Thương Thiên

Chương 175

Giữa đại viện của Tư Mã phủ là một mảnh vắng ngắt, nếu không có vết máu và thi thể trên măt đất thì ai có thể nghĩ đây từng là nơi giống như địa ngục trần gian.
Trên bầu trời những đám mây âm u tràn ngập, gió thét gào, những giọt mưa rơi rơi như những giọt nước mắt của ai đó.
Dưới sát ý bức người của Nhạc Phàm, bộ dáng đoan trang lúc trước của Kiều thị đã biến mất, vẻ mặt hoảng sợ trả lời: " Ta... ta đã lừa mọi người, nhưng ta không định làm thế... Ngày ấy sự việc bị phát giác, Phương Tu bị trọng thương, lúc ấy bỗng nhiên có một người áo đen xuất hiện một đao giết huynh ấy, hắn muốn ta phối hợp tung ra lời đồn hãm hại ngươi, nếu không sẽ đem mọi việc công bố ra bên ngoài…. cho nên ta đành phải nói dối… còn… còn thiên ki chi độc cũng là hắn đưa cho ta, ta cũng không nghĩ, ta không nghĩ là…"
Nói dối! Thật buồn cười..... Hôm nay bao nhiêu việc đã xảy ra, đã chết bao nhiêu người như vậy, cũng chỉ vì một người, một lời nói dối sao, hay là một âm mưu! Nguyên nhân như thế làm sao mọi người có thể chấp nhận được?
Người chết đã ra đi, họ nằm trên mặt đất không còn cảm giác gì, nhưng những người may mắn còn sống thì sao, ba vị Cái Bang trưởng lão bị trọng thương thì sao? Bọn họ sẽ nghĩ gì? Họ sẽ phẫn hận tự trách, hay theo lý trí mà tha thứ, hay là khắc hận vào lòng? Cho dù bọn họ hối hận đi nữa, hết thảy đều đã quá muộn!
"Người đó là ai?" Nhạc Phàm tiếp tục hỏi .
"Là… A…"
Kiều thị chưa nói dứt lời đã hét thảm một tiếng, đồng tử co lại, sắc mặt trắng bệch, tay chân rũ ra, cuối cùng tuyệt khí mà chết.
Mọi người nhìn Kiều thị trong tay Nhạc Phàm từ từ chết đi, ai cũng cảm thấy xương cốt lạnh giá, không ai cho rằng hắn giết Kiều thị, nhưng cảnh tượng quỷ dị vừa xảy ra là như thế nào?
"Ai" Một tiếng rống giận dữ vang lên, linh thức của Nhạc Phàm triển khai trong nháy mắt, lập tức phát hiện bên trái xuất hiện một trận xao động, không gian đang vặn vẹo.
Thân thể của Nhạc Phàm như mũi tên, lao vọt vào không trung, "Phành" một côn vung lên như đánh vào vật gì... rồi như biến thành không khí, như đá rơi hồ sâu, không có phản ứng gì xảy ra.
"Khốn khiếp! Đó là dị thuật sư!" Khấu Phỉ lớn tiếng hét, như sợ người khác không biết mình kiến thức uyên bác. Thấy Nhạc Phàm đáp xuống, hắn lập tức tiến tới hỏi: "Tiểu tử, bắt được không?"
Nhạc Phàm mặt không đổi sắc đáp: "Hắn chạy thoát rồi".
Khấu Phỉ tiếc hận lắc lắc đầu, không cam lòng nói: "Vất vả lắm mới gặp được dị thuật sư, còn chưa được thử sức mà đã chạy mất, thật là đáng tiếc… bất quá dị thuật sư quả thật quá quỷ dị! Xem ra tiểu tử ngươi gặp rắc rối to rồi. Hắc hắc!"
Rắc rối? Nhạc Phàm đã quen với điều đó rồi.
Trải qua biến cố bi thảm vừa rồi, lúc này Tạ lão phu nhân đã quá choáng váng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn đám người nhà đang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ thống khổ, nước mắt lưng tròng, được Tạ Chấn Hải và Lục Tầm bên cạnh an ủi. Nhạc Phàm nhìn tình cảnh như thế, trong lòng cũng đột nhiên xuất hiện một ý nguyện, người chết hôm nay đã quá nhiều!
