Thương Thiên

Chương 106

"Biện pháp gì?" Nhạc Phàm, Đinh Nghị cùng lúc hỏi.
"Khục… khục…" Long Tuấn thong thả nói: "Hè hè! Mặc dù ta không có học vấn gì, nhưng về việc này thì không hề thua sút ai, nhớ năm đó…"
"Phanh!" Nhạc Phàm gõ mạnh lên đầu Long Tuấn, tức giận nói: "Nói nhảm ít thôi, nhanh nói việc chính đi!"
Long Tuấn ôm đầu, vẻ mặt thê thảm muốn khóc, nhìn Nhạc Phàm nói: "Ta nói sự thật mà, sư phụ cứ đánh như vậy sẽ làm ta trở nên ngu ngốc đó!" Tiếp theo vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nói: "Chúng ta làm như vầy ……"
...
"Bốp!"
"Ái ui..."
"Đưa ta, đó là của ta!"
"Ai nói vậy, là ta nhặt được trước, phải là của ta"
"Thúi lắm! Rõ ràng là lão tử thấy trước, nhanh trả lại cho ta"
Ngoài thành Tương Dương, hai gã thiếu niên gầy yếu đánh nhau, truy đuổi, hướng cửa thành chạy tới. Bọn họ một thân rách nát, người đầy bùn đất, tóc thì bù xù làm cho người ta không thể thấy rõ diện mục chân thật, binh lính thủ thành cùng dân chúng vào thành đều hướng sự chú ý vào hai người.
"Đứng lại! Các ngươi đang làm gì đó?" Một gã binh lính cầm trong tay trường thương, ngăn hai người lại .
Hai thiếu niên lập tức dừng lại, sựo hãi nhìn binh lính phía trước, đúng là hai người Long Tuấn và Đinh Nghị.
Long Tuấn đi tới trước đang muốn giải thích, tên binh lính kia mạnh mẽ lui về phía sau, cả kinh kêu lên: "Ngươi đứng lại! Mẹ nó! Trên người ngươi là mùi gì vậy chứ? Sao lại thối như vậy ? Cút ngay, đi ra xa nhanh lên!"
Quả nhiên, tất cả mọi người chung quanh đều thối lui vài bước, đem hai người cô lập ở một bên.
Long Tuấn ra vẻ vô tội nói: "Không phải chỉ là vài ngày không tắm rửa sao, các ngươi cũng không cần phải như vậy chứ!"
Binh lính bịt mũi nói: "Mẹ nó, thật là thối chết người! Nói mau! Các ngươi đang làm gì đó?"
Long Tuấn nói: "Chúng ta đều là cô nhi, thân nhân đều chết vì nạn đói. Lưu lạc tới nơi này, nghĩ là sẽ vào thành để kiếm chút cơm ăn, hắn với ta đi cùng nhau", nói rồi chỉ chỉ về phía Đinh Nghị .
"Hừ!", Đinh Nghị tức giận nói: "Ai đi cùng ngươi chứ, mau trả mấy miếng vàng lá kia lại cho ta!" Tiếp theo xoay người nhằm Long Tuấn mà đánh, hai người lại tiếp tục đánh nhau.
"Phanh"
"Đó là của ta…"
"Thúi lắm! Là lão tử phát hiện trước, trả lại ta…"
"Xem đây! Ai nhặt được trước là của người đó! Ta nhặt trước…"
"Trả lại ta! Ái ui..."
"Phanh..."
Trong lúc hai người đánh nhau, Long Tuấn đột nhiên xoay tay, đẩy Đinh Nghị hướng về phía đám người vào thành, dọa mọi người phải né sang hai bên.
Tiếp theo, Đinh Nghị cũng đẩy Long Tuấn lui về phía cửa thành, binh lính cũng vội vàng tránh ra, sợ nhiễm phải nửa điểm hôi thối…
Cứ như vậy, bên ngoài thành nhất thời trở thành một mảng hỗn loạn.
"Tốt! Đúng là lúc này" Nhạc Phàm vẫn đứng nấp ở góc tường, tránh đi tầm mắt của binh lính trên tường thành. Bây giờ sự chú ý của binh lính thủ thành đều bị Long Tuấn hai người thu hút, chính là thời cơ vào thành tốt nhất.
"Sưu sưu!"……
Với tốc độ Nhạc Phàm, mắt của binh lính thông thường tự nhiên không thể nhìn ra, chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ đảo qua hai má, đợi khi quay đầu lại xem thì cũng không phát hiện được gì.
"Dừng tay!" Tướng lĩnh thủ thành từ trên tường thành đi tới, nhìn thấy cục diện như thế, trong lòng tức giận, quát to: "Các ngươi đều dừng tay cho ta, nếu không sẽ bị tống vào ngục hết"
"Á!" Long Tuấn cùng Đinh nghe vậy ngẩn ra, lập tức đình chỉ đánh nhau, cục diện lộn xộn cũng được khống chế.
Vị tướng lĩnh kia tra hỏi: "Hai tên khất cái các ngươi muốn làm gì?"
Long Tuấn vẻ mặt căng thẳng nói: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân là cô nhi ở Lạc Hà Huyền, vì trốn tránh tai vạ nên mới đến nơi này. Hôm nay trên đường nhặt được ba miếng vàng lá, nhưng tên kia nói là hắn thấy trước, lại muốn cướp đoạt, xin ngài hãy làm chủ cho ta!", nói xong liền từ trong bộ quần áo rách rưới móc ra ba miếng vàng lá thật to, dưới ánh mặt trời chiếu xạ tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tên tướng lĩnh ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ tham lam .
