Thương Thiên

Chương 115

Long Tuấn cùng Đinh Nghị khẩn trương đưa Nhạc Phàm đang bị hôn mê về phía sau, không để Độc nương tử đến gần.
"Hì hì…" Độc nương tử cười duyên nói: "Không ngờ hai tiểu đệ đệ các ngươi lại quan tâm đến sư phụ như vậy. Bất quá, ta khuyên hai ngươi nên tránh xa hắn ra một chút thì tốt, nếu không mạng nhỏ của hai ngươi cũng khó bảo toàn".
Đinh Nghị vừa muốn nói gì lại bị Long Tuấn kéo ống tay áo lại, cắt lời nói: "Chúng ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại muốn giết sư phụ chúng ta?"
"Muốn giết hắn không phải chỉ có mình ta!" Độc nương tử ra vẻ vô tội nói.
"Cái gì?" hai người Long Tuấn ngẩn ra.
Độc nương tử sớm biết bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, cười dài nói: "Sư phụ các ngươi chính là Lý Nhạc Phàm!"
Chu Tam ngẩn ra,giật mình phản ứng, thầm nghĩ: "A! Đúng rồi, nam tử tóc bạc Lý Nhạc Phàm, là phạm nhân bị triều đình truy nã,không nghĩ lại là hắn".
Độc nương ̉ thấy hai người Long Tuấn cam chịu thì tiếp tục nói: "Ban đêm tiến vào Trữ Huyền thái phủ, huyết tẩy Thái gia, lưu danh trên Hắc bảng. Bây giờ người muốn giết hắn có vô số, chỉ là ta thu được tin tức trước nên đến sớm một bước thôi".
"Hắc bảng?" mọi người cả kinh. Vẻ mặt Long Tuấn cùng Đinh Nghị càng tái nhợt, hiển nhiên cũng biết cái tên Hắc bảng.
Long Tuấn buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó hỏi: "Ngươi làm sao biết chúng ta ở đây?"
Độc nương tử nói thẳng: "Thật ra muốn tìm các ngươi cũng không quá khó khăn, Hắc bảng vừa ra, thiên hạ đều biết. Giang hồ cũng có người truyền bá tin tức. Khi ba người các ngươi đại náo Thiên Hương lầu, cùng lão sắc quỷ Diệp Vãn Phong đấu một trận thì đã truyền khắp giang hồ, cho dù các ngươi không xưng tên cũng không dễ dàng thoát được. Ta cũng là nhờ vận khí nên mới ở đây chờ các ngươi… Hì hì…"
Long Tuấn cùng Đinh Nghị thầm mắng xui xẻo, đối với tốc độ truyền bá tin tức trong giang hồ cũng than thở không thôi. Tối hôm qua vừa mới gặp chuyện, hôm nay đã truyền khắp giang hồ, còn bị người đuổi giết.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Diệp Vãn Phong cũng là bài danh tông sư cao thủ trên giang hồ. Nếu đổi lại là người khác, mặc kệ có đánh nhau thế nào cũng không ai thèm để ý đến.
Tiếp theo Độc nương tử lại nói: "Thật ra chuyện Hắc bảng cũng không quan hệ đến ta, ta chỉ là vì tiền thưởng mới giết Lý Nhạc Phàm. Bất quá nói cho các ngươi cũng không sao mặc dù chúng ta không có một điểm thù oán, nhưng hắn đã đắc tội với người có thế lực khổng lồ nên ta chỉ muốn mượn đầu hắn để mua một con đường cho mình thôi. Hắc hắc…"
"Về phần hai tiểu tử các ngươi…" dừng một chút lại tiếp tục nói: "Ta nghĩ, các ngươi chính là người đã cứu Lý Nhạc Phàm trong đêm hôm đó! Mặc dù bây giờ vẫn không có ai biết các ngươi, nhưng nếu đi cùng Lý Nhạc Phàm thì có mười cái mạng cũng không đủ chết. Không bằng… không bằng hai ngươi đi theo tỷ tỷ, không những có thể bảo vệ cho hai ngươi mà còn cho hai ngươi biết được mùi vị sung sướng tột cùng của nhục dục… Hì hì…"
"Phì! Đúng là mụ đàn bà không biết xấu hổ" Chu Phượng thân là nữ nhi, nghe được những lời ô uế như thế nhất thời cũng nổi giận.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị cũng không phải là thiếu niên không hiểu thế sự, nghe Độc nương tử nói vậy, khuôn mặt cũng hồng lên.
