"Tân Đình!"
Sư tôn nhìn đóa sương hoa trong tay hắn, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Bước ra bước này, những nỗ lực trước đây của ngươi đều sẽ uổng phí, như vậy sẽ không còn đường quay lại nữa đâu."
Tân Đình Thượng thần mỉm cười nhẹ nhàng: "Có lẽ suy nghĩ ban đầu của ta đã sai. Tăng cường phong ấn cho nàng, không để người khác phát hiện thân phận của nàng, tự cho là mình có thể bảo vệ nàng chu toàn, kết quả lại khiến nàng phải chịu nhiều tổn thương như vậy."
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và kiên định: "Hiện giờ ta đã không thể bảo vệ nàng chu toàn, vậy thì phá bỏ phong ấn của nàng, để nàng tự do trưởng thành."
"Các ngươi đang nói gì vậy?"
Ta bối rối nhìn họ, rồi lại nhìn đóa sương hoa trong tay Tân Đình Thượng thần, lên tiếng hỏi: "Đóa sương hoa này là gì?"
"Hoài Uyển." Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Dường như vì tiêu hao quá nhiều pháp lực, hắn khó khăn nặn ra một nụ cười rất nhẹ: "Đi đi, để ta được ngắm diện mạo mà lẽ ra nàng phải có."
Nói xong, hắn khẽ dùng lực bóp nát đóa sương hoa ấy.
Pháp lực cạn kiệt khiến hắn ngất đi.
Cùng lúc đó, ta chỉ cảm thấy cơ thể mình như một quả cầu lửa đang thiêu đốt toàn thân.
Trong nháy mắt, vô số ký ức như dòng nước ào ạt chảy về phía ta.
"Nàng hy vọng là nữ nhi hay nhi tử?" Phù Sinh Thượng thần vuốt v3 quả trứng tròn trịa: "Ta hy vọng là nhi tử."
"Tại sao?" Tế Thủy Thượng thần nghiêng đầu nhìn hắn ta, cười: "Nếu là nữ nhi thì sao?"
"Nếu là nhi tử thì có thể cùng ta bảo vệ nàng."
Phù Sinh Thượng thần sờ cằm trầm tư: "Nếu là nữ nhi, chắc chắn sẽ giống nàng, tương lai ta sẽ không nỡ gả nó đi."
"À, phải rồi."
Phù Sinh Thượng thần tiếp tục nói: "Nhược Hoa tiên tử có một nhi tử tên Tân Đình phải không?"
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Sao chàng biết?"
"Gần đây ta thấy nàng ấy thường đến tìm nàng, thường dẫn nhi tử đến xem hài tử chưa chào đời của chúng ta."
"Đúng vậy."
Tế Thủy Thượng thần gật đầu, cười: "Nàng ấy nói nhi tử của mình là cái hũ nút, sợ rằng tương lai sẽ khó tìm được thê tử, nên mới nghĩ nếu chúng ta sinh được nữ nhi thì sẽ xin gả con bé cho nhi tử của nàng ấy. Ta thấy nhi tử nàng ấy cũng tuấn tú, nên ta đã đồng ý."
"Ồ, bảo sao ta lại thấy hắn không thuận mắt." Phù Sinh Thượng thần gật đầu như đã hiểu ra.
"Chàng nhìn một tiểu hài tử không thuận mắt ư?" Tế Thủy Thượng thần ngạc nhiên nhìn Phù Sinh Thượng thần: "Tại sao?"
"Có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ."
Phù Sinh Thượng thần nhíu mày suy nghĩ, rồi nắm tay phải đ.ấ.m vào lòng bàn tay trái: "Nhạc phụ nhìn con rể, càng nhìn càng tức giận."
Tế Thủy Thượng thần phì cười: "Nếu là nhi tử thì sao?"
Phù Sinh Thượng thần nhíu mày: "Giác quan thứ sáu của ta rất mạnh, ta nhìn tiểu tử đó không thuận mắt như vậy, con ta tám phần là nữ nhi rồi."
. . .
"Xin lỗi, không thể nhìn con chúng ta lớn lên."
Phù Sinh Thượng thần hôn lên trán Tế Thủy Thượng thần: "Vốn đã hứa sẽ bên nhau suốt đời, giờ đây ta phải thất hứa rồi."
"Chàng đợi ta. . ."
Tế Thủy Thượng thần nhìn quả trứng mà cả hai cùng ôm trong lòng, dựa vào vòng tay Phù Sinh Thượng thần: "Đợi ta an bài cho con của chúng ta xong, ta sẽ đi tìm chàng."
. . .
"Hoài Uyển, đừng sợ."
Tân Đình ôm chặt quả trứng trong lòng: "Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt."
. . .
Mảnh vỡ ký ức dần dần được ghép lại.
Những ký ức mơ hồ khi ta còn là một quả trứng trước khi sinh ra ùa về trong tâm trí.
Một giọt nước mắt lớn trượt dài từ khóe mắt ta.
Thì ra, mẫu thân của ta là Tế Thủy Thượng thần, phụ thân của ta là Phù Sinh Thượng thần.
Và ta, là hậu duệ Long tộc, là huyết mạch duy nhất của Phù Sinh Thượng thần, là tiểu bạch long duy nhất còn sót lại trong Thiên đình, Hoài Uyển.
28
Tứ chi như cây khô gặp mưa rào, cơ thể bị phong ấn áp chế bao lâu nay bỗng chốc như mở van xả, tràn ngập nội lực hùng hậu.
Đối diện, Yến Lộ nhìn sự thay đổi của ta, kinh ngạc đến nỗi lùi lại lắc đầu liên tục: "Không thể nào. . . làm sao ngươi có thể là hậu duệ Long tộc chứ. . ."