Thương Thiên

Chương 153

"Bảo tàng!?" Nhạc Phàm tâm trạng nghi hoặc, thầm nghĩ: "Năm đó Lệ gia gia cũng nói với ta về chuyện Hán vương bảo tàng, chẳng lẻ còn có người khác biết nơi dấu bảo tàng?!"
Thật ra, năm đó Lệ Vân nhờ cậy Nhạc Phàm hai việc, thứ nhất là đem "Ngọc Phật" trở lại Thiếu Lâm tự, mà việc đó có liên quan đến bảo tàng. Kể từ đó, Nhạc Phàm âm thầm quyết định đi xem, dù sao cũng là Hàng Châu, sẽ không chậm hơn bao nhiêu.
Nói một hồi lâu, lão tiên sinh nhấp ngụm trà, tiếp tục nói: "Vừa rồi là thế cục của giang hồ! Tiếp theo ta sẽ nói vào vấn đề chính của ngày hôm nay, cũng là vấn đề nóng bỏng nhất trên giang hồ hiện nay… ta hỏi các ngươi, có biết trên giang hồ hiện nay nhân vật nào được quan tâm nhiều nhất không?"
"Ta biết, ta biết…" Mọi người tranh nhau nói…
"Nghĩ đến có phải là giang hồ Tứ đại công tử? Bọn họ anh tuấn tiêu sái, võ công cao cường…" người đang nói có lẽ là phụ nữ.
"Không đúng không đúng!" Một giọng trung niên phản đối: "Ta thấy hẳn là cao thủ đệ nhất trên Tân Tú bảng Dịch Phong Tình".
"Thối lắm!" Lại một người lớn tiếng: "Hẳn là Lăng ba tiên tử Cổ Linh Phong và tài nữ Mộ Dung Lãnh Tuyết mới đúng…"
Trong trà lâu, mọi người tranh luận không ngừng, lộn xộn vô cùng, chỉ có Nhạc Phàm là lẳng lặng nghe, để tăng thêm kiến thức. Xem ra, giang hồ không đơn giản như mình nghĩ! Nhạc Phàm âm thầm cảm thán…
Cộp! Một tiếng gõ vang lên, mọi người nhất thời im lặng.
Lão tiên sinh gương mặt tươi cười nhìn mọi người, mở miệng nói: "Kỳ thật, các vị thảo luận nảy giờ, sợ rằng trong lòng đều đã có đáp án, chỉ là trong lòng còn kiêng kỵ cho nên không đề cập tới người này mà thôi!"
Ồ! Mọi người sững lại, nhìn nhau, nhưng cũng không nói gì nữa. Cho dù những người này thường hay nghị luận, những cũng không dám công khai nhắc tới Lý Nhạc Phàm, dù sao không phải là ai cũng đều sợ họa vào thân sao?
Mọi người ngẩn ra, trong lòng nhất thời khẩn trương. Nhạc Phàm cũng vậy, chuyện quan hệ đến mình, hắn càng chăm chú lắng nghe.
"Đúng vậy, lão tử có nghe qua! Nói thì nói, cũng không phải là đại sự gì! Dù sao Lý Nhạc Phàm cũng không có ở đây" Một gã nam tử hô lớn.
"Ta cũng nghe nói qua! Nghĩ đến không chỉ là trên giang hồ, mà là trong thiên hạ, chưa từng nghe qua tên Lý Nhạc Phàm này cũng không nhiều lắm…"
"Ta cũng vậy…"
Chỉ cần một người mở đầu, liền sẽ có nhiều người theo sau nói ra ý nghĩ của mình, hào khí trong trà lâu cũng được khởi lên.
Lão tiên sinh nói: "Lý Nhạc Phàm người này nhanh chóng quật khởi trên giang hồ, có thể nói là một truyền kỳ. Đầu tiên không nói đến Lý Nhạc Phàm là chính hay tà, nhưng hắn làm việc gì, không việc nào là không chấn động giang hồ, ta không cần nói chắc mọi người cũng đã nghe qua rồi! Bất quá vì để cho mọi người hiểu rõ ràng hơn, những việc vẻ vang của hắn mà các người nghe được, ta sẽ từ từ kể lại cho liền mạch.
