Thương Thiên

Chương 195

Ứng Thiên thành Lâu Thượng Lâu.
Thi Bích Dao lúc này người mặc cẩm bào, mang mặt nạ bạc, đang bồi hồi đứng…
Một bóng người hạ xuống, cung kính nói: "Bẩm cáo lâu chủ, người của ta đã về, vẫn không phát hiện ra tung tích của Lý Nhạc Phàm và vị tiên sinh kể chuyện kia!"
Thi Bích Dao ôm cằm nói: "Nói vậy đối phương cũng là cao thủ theo dõi, mới làm cho lầu một các ngươi không tìm được dấu vết. Bất quá, bọn họ vẫn còn đang trong thành… các ngươi không cần thăm dò nữa, Lý Nhạc Phàm sẽ xuất hiện thôi".
"Vâng, thuộc hạ cáo lui"
Đợi thuộc hạ rời đi, Thi Bích Dao mới gỡ mặt nạ xuống, lẩm bẩm nói: "Đối phương là ai? Có thể tránh khỏi tầm mắt của Lâu Thượng Lâu ta. Như thế nào lại ở cùng một chỗ với Lý Nhạc Phàm? Hắn không phải là không có bằng hữu nào sao?" Một nghi vấn hiện lên trong lòng, nhưng không ai có thể trả lời cho nàng được.
Ngoại ô Lâm An, tại một tòa lâu đài thể hiện sự giàu sang hết sức.
Trong nội điện vắng ngắt không một bóng người, ở một căn phòng nhỏ phía Tây có ánh đèn, xua đi một chút hắc ám.
"Bốp…" một tiếng bể nát vang lên từ biệt viện truyền ra, phảng phất như là đang phát tiết sự phẫn nộ.
Chu Khang Cảnh lúc này ngồi trên một chiếc ghế gỗ hồng, nhíu mày tâm trạng giận dữ.
"Ta đã tính toán hết cả, không tiếc tiền mượn thế lực của phản tặc, chế ngự binh mã của triều đình, ngay cả thế lực ngoại tộc cũng dùng đến, còn có thể thất bại sao… cuối cùng là tại sao, tại sao…-" sau một hồi kích động, Chu Khang Cảnh bất đắc dĩ thở dài. Cho dù hắn cầm lên được thì buông được, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy không cam tâm!
Lúc này, phía sau Chu Khang Cảnh một mỹ nữ đi tới, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn nói: "Vương gia đừng tức giận như vậy, kỳ thật ngươi đã làm tốt lắm rồi, chỉ là người không tính hết được những chuyện xấu mà thôi".
Giọng người con gái đó mềm mại như suối mát, nhất thời dập tắt lửa giận trong lòng Chu Khang Cảnh. Hắn trở tay ôm lấy nàng ta, để ngồi trên đùi mình, gật đầu nói: "Có lẽ đúng như lời Nguyệt Thanh nói, có muốn cũng không được! Trong tầm mắt của ta, hiện tại ta chưa thua trong thế cờ này… khắp nơi biến động, thiên hạ đã loạn.
Trải qua sự việc vừa rồi, bây giờ các thế lực khắp nơi trên giang hồ một lần nữa đã điều chỉnh lại, chỉ còn một khoàng thời gian nữa là bảo tàng mở ra. Chỉ cần ta có thể chuẩn bị toàn vẹn, một nhát đoạt được vũ tàng. Đến lúc đó, thiên hạ còn không thần phục dưới chân ta!"
Sau một hồi hào tình tráng ngữ, Chu Khang Cảnh trong lòng đã bình thường trở lại, cầm lấy cái ly vàng trên bàn, ánh mắt lóe lên.
Đỗ Nguyệt Thanh là hoa khôi của Trữ Huyền thành, nghĩ không ra hồng trần tài nữ ngày nào, thân là "tội nhân", hôm nay lại là tình nhân của Chu Khang Cảnh.
Nàng ta ỷ ôi trong lòng Chu Khang Cảnh, ôn nhu nói: "Một lần thành bại không đủ nói lên anh hùng, Vương gia như thế, Nguyệt Thanh cũng yên tâm" nói xong đổ đầy ly rượu.
"Được tri kỷ này, Bổn vương thật hạnh phúc!"
"Được biết Vương gia cũng là phúc của Nguyệt Thanh!"
"Ha ha…" Chu Khang Cảnh nương theo tửu ý ôm lấy Đỗ Nguyệt Thanh, đặt lên trên nệm, cởi bỏ y phục…
Trong phòng nổi lên một vùng xuân sắc!

