Lúc này, ở lối vào Thiên tuyền xuất hiện mấy tiên nga, tiên nga áo xanh đi đầu chỉ vào ta đang ẩn sau cây, tức giận nói: "Ngươi là ai? Sao lại lén lút chạy đến Thiên tuyền?"
Ta thấy nàng ta trông quen mắt, chẳng phải là tiên nga tên Lục Vu canh giữ Thiên tuyền sao?
Lục Vu này bên miệng còn dính cặn thức ăn, có lẽ cùng đám tiên nga chạy đến Ngự Thiện phòng ăn vụng.
Ta cất Thanh Vân kiếm, chỉnh lại y phục, sau đó bước ra từ chỗ khuất.
Ngước mắt lên nói: "Ta còn muốn hỏi, Lục Vu tiên tử đáng lẽ phải trực, sao lại không thấy tung tích?"
"Ta. . ."
Lục Vu rõ ràng thiếu khí thế: "Ta chỉ đi tiểu. . ."
Nàng ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ dung mạo của ta, lập tức hoảng hốt quỳ tại chỗ: "Tế. . . Tế Thủy Thượng thần? Người, người chẳng phải sớm đã. . ."
Đám tiên nga phía sau nàng ta lập tức quỳ rạp xuống.
Hóa ra là nhận nhầm ta thành mẫu thân.
Lần này, cũng chẳng cần phải giấu giếm gì nữa.
"Không sai, mẫu thân ta sớm đã tiên tịch, các ngươi nhận lầm người rồi."
Ta vẫy tay: "Thôi, đều đứng dậy đi."
"Con gái của Tế Thủy Thượng thần, vậy người là. . ."
Lục Vu ấp úng: "Người là?"
"Lục Vu tiên tử có trí nhớ không tốt lắm nhỉ."
Ta lên tiếng cười lạnh: "Mấy ngày trước, sư đệ của ta là Thương Bắc còn dẫn ta đến Thiên tuyền gặp Lục Vu tiên tử. Chỉ vì lúc đó ta không đủ tư cách, nên đã bị Lục Vu tiên tử nhục mạ tàn nhẫn. Mới qua bao lâu vậy mà Lục Vu tiên tử đã không nhớ ta nữa rồi."
Sắc mặt Lục Vu lập tức tái nhợt: "Người. . . Người là Hoài Uyển tiên tử. . ."
"Sai rồi, hiện giờ ngươi phải gọi ta là Hoài Uyển Thượng thần."
Ta nhìn Lục Vu đang quỳ dưới đất, híp mắt lại: "Hiện tại ta có việc bận, không có thời gian dây dưa với ngươi. Nếu lần sau để ta bắt gặp ngươi không tuân thủ quy định, cẩn thận vị trí canh giữ Thiên tuyền này của ngươi sẽ không còn nữa."
Rời khỏi Thiên tuyền, ta lập tức thẳng tiến đến cung điện của Thương Bắc.
Lúc này, cung điện của Thương Bắc không một bóng người, ta rất thuận lợi đi vào phòng Thương Bắc.
Sắc mặt của Thương Bắc nằm trên giường so với lần trước đã hồng hào hơn nhiều.
Ta đang định thăm dò mạch của Thương Bắc thì đột nhiên Thương Bắc đang hôn mê khẽ động đôi môi.
Ta lập tức cúi người về phía trước, muốn nghe rõ hắn ta nói gì. Không ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bích Nhan Thượng thần bưng thuốc đi vào.
Nàng ta nhìn thấy ta nằm trên người Thương Bắc, trong phút chốc sắc mặt trở nên tái xanh.
"Ngươi có ý gì vậy?"
Nàng ta đặt bát thuốc còn bốc khói nóng trên bàn, giận dữ kéo ta ra: "Hiện giờ, ngươi đã có Tân Đình Thượng thần, vậy mà còn dây dưa không dứt với Thương Bắc? !"
"Ta. . ."
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta vội đứng dậy, kéo dãn khoảng cách với Thương Bắc, luống cuống giải thích: "Ta chỉ đến xem Thương Bắc, hắn ta vừa mới nói chuyện, ta. . ."
"Đúng vậy, những ngày này hắn ta ngày đêm đều gọi tên ngươi."
Bích Nhan Thượng thần cười khổ: "Dù tự mình hôn mê bất tỉnh, trong mơ vẫn nhớ đến ngươi."
Ta sững sờ, chỉ cảm thấy lồ|\|g n.g.ự.c thắt lại, càng nghe lời nàng ta nói, ta càng cảm thấy áy náy trong lòng.
Nàng ta vô cảm nhìn ta, lạnh lùng nói: "Hiện giờ, ta cùng Thương Bắc đã trả tình nghĩa cho mẫu thân ngươi đủ nhiều rồi. Nếu ngươi có tâm, từ nay về sau đừng để Thương Bắc lấy tính mạng mạo hiểm vì ngươi nữa."
Mắt ta cay xè, không nói nên lời.
Sắc mặt nàng ta hòa hoãn hơn, sau đó hỏi ta: "Hiện giờ ngươi bình an xuất hiện ở đây, có phải Tân Đình cũng cùng ngươi trở về không?"
Nghĩ đến Tân Đình Thượng thần, sắc mặt ta không khỏi trở nên nặng nề: "Tân Đình Thượng thần tuy đã được ta mang về, nhưng. . ."
Nàng ta nghe ta nói được một nửa, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ Tân Đình có chuyện bất trắc?"
"Nhưng, nhưng hắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. . ."
Sắc mặt Bích Nhan Thượng thần lập tức tái nhợt, rồi đẩy ta ra, vội vàng chạy đi.
Ta bón bát thuốc vẫn còn bốc khói nóng trên bàn cho Thương Bắc đang hôn mê, rồi rời đi đến cung của sư tôn.