"Mọi người đi thôi" Nhạc Phàm thu mộc côn, tiến về phía Vạn Nhã Nhi.
Mưa rơi đầy trời, Nhan Nguyệt Thi vẫn đang dùng chân khí cản nước mưa cho người vẫn đang nằm trong lòng nàng - Vạn Nhã Nhi. Nhạc Phàm đi tới, gật đầu cảm ơn rồi đỡ lấy Vạn Nhã Nhi.
Nhan Nguyệt Thi thấy Nhạc Phàm muốn đi vội nói "Nhạc Phàm huynh đệ, chúng ta có biết một vị tiền bối y thuật vô cùng cao siêu, nói không chừng người có thể giải được chất độc trên người tiểu muội".
"Sinh mạng của Tiểu Nhã đã như chỉ mành treo chuông, chúng ta còn có thời gian sao? Ha ha…" Nhạc Phàm cười thảm, tiếng cười nhạo cả thế tục, từ sự mỏi mệt, bất đắc dĩ trong lòng. Hắn đã đọc qua "Y kinh" đương nhiên rất rõ ràng độc tính của thiên ki, sinh mạng lực của Vạn Nhã Nhi nhanh chóng biến mất, sớm đã mất hết sức sống thì làm sao có thể cứu chữa?
"Đúng rồi! Còn thời gian không? Dù có tìm được Đạo Văn tiền bối thì liệu có thể trị được Thiên ki chi độc không?" Nàng biết Nhạc Phàm muốn dùng thời gian cuối cùng này cùng Nhã Nhi ở một chỗ, tình cảnh sanh ly tử biệt này sao nàng có thể quấy rầy.
"Lý Nhạc Phàm!" Vương Sung lúc này lao tới, ngăn bước Nhạc Phàm, rít giọng "Ngươi cứ như vậy mà đi sao? Ngươi chấp nhận sao? Ngươi còn là đàn ông không? Ngươi…"
Nhạc Phàm ngắt lời Vương Sung , thản nhiên nói: "Vương Sung, hãy sống cho tốt… sau khi tính mạng mất đi, chúng ta còn gì để chứng minh mình đã từng sống chứ…"
Người đã chết rồi, lấy gì để chứng minh mình đã từng sống? Ai dám nói không!
"Hống " Nhạc Phàm rống lên, thanh âm bi phẫn chấn động trời đất, làm người ở xung quanh nhất thời run lên… hai chân đạp đất phóng lên, ôm Vạn Nhã Nhi cứ như vậy mà rời đi.
Ra đi thật đẹp mắt nhưng có người lại đau lòng. Nhan Nguyệt Thi trốn trong ngực Phó Suất khóc ròng. Không biết là bọn họ cảm động hay là bọn họ đau đớn? Có lẽ là tất cả.
Mưa nặng dần, rơi xuống mặt đất đầy máu của đại viện như gột rửa cho nhân gian.
Vương Sung đang rơi nước mắt, hắn không muốn khóc mà nước mắt cứ tuôn rơi, không biết là nước mắt hay nước mưa.
Đám người Tạ Chấn Hải rời đi, giang hồ nhân sĩ cũng tản mát dần, thế là mọi việc cũng đã kết thúc. Lúc này đột nhiên Khấu Phỉ như nhớ tới cái gì, vội vãng phi thân, tiếng hét truyền khắp không trung: "Tiểu tử, ngươi đã đáp ứng cùng ta so đao".
Vương Sung đã rời đi, rời đi rất cô độc, hắn không mang đến gì nhưng hình như đã để lại cái gì đó. Chỉ có Nhan Nguyệt Thi cùng Phó Suất ở lại cùng Tư Mã Như giải quyết mọi thứ còn lại.
Tựa hồ tất cả đã kết thúc....

Trong một gian phòng tối tăm, không khí đột ngột chấn động, không gian vặn vẹo như ảo giác, lúc này bỗng nhiên có một người từ trong không gian xuất hiện, ngã xuống nền nhà.
"Phụt" Máu phun đầy đất, một người vẻ mặt rất hung dữ nhưng lại như mang thương tích nặng nề
"Lí Nhạc Phàm, một côn hôm nay của ngươi, Quỷ Mị ta đã ghi nhớ, ngươi cứ chờ đấy! Ta sẽ không để ngươi yên đâu!" Nói xong, Quỷ Mị ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt điều tức.

