Khi một người đang tuyệt vọng, thường thường hy vọng sẽ vô cùng lớn. Nếu mà nói, bóng lưng là bình thường, đó là bởi vì nó cũng đơn giản như những người khác. Nhưng khi nguy hiểm trước mắt, nó lại chắn trước mắt, ngăn trở hết thảy tất cả sợ hãi, bóng lưng này không thể nghi ngờ quả thật rất lớn. Bởi vì nó đại biểu cho hy vọng…
Mà người trước mắt Tạ Tiểu Thanh, hắn chính là hy vọng.
Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện, phá tan áp lực mà hai người Phong Dã mang đến, làm cho tinh thần của mọi người chung quanh chấn động.
"Sao lại là hắn?" Hình Trọng thì thào tự nói, khiến cho Hình Nhược Yên chú ý, vì vậy nàng tiến lên hỏi:
"Cha biết hắn sao?"Hình Trọng gật đầu không nói, thần sắc có vẻ hơi trầm trọng.
Ba Hùng phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhìn về phía Phong Dã, thấp giọng nói:
"Lão đại, người có thấy tiểu tử vừa rồi xuất hiện như thế nào không?""Không có. Người này ta cũng nhìn không thấu!" Phong Dã lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống phía dưới.
"Lão đại, vậy chúng ta…""Đi, trước tiên đi xuống rồi hãy nói".
Hai người chậm rãi hạ xuống, đi tới phía sau Nhạc Phàm, Phong Dã chắp tay hỏi:
"Xin hỏi các hạ là người phương nào?"Nhạc Phàm không quay đầu lại, cũng không đáp lời, chỉ là đang lau nước mắt cho tiểu cô nương.
"Đại ca ca, ta, cha ta…" Tạ Tiểu Thanh nghẹn ngào, sụm xuống trên người Nhạc Phàm. Thân thể sợ hãi run rẩy, không biết là kích động hay sợ hãi. Dù sao, nàng cũng chỉ là tiểu nữ.
"Nha đầu…" Nhạc Phàm khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ về tiểu cô nương mà an ủi:
"Yên tâm, cha ngươi không sao đâu!""Ừm ừm" Tạ Tiểu Thanh cuống quít gật đầu, đối với lời nói của Nhạc Phàm, nàng tựa hồ cho tới bây giờ cha từng hoài nghi.
Nhạc Phàm né đầu, hướng về Phổ Quang đang đứng một bên gật đầu đầy thiện ý, giống như là cảm tạ.
Phổ Quang cũng đáp lễ lại, trong mắt mang theo ý cười.
"Đi, đi xem cha ngươi cha đi" Vừa nói, Nhạc Phàm vừa đưa Tạ Tiểu Thanh đi đến chỗ Tạ Phong…
"Đứng lại!" Ba Hùng thấy Nhạc Phàm không ngó ngàng gì đến mình, tức giận tiến lên, thiết thủ đang muốn chụp xuống Nhạc Phàm, đột nhiên xuất hiện một người ngăn cản.
"A di đà phật…" Tuyên một tiếng phật hiệu, Phổ Quang chắp tay nói:
"Thí chủ, khổ hải vô biên quay đầu là bờ. Nếu còn chấp mê trong dục vọng, khó bảo toàn có ngày sẽ xuống A tỳ địa ngục. A di đà phật!""Lão lừa ngốc nhanh cút ngay! Nếu không đừng trách ta không khách khí" Ba Hùng đã không còn nhẫn nại, hữu chưởng chém thẳng tới.
Phổ Quang cũng không tránh né, trở tay tiếp chưởng…
"Bùng!" Một âm thanh vang lên, hai người đều thối lui một bước, cũng không có đáng ngại
"A di đà phật…" Phổ Quang lại chắp tay, khuyên nhủ:
"Thí chủ mời trở về cho! Tiền từ thiện này dùng để giúp cho dân chúng, chính là công đức vô lượng, mong rằng hai vị thí chủ thuận theo thiện tâm mới là tốt".
