Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Chương 39

Ta cùng Thương Bắc đi được một lúc, đến một ngã rẽ.

"Đi đâu?"

Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Đang lúc ta đang phân vân, đột nhiên tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ lối đi bên trái, ta và Thương Bắc nhìn nhau một cái, nhanh chóng nấp sau tảng đá ở lối đi bên phải.

Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, khi bọn họ tới gần, ta nhìn qua khe đá, lại là hai người đang lôi Bích Nhan Thượng thần đang bất tỉnh đi ra ngoài!

Ta chợt nhớ ra, vừa rồi Vinh Xuyên nói muốn tắm rửa cho nàng ta sạch sẽ rồi đưa vào phòng, e rằng. . .

Khi Thương Bắc nhìn thấy Bích Nhan Thượng thần thì con ngươi kinh ngạc trợn tròn.

Đợi tiếng bước chân dần dần nhỏ đi, mấy người đó rời khỏi, Thương Bắc lấy ra một viên ngọc trong suốt từ trong ngực, nhét vào tay ta.

"Đây là. . ."

Ta cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Đây không phải là bảo vật gia truyền mà mỗi lần đệ có thể giúp ta phá kết giới của sư tôn sao?"

Thương Bắc gật đầu: "Đúng vậy, sư tỷ cầm lấy đi. Địa hình ngục giam của Ma tộc phức tạp, nói không chừng sẽ có kết giới gì không thể mở được, linh thạch này tỷ giữ bên mình nói không chừng sẽ có tác dụng lớn." Nói xong hắn ta quay đầu nhìn về phía mấy người vừa biến mất, nghiến răng nói: "Ta không thể để Vinh Xuyên làm ô uế Bích Nhan Thượng thần."

Dù sao Bích Nhan Thượng thần cũng là tỷ tỷ của Thương Bắc. . .

Ta hiểu ý gật đầu: "Đệ mau đi đi, đệ yên tâm ta sẽ cẩn thận."

Sau khi Thương Bắc rời đi, ta dò theo con đường bên trái nơi Bích Nhan Thượng thần vừa bị áp giải qua.

Đi chưa được bao xa, đã nghe thấy tiếng roi vút qua, lòng ta thắt lại, đẩy nhanh bước chân.

Chẳng mấy chốc, đã thấy ở cuối lối đi có một ngục giam, mà bóng người thấp thoáng ấy hình như chính là sư tôn của ta và Tân Đình Thượng thần.

27

Khi ta đến gần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi nín thở.

Tân Đình Thượng thần và sư tôn vốn dĩ phong độ anh tuấn giờ đây khắp người là máu, dưới lớp áo rách bươm là vết thương bị roi quất vẫn đang không ngừng rỉ máu.

Sắc mặt của sư tôn trông còn tạm ổn, còn sắc mặt của Tân Đình Thượng thần đã gần như tái nhợt.

Hai thuộc hạ Ma tộc đang quất roi vào sư tôn và Tân Đình Thượng thần chưa phát hiện ra sự xuất hiện của ta, ta lặng lẽ ra tay đánh ngất hai người từ phía sau.

Sư tôn nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy ta, kinh ngạc mở miệng: "Tiểu Ngũ. . . con đến đây bằng cách nào?"

Hai mắt Tân Đình Thượng thần khẽ động, khó nhọc ngẩng đầu mở mắt nhìn ta.

"Hoài Uyển. . ."

Khóe miệng hắn giật giật, nở một nụ cười.

"Tân Đình Thượng thần. . ."

Ta chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Ta chạy về phía hắn, chạm vào người hắn, hắn khẽ rên lên, nhíu mày.

Ta kinh hãi, vội vàng cúi đầu kiểm tra vết thương trên người hắn: "Chàng thế nào rồi?"

"Không sao. . . khụ. . . chỉ là một vài vết thương ngoài da mà thôi."

"Sư tôn, ngài thế nào?"

Ta lại quay đầu nhìn về phía sư tôn: "Có thể đi được không? Con sẽ cứu ngài ra khỏi đây trước."

Sư tôn lắc đầu, thở dài: "Ta và Tân Đình bị Phược Tiên thằng trói lại, con không thể giải được đâu."

Sư tôn nói xong, ta cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người sư tôn và Tân Đình Thượng thần lấp lánh ánh sáng vàng.

Phược Tiên thằng này được quyết định bởi tu vi của người thi pháp, nếu tu vi của người thi pháp cao, thì sức mạnh của Phược Tiên thằng càng cao.

Mà với tu vi của ta, hoàn toàn không thể địch lại tu vi của Vinh Xuyên, càng không thể giải được Phược Tiên thằng này.

Ta đưa tay thi pháp thử một lần, phản phệ cực lớn suýt làm ta ngã xuống đất.

"Đừng phí công. . ."

Tân Đình Thượng thần nhíu mày nói: "Nàng không thể giải được đâu. . ."

Ta cắn môi, nước mắt trào ra: "Xin lỗi. . . là ta liên lụy hai người."

"Ngốc. . . đừng khóc. . ." Hắn khẽ cười: "Sao lại nói là liên lụy."

"Nhưng ta phải cứu hai người ra bằng cách nào đây. . ."

Ta cúi đầu, nước mắt tuôn rơi, ta lúng túng nắm góc áo của Tân Đình Thượng thần.

Trong tầm nhìn mờ ảo, ta thấy hắn mở miệng như muốn nói điều gì, đột nhiên bên ngoài ngục giam truyền đến tiếng bước chân vụn vặt.

Bình Luận (0)
Comment