Ta bàn bạc với Tu Nhiễm và Lão Quân về chuyện Ma tộc, bỗng nghe thấy bên ngoài điện có tiếng động nhỏ.
Lão Quân lập tức đứng dậy kiểm tra, nhưng không phát hiện ra ai.
Nhưng trực giác mách bảo ta, đó là Hoài Uyển đang nghe lén.
Khi ta đã dưỡng thương xong và đi tìm Hoài Uyển để xác nhận thì Tu Nhiễm nói với ta rằng vì nàng đã tinh nghịch ở nhân gian, tùy tiện se duyên đỏ cho người phàm nên hiện giờ bị Nguyệt Lão bắt đi giúp dệt chỉ đỏ.
Con bé này, vẫn tinh nghịch như vậy.
Ta vội vàng đến cung điện của Nguyệt Lão, không thấy Nguyệt Lão đâu mà lại thấy nàng đang ôm hạt dưa, chăm chú nhìn vào màn hình khổng lồ dùng để quan sát người phàm của Nguyệt Lão, đến nỗi ta đến sau lưng nàng mà nàng cũng không phát hiện.
Màn hình khổng lồ đó lại đang chiếu cảnh phòng the của người phàm.
Sau khi bị ta phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên một lúc, rồi nhỏ giọng biện minh rằng lần này còn học được cả việc phòng the.
Ngụm trà vừa uống đến miệng, ta lập tức phun ra.
Việc phòng the. . .
Tiểu thê tử của ta, quả thật đáng yêu vô cùng.
Một cô ngươi ngoan ngoãn như vậy không thể để bị day hư ở chỗ Nguyệt Lão, ta nghĩ vậy nên đã dẫn nàng đi dạo quanh chỗ Nam Hải Thủy Quân.
Nhưng ta không thể ngờ rằng, lần này lại để Hoài Uyển bị thương ngay trước mắt ta.
Khi ta đến thăm Hoài Uyển, nàng vẫn chưa tỉnh.
Tên tiểu tử Thương Bắc canh bên nàng, mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta tại sao Hoài Uyển ở bên cạnh ta mà vẫn có thể bị thương nặng như vậy.
Ta không biết trả lời hắn thế nào.
Có lẽ lúc đó vì sợ Ma tộc nhắm vào nàng nên ta đã đẩy Hoài Uyển ra xa, nhưng đó không phải là một lựa chọn tốt. Nếu nàng có thể ở bên cạnh ta với tư cách là thê tử, có lẽ những kẻ đó sẽ không dám dễ dàng động đến nàng.
Kể cả tên tiểu tử đang nhìn Hoài Uyển chằm chằm này.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng u ám của ta bỗng trở nên sáng sủa.
Ta muốn thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình với nàng, ta muốn cưới nàng.
39
Ngoại truyện Thương Bắc
Từ khi ta có ký ức, ta đã sống cuộc sống khi đói khi no ở nhân gian.
Một ngày nọ, khi ta đang tranh giành đồ ăn vứt trên đường với những con mèo con ch.ó ở góc phố, một nam tử áo trắng xuất hiện.
Ta chỉ nhớ chiếc mũi thẳng và gương mặt góc cạnh của hắn. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, một tay gõ nhẹ chiếc quạt xếp, một tay nhìn ta đang lấm lem bùn đất: "Quả nhiên là có linh lực, chỉ là không biết tại sao lại lưu lạc đến nhân gian."
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu ý hắn là gì.
Chỉ thấy hắn biến ra một con gà quay từ tay, cười híp mắt cúi đầu hỏi ta: "Tiểu hồ ly, có muốn đi với ta không?"
Ta chăm chú nhìn con gà quay trong tay hắn, tất nhiên là đồng ý.
Nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, ta theo hắn học pháp thuật, ăn uống không lo, thật là vui vẻ.
Dưới sự dạy dỗ của hắn, ta khai trí rất nhanh. Hắn rất vui, cho ta một viên linh thạch.
Hắn nói ngọc này khá có linh tính, biết đâu sau này gặp nguy hiểm còn có thể gặp hung hóa cát.
Ta cẩn thận đeo trên người, hỏi hắn: "Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta phải báo đáp ngươi thế nào?"
Hắn không mấy để ý cười ha hả: "Ta có một đứa con chưa ra đời, nếu ngươi muốn báo đáp, không bằng học tốt pháp thuật, ngày sau nếu có cơ duyên lên Thiên đình thì bảo vệ nó chu toàn."