Lời nói của Phổ Quang này tuy là có thiện ý, nhưng tại tình huống như thế có chút dư thừa. Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, làm sao dễ dàng buông tha?
Ba Hùng mặt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ vào Phổ Quang nói:
"Ngươi, ngươi sử dụng chính là Phật môn tuyệt học Vô tướng thần công!""Vô tướng thần công!?" Phong Dã cũng động dung nói:
"Lão nhị, ngươi xác định chứ".
Ba Hùng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói:
"Dám chắc là đúng, kiếm khí của ta đánh vào trong cơ thể hắn, tất cả đều bị đồng hóa, không phải là "Vô tướng thần công chứ là cái gì?
"
"Nghĩ không ra tại chỗ này lại ẩn núp cao nhân như vậy
" Phong Dã đang nói lại chuyển giọng, lạnh giọng nói: "Nếu như vậy, chúng ta cũng không khách khí. Lão nhị, động thủ!
"
"Hống…
"
Ba Hùng cũng không nói nhiều, chân khí vận chuyển toàn thân, khí thế tăng vọt, hai chân đạp không bay lên trời.
"Lão lừa ngốc tiếp chiêu, 'Thiên kiếm thức'…"
Trên trời cao quang mang đại thịnh, Ba Hùng cả thân thể hóa thành một đạo kiếm thế sắc bén, bắn thẳng xuống…
"A di đà phật…" Phổ Quang cau mày, lập tức song chưởng vung lên, một đạo kim quang từ trên trán lão bắn ra, trong nháy mắt bao trùm toàn thân, hình thành một cái chuông thật lớn.
"Vô tướng thần công
" – "Kim chung tráo
"!? Tốt!" Ba Hùng kiếm thế không giảm, cười lạnh nói:
"Xem ta phá đây!""Bùng!"Sóng khí chấn động khuếch tán ra bốn phía, trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, bụi mù đầy trời.
"Mọi người lui ra phía sau!" Hình Trọng hét lớn, hất đất đá mà lui lại phía sau.
Bụi mù qua đi, mọi người lúc này mới khôi phục được tầm mắt.
Chỉ thấy trước Phong Nguyệt từ, Ba Hùng từ không trung đâm xuống, kiếm khí sắc nhọn từ ngón tay, không ngừng xâm nhập vào hộ thể cương khí của Phổ Quang đại sư. Hai người cứ như thế mà giằng co, không khí chung quanh phát ra âm thanh
"Tinh tinh" cộng hưởng.
Mặc kệ nơi khác đánh nhau long trời lở đất, Nhạc Phàm thủy chung vẫn không liếc mắt qua một cái. Chỉ chăm chú dùng kim châm đả thông kinh mạch cho bốn người Tạ Phong.
Hình Nhược Yên lúc này cũng đi lên, chỉnh lại y phục cho Tạ Tiểu thanh, nhỏ giọng hỏi: "Muội muội, vị này chính là vị Đại ca ca mà ngươi thường xuyên nhắc đến phải không?
"
"Ừm".
"Nhìn hắn tuổi còn trẻ, có thể giỏi vậy sao?
"
"Đương nhiên! Đại ca ca ta rất lợi hại" Tạ Tiểu Thanh đối với Nhạc Phàm tất cả đều là sự sùng bái, trong lòng nàng, Nhạc Phàm cơ hồ như không gì là không thể. Hắn đã ra tay, tự nhiên không có gì phải lo lắng cả.
Hình Nhược Yên thấy bộ dáng cùng vẻ mặt sùng bái của nha đầu kia, biết câu hỏi của mình là dư thừa, vì vậy ngượng ngùng cười, nhìn phía giữa sân, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhưng lại nói:
"Xem ra người này võ công không tệ, có cơ hội nhất định thỉnh giáo một phen".
"Ồ!" Nhạc Phàm đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ra phía xa xa.
Tạ Tiểu Thanh thấy Nhạc Phàm vẻ mặt khác thường, tiến lên hỏi:
"Đại ca ca, ngươi làm sao vậy?"Nhạc Phàm thản nhiên nói:
"Lại có người đến".