Độc nương tử nghiêng người, quay về Chu Phượng nói: "Ồ, tiểu muội muội tức giận rồi, bọn họ cũng không thể trở thành lão ông của ngươi được rồi!"
"Câm mồm!" Chu Tam cùng Đinh Nghị hét lớn.
Chu Tam kinh ngạc nhìn Đinh Nghị một cái, tiếp theo quay về Độc nương tử cảnh cáo nói: "Miệng mồm yêu phụ ngươi nên sạch sẽ một chút, nếu lại nói những lời ô uế với muội muội ta sẽ có người đến thu thập ngươi!"
"Lão yêu phụ? Ngươi dám chửi ta là lão yêu phụ…" Độc nương tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt phát lạnh, dữ tợn nói: "Lão nương sẽ phá nát gương mặt mi, để xem ai mới là yêu! Ha ha…" nói xong điên cuồng cười to, so với bộ dáng vừa rồi như hai thái cực.
"Ngươi dám!" Chu Tam gầm lên một tiếng, mặc dù còn trúng kỳ độc nhưng vẫn mang theo vài phần uy nghiêm của kẻ bề trên.
Chỉ là, Độc nương tử trên giang hồ là kẻ điên bán mạng, nên cũng không vì một câu nói mà cố kị, điên cuồng cười to nói: "Trên đời còn chưa có chuyện lão nương không dám làm" nói xong liền hướng Chu Tam đi đến.
"Chờ một chút!"
Lúc này Long Tuấn hô lớn: "Độc tỷ tỷ này, dù sao tỷ cũng không biết bọn họ, không bằng hãy tha cho bọn họ đi".
Độc nương tử nghe vậy thì sửng sốt, không nghĩ thái độ Long Tuấn lại chuyển biến nhanh như thế, bất quá một tiếng tỷ tỷ cũng làm lòng ả thư thái, lập tức dừng bước, vẻ mặt hoà hoãn nói: "Không phải tỷ tỷ không tha cho các nàng, chỉ là…"
"Như vầy đi!" Long Tuấn ngắt lời nói: "Chúng ta giao sư phụ cho tỷ, tỷ bỏ qua cho các nàng được không?" Nói xong liền lui sang bên cạnh.
"Cái gì!" Mọi người kinh hãi, Độc nương tử cũng ngây ra nhìn Long Tuấn. Vừa rồi còn đại nghĩa lẫm lẫm, đảo mắt một cái lại biến thành tiểu nhân???
"Bốp!"
Một quyền của Đinh Nghị nên trên khuôn mặt tuấn tú, căn bản không chút lưu lực.
Long Tuấn xoa xoa vết máu ở khoé miệng, phẫn nộ quát: "Tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Bị trúng gió rồi sao? Không ngờ lại dám đánh lão tử!?"
"Phì!" Đinh Nghị giận dữ nói: "Coi như ta nhìn lầm người, sư phụ đối với chúng ta tốt như thế, ngươi lại vì đàn bà mà bán đứng sư phụ, lão tử không đánh ngươi thì đánh ai?!"
Nghe Đinh Nghị nói, khuôn mặt Chu Tam không khỏi hồng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Long Tuấn.