Ta gật đầu rất nghiêm túc, nhưng không ngờ đó là lần cuối cùng gặp hắn, thậm chí ta còn chưa kịp hỏi tên hắn là gì.
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hắn biến mất không còn tung tích, ta ở đó mang theo linh thạch hắn tặng chờ đợi hắn hàng trăm năm mà không thấy bóng dáng.
Ta lại quay về nhân gian sống cuộc đời lang thang, cho đến khi một nữ tử ăn mặc xa hoa, dung mạo xinh đẹp trong đám đông nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ.
Nàng ấy chỉ nhìn chăm chú vào ta, không nói gì, đôi mắt đỏ hoe, chỉ nhìn ta một cái, nước mắt lập tức rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Nhưng ta chưa kịp hỏi nàng ấy là ai, tại sao lại như vậy, nàng ấy đã rời đi.
Không lâu sau, sư phụ hạ phàm nhặt được ta.
Ta nhìn viên linh thạch trên cổ, trong đầu nhớ lại lời hứa với người kia, không chút do dự đi theo sư phụ trở về Thiên đình.
40
Sau khi thay sư tỷ đỡ thiên lôi bay thăng, ta đã hôn mê rất lâu.
Khi ta tỉnh lại, mới biết sư tỷ bị thương nặng đã hôn mê tròn ba năm.
Lão Quân nói, may mắn là viên linh thạch trên người nàng đã thay nàng chặn một kiếm chí mạng, nếu không lưỡi kiếm đó sẽ đ.â.m thẳng vào tim nàng.
Tim ta thắt lại, nàng đã bị thương nặng đến vậy sao?
Ta không kịp nghĩ gì khác, vội vàng chạy đến bên giường sư tỷ.
Sư tỷ sắc mặt tái nhợt, nằm yên lặng trên giường.
Viên ngọc đang nằm trên n.g.ự.c sư tỷ, phát ra ánh sáng mờ nhạt chớp tắt như đom đóm.
Ta đi nắm tay sư tỷ, viên bảo thạch đột nhiên sáng rực lên, ta vô thức cầm lấy linh thạch này, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người tặng ta linh thạch năm đó, gương mặt của hắn dần dần trùng khớp với gương mặt sư tỷ.
Thì ra là vậy. . . thì ra là vậy!
Người cứu mạng ta và tặng ta linh thạch năm đó chính là Phù Sinh Thượng thần, và sư tỷ chính là con gái của Phù Sinh Thượng thần.
Thì ra trong vô hình, số phận của ta và sư tỷ đã quấn quýt với nhau từ lâu.
Ta nhìn gương mặt của sư tỷ, cười rồi lại rơi lệ.
Đời này dù không thể cùng nàng sánh vai, ta cũng sẽ bảo vệ nàng bình an suốt đời.
Sau khi sư tỷ tỉnh lại, không lâu sau đã kết hôn với Tân Đình Thượng thần.
Ba trăm năm sau, con của họ bái ta làm sư phụ.
Tiểu cô nương tên là Tống Tử, chỉ vì khi sư tỷ mang thai rất thích ăn bánh tống của phàm gian.
Tống Tử rất thân thiết với ta, một ngày nọ nó khóc lóc tìm đến ta: "Sư phụ, nếu có người bắt nạt đồ nhi thì phải làm sao?"
Dáng vẻ của Tống Tử giống hệt sư tỷ, khi tủi thân đôi mắt chứa đầy nước, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng vô cùng.
Ta lau sạch nước mắt cho nó, dịu dàng đáp: "Ai dám bắt nạt đồ nhi của ta, ta sẽ đánh con của hắn ta một trận."
Không ngờ Tống Tử khóc to hơn: "Vậy thì thôi đi."
"Chuyện gì vậy?"
Tống Tử tủi thân nói: "Con theo phu tử học toán, phụ thân nói nếu con lại về nhà với điểm 0 thì đừng gọi phụ thân là phụ thân nữa."
"Rồi sao?"
Tống Tử rút từ vạt áo ra tờ giấy thi nhàu nát điểm 0, nói: "Đã không cho con gọi là phụ thân, con chỉ có thể gọi là đại ca thôi. Sau đó mặt phụ thân lập tức đen xì, cầm chổi đuổi theo con."
Ta không nhịn được cười, ngồi xuống véo má Tống Tử: "Không sao đâu, sư phụ sẽ không bao giờ chê con."
Tống Tử lập tức tươi cười như hoa, giơ tay ôm lấy cổ ta: "Con biết sư phụ thương con nhất mà, Tống Tử cũng thích sư phụ nhất!"
Hết