"
Người này mười sáu tuổi bị sung quân biên hoang, bốn năm đơn độc chém giết, cho đến ngày được rời khỏi binh doanh… với thực lực của hắn, đánh bại ba trại chủ Kỳ Liên sơn, bảo toàn Long Uy tiêu cục… sau đó bảo hộ hậu nhân của 'Bích Huyết sơn trang', một chiêu phá Thanh Thành 'Tuyệt kiếm trận'… vì tìm kiếm tin tức thân nhân, hắn trong đêm tiến vào Thái gia, đánh chết ba mươi tám cao thủ nhất lưu trên giang hồ, một đấu bốn, đánh bại tiên thiên cao thủ tứ huynh đệ Ngô gia, trong đó đến nay ba người vẫn chưa tỉnh lại…
Bởi vì hắn giết người như thế, nên bị triều đình treo thưởng truy nã… mà Lâu thượng lâu nhận tiền của người, đưa Lý Nhạc Phàm lên Hắc bảng, đứng vị trí thứ hai mươi sáu…
Ngày 25 tháng 8, Lý Nhạc Phàm xuất hiện tại Tương Dương, một thân công lực làm cho giang hồ tông sư Diệp Vãn Phong phải bỏ chạy… Ngày thứ hai, bị lạt thủ tàn hoa trên giang hồ là 'Độc nương tử' đánh lén, lại bị hắn một chiêu phế bỏ tay phải…
Lý Nhạc Phàm lưu danh trên Hắc bảng, bị vô số người đuổi giết, nhưng không có ai còn sống cả… cuối cùng trong một lần đuổi giết trưởng lão 'Huyết Y Môn' là Viên Hải đã tự mình ra tay, kết quả cũng là toàn quân chết sạch… Dưới trọng thương, Lý Nhạc Phàm bị Thiên Tà tông bao vây, bị bức phải nhảy từ vách núi xuống… cuối cùng vẫn trốn thoát, Nhạc Phàm đã ở lại Đào Nguyên thôn một đêm, hôm sau rời khỏi, sau đó hắn biến mất không biết tung tích…"
Nhạc Phàm nghe lão tiên sinh kể chuyện, trong lòng thấy kỳ lạ, phảng phất như người khác đối với mình biết rất rõ ràng tường tận, mặc dù kể ra có chút khoa trương, nhưng hắn cũng hiểu được hoàn cảnh của mình hôm nay, mỗi bước đều là nguy hiểm!
"
Nghe nói Đào nguyên thôn hơn hai trăm người trong một đêm tất cả đều chết, nói do Lý Nhạc Phàm gây nên, có phải như vậy không? Hơn hai trăm người lận đó, đâu phải là đứng đó đợi ta đến giết, toàn bộ đều yếu ớt để cho tự do chặt chém sao…" Một người nghi hoặc nói.
"
Ngươi thì biết cái gì, cao thủ trên giang hồ thực sự là muốn giết một người thường thì cũng như giết một con gà vậy thôi!" một người giang hồ lên tiếng.
"
Ồ!" Không ai nói lại.
Uống ngụm trà, lão tiên sinh phe phẩy quạt nói: "
Lý Nhạc Phàm võ công quả thật cao cường, nghe nói hắn luyện ngoại gia công phu, đạt đến tiên thiên chi cảnh, cho nên tiên thiên cao thủ bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Nói đi thì cũng nói lại, Lý Nhạc Phàm võ công cao cường như vậy, có cần phải chém giết người dân bình thường không? Cũng giống như, các ngươi vô ý dẫm chết một con kiến, nhưng các người có phí tâm phí lực để dẫm chết một con kiến không? Cho nên không có căn cứ gì, chúng ta cũng không nên để ý đến.
Mọi người sở dĩ đối với Lý Nhạc Phàm có phần kiêng kỵ, cũng vì sợ hãi hắn từ khi xuất đạo giết người vô số! Kỳ thật, lão phu đối với người này cũng không có thành kiến, có những điểm ta đối với Lý Nhạc Phàm bội phục phi thường…"
"
Ồ…" Mọi người ồn ào, tất cả đều nhìn người kể chuyện dưới ánh mắt quái dị.
