Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Chương 35

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Vinh Xuyên, mỉa mai: "Ta một mình đến đây, ngươi có gì phải do dự? Không lẽ ngươi sợ một mình ta sẽ tiêu diệt hết Ma tộc các ngươi?"

Vinh Xuyên như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, càn rỡ cười lớn: "Chỉ dựa vào ngươi?"

Nói xong hắn ta liếc mắt ra hiệu, thuộc hạ bên cạnh lập tức hiểu ý bay ra ngoài động, chẳng bao lâu sau quỳ trước mặt Vinh Xuyên: "Bẩm Quân chủ, đã thăm dò rồi, xung quanh không có phục kích của Thiên đình."

"Bây giờ ngươi có thể nói." Vinh Xuyên nói với Tân Đình.

"Ngươi thả người trước."

Tân Đình Thượng thần nói: "Một mình ta ở đây, ngươi còn sợ ta chạy sao?"

Cuối cùng, dưới sự cho phép của Vinh Xuyên, người Ma tộc thả ta ra.

Ta lập tức nhổ miếng vải trong miệng, chạy về phía Tân Đình Thượng thần.

Chưa kịp mở miệng nói gì, hắn kiểm tra ta một lượt, xác định không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng, lập tức ôm chặt ta vào lòng.

Bỗng bên tai vang lên giọng nói chỉ ta có thể nghe thấy: "Nàng đừng nói gì, bây giờ nghe ta nói. Ta không chắc bên ngoài có phục kích của bọn chúng không, nàng cầm chắc Thiên Cơ Tán, trên đường đừng dừng lại, dùng thời gian nhanh nhất trở về Thiên đình, đi tìm sư tôn của nàng mang cứu binh đến, hiểu chưa?"

Ta không mở miệng trả lời hắn, chỉ có thể đáp lại cái ôm của hắn thật chặt, kéo nhẹ vạt áo hắn, nói với hắn rằng ta đã hiểu.

Hắn buông ta ra, nhìn ta chăm chú, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã nói ra hết tất cả —

Mau rời đi.

"Giờ ngươi có thể nói được chưa?"

"Ngươi vội cái gì?"

Tân Đình Thượng thần lười biếng nhìn Vinh Xuyên: "Làm sao ta biết giữa đường ngươi có hạ độc thủ với nàng không? Ta phải đảm bảo nàng trở về Thiên đình bình an, nửa khắc sau chỉ cần Thiên Cơ Tán không có gì bất thường, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Ánh mắt Vinh Xuyên bỗng lóe lên vẻ âm độc.

25

Ta vội vã trở về Thiên đình, trên đường không phát hiện người Ma tộc đuổi theo.

Ta lảo đảo chạy đến đại điện của sư tôn.

Vừa bước vào cửa điện, chân bỗng mềm nhũn, tầm nhìn đột nhiên bắt đầu mờ dần.

"Sư tỷ? !"

Một tiếng kêu kinh ngạc đột nhiên vang lên từ phía sau, kịp thời đỡ lấy ta.

Ta gắng gượng ngẩng đầu nhìn: "Thương Bắc. . . mau. . . tìm sư tôn. . . đi. . . đi Đồ sơn. . . cứu Tân Đình Thượng thần. . ."

Cảm giác trời đất quay cuồng lập tức bao trùm lấy đầu óc ta, tầm nhìn tối sầm, ta mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, trời đã dần tối.

Ta nhìn băng gạc trên cổ tay, rồi sờ cổ, đã được băng bó cẩn thận.

Là Thương Bắc băng bó cho ta sao?

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, trong phòng không có ai.

Tân Đình Thượng thần thế nào rồi?

Sư tôn có kịp đến cứu hắn không?

Ta vùng dậy khỏi giường, vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, bất ngờ đụng phải một bức "tường".

"Ui da."

Ta ôm đầu r3n rỉ, ngẩng lên thì thấy Tân Đình Thượng thần đang mỉm cười nhìn ta.

"Tân Đình Thượng thần!"

Ta mừng rỡ khôn xiết, vội nắm lấy cánh tay hắn kiểm tra: "Chàng thế nào rồi? Bọn Ma tộc có làm chàng bị thương không? Chàng về bằng cách nào? Chàng thật sự nói cho bọn chúng biết cách phá phong ấn Thanh Vân kiếm sao?"

Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nàng có nhiều câu hỏi như vậy, ta nên trả lời câu nào trước đây?"

Hắn mỉm cười, rồi nắm lấy tay ta: "Sờ đủ chưa? Kiểm tra xong chưa?"

Mặt ta đỏ bừng: "Kiểm. . . kiểm tra xong rồi."

Hắn nhướn mày: "Chúng ta vào phòng nói chuyện."

"Rốt cuộc chàng thoát thân bằng cách nào vậy?"

Ta đặt ly nước đã rót vào tay hắn, hắn nhận lấy nhìn một cái nhưng không uống, tiện tay đặt lên bàn.

"Ma tộc Vinh Xuyên không phải đối thủ của ta, muốn thoát thân không khó." Tân Đình Thượng thần lên tiếng.

Ta gật đầu: "Chỉ là Quỷ quân Ma tộc - Vinh Xuyên pháp lực cao cường, chàng vẫn có thể toàn thân trở về, có thể thấy được cái tên Vinh Xuyên đó cũng không làm gì được chàng và sư tôn. Sư tôn đâu rồi?"

"Sư phụ nàng. . ."

Hắn ngẩn người, lập tức lên tiếng: "A, sư phụ nàng đang dọn dẹp tàn cuộc, ta lo lắng cho an nguy của nàng nên vội vàng trở về trước."

Bình Luận (0)
Comment