Long Tuấn liếc mắt nhìn Chu Tam một cái thật sâu, sau đó quay về Đinh Nghị lạnh lùng nói: "Dù sao chúng ta cũng không cứu được sư phụ, nếu cứ đi tìm chết như vậy, không bằng cố gắng giữ lại mạng nhỏ… ngươi nếu vẫn đa sự thì đừng trách huynh đệ ta không khách khí".
"Lão tử không có tên huynh đệ như ngươi…" Đinh Nghị rống lên giận dữ, hướng Long Tuấn vọt tới.
Long Tuấn cũng không chịu yếu thế, phi thân tiến lên, cùng Đinh Nghị đánh nhau một trận…
Hai người ngươi một quyền ta một cước quay cuồng trên mặt đất như những tên du đãng đang đánh nhau, làm bọn người Chu Tam cũng không khỏi ngạc nhiên.
Không biết là vô tình hay cố ý, hai người Long Tuấn đang đánh nhau trên mặt đất cũng dần dần tiến về phía Độc nương tử…
Song, ngay khi Độc nương tử phân tâm, Chu Tam thò tay vào ngực lấy ra một vật, sau đó toàn lực phóng đi. Chỉ thấy một vệt bóng trắng bắn thẳng đến Độc nương tử…
"Ồ!" Độc nương tử dù có buông lỏng cảnh giác, nhưng dù sao cũng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, mặc kệ dưới tình huống gì cũng đều có cảnh giác.
Trong lòng ả cười lạnh một tiếng, đang muốn nghiêng người né tránh ám khí thì Long Tuấn vọt qua, trong miệng còn hô lớn: "Cẩn thận ám khí…"
"Chẳng lẽ hắn muốn giúp ta ngăn cản ám khí?" Tâm niệm Độc nương tử nhanh chóng xoay chuyển.
Nhưng đáp án lại trái ngược hoàn toàn.
Bởi vì ngay lúc đó Long Tuấn trong nháy mắt đã đánh về phía Độc nương tử, hai tay vận chuyển nguyên khí, dùng phá kính hung hăng đánh thẳng vào đối phương.
Đống thời Đinh Nghị cũng lập tức nhặt lấy khúc gỗ ở bên cạnh, trong miệng hô "Tiểu tử thúi đừng chạy!" rồi lập tức hướng phía Long Tuấn lao đến.
Độc nương tử cũng rất giảo hoạt, thấy như thế trong nháy mắt cũng liền hiểu được. Lắc mình tránh né ám khí của Chu Tam, trong lòng cười lạnh: "Một chút mánh khoé nhỏ nhoi này mà muốn lừa lão nương sao…" nghĩ xong liền xuất chưởng nghênh đón đòn Long Tuấn đánh đến.
"Phanh…" một tiếng vang nhỏ,quyền chưởng của hai người giao nhau…
Nhưng Độc nương tử cảm thấy bất ngờ, dưới một chưởng của mình mà Long Tuấn chỉ bị đánh văng ra nửa bước. Mặc dù chỉ dùng một phần lực nhưng hiệu quả như thế quả thật cũng ngoài ý nghĩ của mình.
Nhân lúc Độc nương tử phân tâm, Long Tuấn lại ra quyền, hướng về chưởng tâm vẫn chưa thu hồi của Độc nương tử công đến.
"Cái gì?" trong lòng Độc nương tử chấn động "Nhị liên kích?!" Không kịp phòng ngự, chỉ có thể dùng đấu khí để mong chống đỡ phần nào…
"Phanh…" lại một tiếng vang nhỏ vang lên, Độc nương tử cảm thấy lòng bàn tay trái cũng trở nên tê dại…
"Hừ! Phá kính thì thế nào!" Độc nương tử cảm thấy như bị sỉ nhục làm cho trong lòng cũng trở nên giận dữ, sự tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt, vận chuyển toàn bộ công lực, mạnh mẽ đánh thẳng vào Long Tuấn…
Bình Luận (0)
Comment