Lão tiên sinh cũng không thèm để ý, cười nói: "
Các vị tại sao không nghĩ, Lý Nhạc Phàm mới khoảng hai mươi tuổi, hắn chẳng những tại chiến trường chiến đấu bốn năm, hơn nữa vì muốn tìm kiếm thân nhân, không sợ đối đầu vớic các thế lực lớn, đối mặt với sự truy nã của triều đình, cao thủ đuổi giết, đến nay vẫn đang sống tốt, nếu hoán đổi là các ngươi, ai có thể làm tốt hơn hắn? Vượt lên số phận trở thành cường giả, cho nên lão phu ta mới bội phục hắn".
…Mọi người nhất thời trầm mặc, bọn họ đều nghe được, đương nhiên hiểu được, nếu đổi lại là mình, sợ rằng đã chết mấy trăm lần rồi.
Nhạc Phàm nghe đến đó, trong lòng nảy sinh hảo cảm đối với lão tiên sinh kể chuyện, bất giác nhớ lại những việc đã xảy ra năm đó.
Chẳng biết là cố ý hay ngẫu nhiên, khi Nhạc Phàm ngẩng đầu, thấy lão tiên sinh đang nhìn về phía mình, cười khẻ một chút, sau đó đưa tầm mắt đi chỗ khác.
Yên lặng một hồi, một gã hán tử đứng lên nói: "Xin hỏi vị tiên sinh này, những ngày gần đây, hắc bạch lưỡng đạo thỉnh thoảng có người bị giết, có môn phái bị trộm, nghe nói cũng là do Lý Nhạc Phàm gây nên, không biết tin tức này là thật hay giả?"
"
" - Lời người này nói như đá quăng xuống hồ nước, làm gợn lên từng cơn sóng.
Nhạc Phàm nghe vậy, chén trà trong tay hắn có chút chấn động, lập tức thấy ngay đó là "
bẫy rập", thầm nghĩ: "Xem ra bọn họ muốn dồn ta vào chỗ chết… chặng đường phía trước thật là bách kiếp vạn nan, Lý Nhạc Phàm ta hà tất e ngại! Ta vẫn phải đi trên con đường của ta. Địch nhân ẩn nấp ở sau, ta sớm muộn cũng lôi cổ chúng ra, hãy chờ xem…"
Vì vậy, Nhạc Phàm nội tâm nguôi đi tiếp tục lắng nghe.
"
Đúng vậy! Gần đây trên giang hồ đã chết nhiều người, nghe nói là do một gã nam tử tóc bạc võ công cao cường gây nên…"
"
Hẳn là Lý Nhạc Phàm! Hắn muốn trả thù, cho nên mới giết người…"
Lão tiên sinh trầm ngâm chốc lát nói: "
Lão phu là người kể chuyện, chỉ kể lại sự thật những chuyện đã xảy ra trên giang hồ, về phần những suy đoán không có chứng cứ, lão phu cũng sẽ không có thái độ gì. Bởi vì lão phu tin rằng, cho dù là nhìn thấy, cũng vị tất là sự thật, tỷ như thuật dịch dung cao siêu cũng có thể giả thành người khác".
Tiếp theo, lão tiên sinh kể tiếp một số kỳ văn dị sự trên giang hồ…
"
Cộp!" Lại một tiếng gõ vang lên, lão tiên sinh nói: "Hôm nay lão phu kể đến đây thôi, những chuyện mới nhất trên giang hồ, mời các vị ngày mai lại đến, hắc hắc!" Nói xong liền tiêu sái rời đi.
Đi qua cánh cửa, lão tiên sinh liếc mắt nhìn một cái về phía Nhạc Phàm, phát hiện Nhạc Phàm cũng đang nhìn mình. Đột nhiên cười khẽ, lập tức tay phải rung khẽ, một vật thật nhỏ bắn về phía Nhạc Phàm. Dưới ánh sáng lờ mờ, lại tại trà lâu đang huyên náo nên không ai chú ý thấy cả.
Bình Luận (0)
Comment