Tuý Hồng lâu, trong mật thất, một ngươì áo đen, mang mặt nạ bạc đang ngồi trên ghế, trước mặt là một người phụ nữ lớn tuổi mặt đầy vét nhăn nhưng nét mặt hòa ái đang cung kính, đó chính một trong mười hai vị trưởng lão của Lâu Thượng Lâu - Hồng Loan.
"Lâu chủ, Tư Mã Phủ xảy ra chuyện lớn!" Hồng Loan cung kính nói.
"Ồ?! Ra ngoài vài ngày mà chuyện xảy ra thật không ít, đến cả Tư Mã phủ cũng có chuyện…" Giọng lâu chủ có chút kinh ngạc, tựa hồ là đã động dung.
Hồng Loan tiếp tục nói: "Đêm qua, hơn một trăm giang hồ nhân sĩ vây Tư Mã Phủ, ép Tư Mã Như và Phó Suất giao muội muội của Lý Nhạc Phàm ra, cho đến tận trưa hôm nay… rồi người của Tạ gia bảo đến, đánh giết một hồi, muội muội của Lí Nhạc Phàm trúng Thiên ki chi độc…. Thương Tà tới cứu người nhưng lại bị Cái Bang ngăn cản… Lý Nhạc Phàm nổi giận giết người… nguyên lai là một âm mưu…".
"…Cuối cùng Lí Nhạc Phàm ôm muội muội bỏ đi, những người của chúng ta đuổi không kịp!" Hồng Loan kể lại một hồi kinh tâm động phách trong Tư Mã phủ… Lâu chủ mang mặt nạ, nhìn không thấy sắc mặt biến hoá, nhưng trong ánh mắt lại có tia kì dị.
Trầm ngâm một lúc, lâu chủ nói: "Được rồi, các ngươi làm rất tốt! Ta tin tưởng rằng, dù muội muội của Lí Nhạc Phàm có thể còn sống hay không, hắn cũng sẽ xuất hiện thôi".
"Thuộc hạ cũng nghĩ vậy" Hồng Loan cũng đồng ý nói: "Lí Nhạc Phàm là người kiên nghị, có thù sẽ báo, tự nhiên sẽ phải đi tìm kẻ thù của hắn".
"Tốt lắm, chuyện của Lí Nhạc Phàm ngươi tiếp tục nghe ngóng, ta tự có chủ trương. Lần này Vũ tàng lại xuất hiện, các thế lực lớn trên giang hồ đều tới Hàng Châu, có thể nói là "phong khởi vân dũng". Ta nghĩ rằng sự kiện lần này xảy ra không chỉ có giang hồ, mà triều đình có thể cũng bị cuốn vào, đến lúc đó ngoại tộc sẽ xâm nhập, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho tốt…" Dừng một chút, ánh mắt lâu chủ đầy thâm ý nói: "Nói vậy những người kia cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi, đến lúc đó giang hồ sẽ không còn giống với bây giờ, hừ hừ... Phải nhớ kỹ, chúng ta sẽ không lao vào vòng tranh đấu, phải bảo trì trung lập, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tiếp nhận đâu! Ngươi đi chuẩn bị đi".
"Vâng" Hồng Loan trả lời rồi lui ra…
Đợi Hồng Loan rời khỏi, lâu chủ suy tư một lúc rồi nhanh chóng rời khỏi.
Chỉ trong chốc lát, lâu chủ đã vào một ngõ nhỏ, lột bỏ mặt nạ và áo khoác ngoài, biến thành một cô gái áo trắng.
Thủ lĩnh của Lâu Thượng Lâu là một cố gái! Hơn nữa gương mặt xinh đẹp, thân hình mỹ lệ, tóc mượt như tơ, mi như liễu, đôi mắt sáng dưới hàng mi thanh tú, tựa như tiên nữ giáng thế, không vương chút bụi trần.
Nếu Nhạc Phàm xuất hiện lúc này, hiển nhiên sẽ nhận ra, đó chính là người duy nhất còn sống sót tại Đào Nguyên thôn mà hắn đã cứu – Bích Dao.
Bình Luận (0)
Comment