Ứng Thiên thành.
Từ chân trời ánh sáng chiếu vào hậu viện Thiết Quyền Môn, mang đến một ngày sinh cơ.
Một đêm đã qua, ba người Quý lão vẫn canh giữ ở ngoài phòng, lo lắng đợi tin tức của Nhạc Phàm.
Thiết Cường lo lắng nói: "Cũng đã được một đêm rồi, sao vẫn chưa ra".
"Thời gian càng lâu hy vọng cũng càng lớn" Quý lão tự an ủi nói.
"Đừng nghĩ nhiều quá, Tô lão cát nhân thiên tướng" Miêu Lam Phượng thấy không khí trần trọng như thế, chuyển chủ đề nói: "Không ngờ Nhạc Phàm tiểu huynh đệ lại biết y thuật, đúng là nhìn người không thể nhìn qua bộ dạng được!"
Thiết Nam đột nhiên hỏi: "Lý đại ca y thuật rất giỏi phải không?"
Quý lão gật đầu nói: "Tiểu Phàm được Hiệp y Vạn Liễu Hoài chân truyện, y thuật tự nhiên là giang hồ thuật sĩ có thể so bì được"
"Ồ" Thiết Nam ánh mắt bất định, bộ dáng đầy tâm sự.
"Két…" cửa phòng từ từ mở ra, Nhạc Phàm từ trong phòng đi ra, toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt uể oải, phảng phất giống như là mới vừa cùng cao thủ đại chiến ba ngày ba đêm.
Quý lão tiến tới hai bước nói: "Thế nào rồi Tiểu Phàm?"
Nhạc Phàm thanh âm khắc khổ nói: "Các người vào lau dọn một chút đi, làm phiền kiếm cho ta một căn phòng".
Nhìn bộ dạng Nhạc Phàm mơ màng như muốn ngã, Thiết Nam lập tức dìu hắn vào phòng của mình.
Thấy Nhạc Phàm rời đi, ba người Quý lão ba người nhanh chóng bước vào trong phòng.
"Ối! Đây là cái gì? Thối quá" Ba người Quý lão vừa mở cửa phòng, một luồng hôi thối ập ngay vào mặt.
Chỉ thấy trên giường đầy vết máu đen, mà Tô Phóng Hào vẫn yên bình nằm ở trên giường, hít thở liên miên có lực.
"Y thuật Tiểu Phàm quả nhiên rất cao!" Quý lão vẻ mặt vui mừng, vội vàng thu dọn, không màng đến dơ bẩn hay mệt mỏi, vợ chồng Thiết Cường cũng tiến tới giúp, rất là cao hứng.
Sau nửa ngày đã vào buổi trưa, Nhạc Phàm tỉnh dậy, nét mặt mệt mỏi đã tiêu hết, tinh thần đã hồi phục đầy đủ.
Nhạc Phàm thở ra một hơi dài, thầm nghĩ: "Nếu nguyên khí không mất, đêm qua cũng sẽ không mệt mỏi như vậy" Rời khỏi giường mở cửa phòng, vẫn thấy Thiết Nam đứng canh ở phòng ngoài.
Lúc này Nhạc Phàm mới nhìn kỹ bộ dáng của hắn, hắn ta cũng khoàng hai mươi tuổi như mình, tóc để xoà trước trán, ngũ quan đoan chánh hơi có phần nhu nhược, con mắt trong suốt phảng phất sự kiên định lại có chút mềm yếu, rất là mâu thuẫn.
"Lý đại ca! Người đã tỉnh!"
Thiết Nam mặc dù nói năng khá ngớ ngẩn, nhưng Nhạc Phàm nghe thấy giọng điệu của hắn rất ân cần, không khỏi mỉm cười, bớt đi nét ưu sầu.
"Ngươi cũng cỡ tuổi ta, gọi ta là Nhạc Phàm được rồi".
"Ồ… cái này, ngươi so với ta lợi hại hơn nhiều, ta gọi là Lý đại ca là phải rồi".
"Lợi hại!?" Nhạc Phàm cười tự giễu, nếu thật sự là lợi hại, vì sao người thân của mình lại lần lượt rời đi?
"Bọn họ đâu rồi?"
Thiết Nam trả lời: "sư phụ ngươi cùng Tư Đồ lão gia đi dạy võ rồi, sư nương đang ở trong bếp nấu ăn, Quý lão hiện ở trong phòng chăm sóc cho Tô gia gia".
Nhạc Phàm nhìn thời tiết một chút rồi hỏi: "Ngươi đối với xung quanh đây có quen thuộc không?"
Thiết Nam đáp: "À, ta từ nhỏ lớn lên tại Ứng Thiên, nơi này chỗ nào ta cũng rất quen thuộc".
Nhạc Phàm nói: "Tô gia gia phải dùng dược vật để điều trị, ngươi dẫn ta đến dược phòng tốt nhất, để ta tìm thuốc".
"Ở đây dược phòng tốt nhất là 'Hoài An Đường', chúng ta có thể đến đó xem".
"Tốt lắm! Ngươi trước tiên hãy nói với Miêu phu nhân một tiếng, sau đó đi với ta" Nói xong Nhạc Phàm vội vã đi thẳng ra hướng ngoại viện… Đi được vài bước, Thiết Nam vội dừng bước, nhìn lại về phía Nhạc Phàm.
"Sao vậy?" Nhạc Phàm khó hiểu.
"Cái này… cái này…" Thiết Nam ấp úng nói: "Bây giờ ở đâu ngoài đường cũng có hình truy nã ngươi, ta sợ… không bằng ngươi nói với ta nên mua cái gì, để ta đến đó mua thì hay hơn".
Nhạc Phàm khoát tay nói: "Ngươi không hiểu dược lý, nó có sự phối hợp không thể nhầm lẫn được, mà người cũng không biết rõ, cho nên ta phải tự mình đi xem. Ngươi cứ yên tâm đi, bộ dáng của ta bây giờ, nếu không phải là người để tâm, quả quyết là sẽ không nhận ra ta".
"Cái đó… Thôi được rồi!" Thiết Nam nhìn Nhạc Phàm đầu tóc đen nhánh, cuối cùng cũng phải quay đầu đi trước dẫn đường.
Bình Luận (0)
Comment