"Vù…",
"Vù…"Trong khi Phổ Quang cùng Ba Hùng đang giằng co, trong trời đêm có tiếng gió xẹt qua, lại có năm người từ trên trời hạ xuống.
Đám người mới đến gồm ba nữ hai nam, bọn họ tuổi không lớn, mỗi người thần thái đều cao siêu. Nhạc Phàm liếc mắt qua liền nhận ra, ba nữ tử tỏng đó chính là ba người vừa gặp qua lúc trưa.
Mặt khác hai tên nam tử lại mặc hắy y giống như bọn Phong Dã, nói vậy bọn họ có lẽ là huynh đệ của Phong Dã.
Mọi người chung quanh rất khó tưởng tượng, tối nay những người đến đánh cướp đều là người trẻ tuổi, thật là thế đạo đã loạn rồi!
Thi Bích Dao không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh Nhạc Phàm, trầm giọng nói:
"Lý Nhạc Phàm, chuyện hôm nay sợ rằng khó có thể yên bình rồi, ba nữ tử kia lai lịch quả nhiên không đơn giản! Ngươi định làm sao bây giờ?"Nhạc Phàm vẫn còn trầm mặc không nói, theo thói quen sờ sờ 'Đan Tâm Thạch' trên cổ.
Thi Bích Dao bây giờ đã biết, Nhạc Phàm chỉ có khi trong lòng phiền muộn mới mới sờ đến viên đá đeo trên cổ.
"Lão đại, chúng ta đã trở về" Tân Phi và Tang Lang liếc mắt nhìn tình huống tại hiện trường, sau đó dẫn ba nữ tử đi đến chỗ Phong Dã.
Phong Dã gật đầu, nghiêm túc nói:
"Lão tam các ngươi đến đúng lúc, lão hòa thượng này rất lợi hại, gồm thâu Phật môn tuyệt học "Vô tướng thần công và
"Kim chung tráo, lão nhị sợ là rất khó hạ được hắn… Hơn nữa, còn có một gã trẻ tuổi, ngay cả ta cũng nhìn không thấu".
"Cái gì?" Tân Phi rùng mình, ngay cả Phong Dã cũng nhìn không thấu, người đó tuyệt đối là cường địch. Ánh mắt không khỏi nhìn theo tầm mắt của Phong Dã nhìn ra phía trước.
Nhạc Phàm người mặc áo bào thợ săn màu đen, trong hoàn cảnh này cũng không bất ngờ. Hắn cũng không có tránh né, cho nên lập tức có người nhận ra.
"Là hắn!..." Sư Nhược Tình cả kinh, lập tức gương mặt dữ tợn nhìn về phía Nhạc Phàm, trong miệng rít lên.
Phong Dã thấy sư muội thất thố như thế, nhíu mày nói:
"Sư muội, ngươi nhận ra hắn?"Sư Nhược Tình kích động không kêm được, hét lên: "Chính là hắn! Hắn chính là người ta muốn tìm! Sư huynh, giúp ta giết hắn! Ta muốn đem hắn bầm thây ra vạn đoạn…
"
"Đúng vậy, sư huynh, chính là tiểu tử thúi này đã đánh Đại tỷ".
"Đúng, giết hắn!"Nhuế Anh cùng Cận Quỳnh Vân ở một bên, nếu không biết bản thân không phải là đối thủ, sợ rằng đã sớm xông lên rồi.
"Nguyên lai chính là hắn!" Phong Dã giật mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Việc này vốn không nên dính vào, nhưng sư muội thân phận cao quý, nếu để cho sư phụ biết các nàng bị khi dễ mà chúng ta không can thiệp, chắc chắn sẽ bị trách phạt…"Dừng một chút, Phong Dã lạnh lùng nói:
"Được! Sư muội yên tâm, ta nhất định báo thù cho ngươi. Trước tiên hãy diệt hòa thượng nọ rồi hãy nói, để khỏi có ai quấy rối".
"Chúng ta lên!"