"Khục khục ……", tướng lĩnh chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Ba miếng vàng lá này là vật vô chủ, phải giao nộp lên quan phủ mới đúng, các ngươi sao có thể tự tư cất giữ, còn không nhanh nhanh giao ra,như vậy ta sẽ miễn tội vì các ngươi không biết luật."
"Cái gì!" Đinh Nghị kêu to, vẻ mặt tức giận nói: "Đây là do chúng ta phát hiện!"
Long Tuấn cũng nói: "Đúng vậy! Đã là vật vô chủ, chúng ta nhặt được thì là của chúng ta" tiếp theo quay về Đinh Nghị nói: "Chúng ta không tranh nhau nữa, cứ công bằng mà chia ra, mặc kệ là gì cũng không quan tâm"
"Được!" Đinh Nghị gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này, sắc mặt tướng lĩnh phát lạnh, lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng phải xem lại bộ dạng không biết xấu hổ của mình đi, nếu không… hừ hừ!" Tay phất lên, mười tên binh lính thủ thành cầm binh khí chạy đến, bao vây Long Tuấn cùng Đinh Nghị.
"Các ngươi muốn làm gì?" Hai người kinh hãi.
Long Tuấn lớn tiếng nói: "Các ngươi có còn xem vương pháp ra gì không? Tự nhiên lại khi dễ người khác!"
"Vàng lá này là do chúng ta tìm được, ngươi như vậy rõ ràng là muốn cướp đoạt, mọi người nói có đúng không?" Đinh Nghị nói xong liền nhìn dân chúng xung quanh hỏi.
"Đúng vậy…"
"Đúng vậy, làm vậy với cường đạo có gì khác nhau đâu chứ…"
Tướng lĩnh thấy dân chúng chung quanh bàn tán không ngớt, hai mắt hướng về mọi người nhìn trừng trừng, quát: "Làm gì… làm gì! Các ngươi muốn tạo phản phải không?"
Quả nhiên, những dân chúng ở đây đều bị dọa đến một tiếng cũng không dám nói, cúi đầu thối lui, sợ chọc phải thượng quan, dù sao tội danh tạo phản không phải là thứ bọn họ có thể thừa nhận được.
Thấy mọi người không còn dị nghị gì nữa, lúc này tên tướng lĩnh mới hài lòng gật gật đầu. Chuyển hướng về hai người Long Tuấn nói: "Bây giờ ta hoài nghi các ngươi ăn cắp tài vật của người khác… người đâu, đem bọn chúng áp giải vào quân lao."
Long Tuấn hướng Đinh Nghị nháy mắt, đang muốn đem kim diệp tử giao ra…
"Khoan đã!" một tiếng quát nhẹ, một vị nam tử tay cầm quạt thong thả từ phía đám người đi ra, phía sau còn đi theo một vị tiểu cô nương tú lệ đáng yêu.
Tướng lãnh thấy có người đến làm loạn, đang muốn tức giận, nhưng nhìn lại thì thấy một vị công tử khí độ bất phàm đang đi tới.
"Người này khí chất cao quý, trang phục bất phàm, nhất định không phải người thường, cũng nên hỏi thật rõ ràng, tránh đắc tội quý nhân",tên tướng lĩnh suy nghĩ trong nháy mắt liền đi lên khách khí nói: "Vị công tử này có gì chỉ giáo"
Thấy thái độ của tướng lĩnh thay đổi như vậy, hai người Long Tuấn buồn bực không thôi, âm thầm thở dài: "Có tiền đúng là vẫn tốt hơn!"
Vị công tử nọ lãnh đạm nói: " Tất cả những chuyện vừa rồi ta đều chứng kiến từ đầu đễn cuối!"
"A!" Trong lòng tướng lãnh căng thẳng, hỏi: "Vậy công tử muốn như thế nào?"
Vị công tử nọ liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, nghiêm túc nói: "Hiện tại thiên hạ khắp nơi động loạn, ngươi lại còn tự tung tự tác, lợi dụng quyền lực mưu lợi cá nhân, cướp đoạt tài vật dân chúng, không xem quân pháp ra gì, có biết đây là tử tội hay không?"
Tướng lãnh càng nghe càng kinh ngạc, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, khuôn mặt tái xanh hỏi: "Công tử cuối cùng là người phương nào? Tự nhiên lại dám giáo huấn bổn tướng như thế?!"
Vị công tử hừ lạnh một tiếng, chỉ tay về phía tướng lãnh nói: "Ngươi đi theo ta!", nói rồi liền nắm tay tiểu cô nương hướng phía xa xa đi đến.
Trên trán tướng lĩnh đầy mồ hôi lạnh, quay về đám binh lính nói: "Các ngươi đợi ở chỗ này!" lập tức hít mạnh vào một hơi rồi nhanh chóng đi theo.
"…" Đám binh lính quay mặt nhìn nhau không hiểu, chỉ có thể đứng một bên canh giữ.
Một lúc sau, tướng lĩnh dẫn vị công tử kia trở về, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.
"Xem ra người này lai lịch không nhỏ!" Đinh Nghị nhỏ giọng nói.
Long Tuấn huơ tay, cười nói: "Ừ, hơn phân nửa là công tử nhà quyền quý. Hắc hắc… quản hắn làm gì! Dù sao chúng ta cũng không đi cùng đường."
Đinh Nghị cũng cười tươi nói: "Bất quá, cũng cảm tạ hắn đã tiết kiệm cho chúng ta ba miếng vàng lá này... ha ha"
Bình Luận (0)
Comment