Thương Thiên

Chương 259

Hoàng hôn buông xuống, tuyết trắng rơi rơi.
Tại phương Bắc, thời tiết như vậy rất ít người ra ngoài vào ban đêm, trừ khi có việc cấp tốc.
Phong Lâm trấn gần Kinh đô, qua lại đa số đều là lái buôn Nam Bắc, hầu như không có người giang hồ qua lại. Thời buổi loạn thế, dường như chỉ có thương nhân mới thể hiện được giá trị của mình.
Đi xuyên qua đám đông người, có hai nữ tử khí chất bất phàm, bước chân đều đặn nhẹ nhàng mà đi, mọi người chung quanh đều đưa mắt nhìn, trong mắt lộ vẻ si mê. Mà hai nữ tử đó như là đã sớm quen với ánh mắt của người khác, khuôn mặt mỉm cười không để ý tới.
Trong đó có một nữ tử mặc áo mày tuyết, mặt che khăn xanh, làm cho người ta không thấy rõ diện mạo của nàng. Bất quá cũng cảm nhận được vẻ xuất trần trên người nàng, thanh nhã, ôn hòa, khí chất thanh khiết… Không một ai hoài nghi, nàng quả thật là một tuyệt sắc giai nhân làm người khác say mê.
Nữ tử đi bên cạnh ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc y phục rực rỡ bó vào thân, càng có vẻ lả lướt đáng yêu, trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười, mắt có thần quang, phảng phất như chuyện gì cũng đều có thể làm cho nàng thấy hứng thú.
"Trần Hương tỷ tỷ, Kinh đô thật sự là không tệ, ngay cả một trấn nhỏ cũng rất phồn vinh… Ừm, cũng có chút hỗn loạn".
"Tiểu Nhu cũng biết, Kinh đô này chính là khởi nguyên của chiến loạn".
"Ồ, có phải là vì có Hoàng thành tại Kinh đô nên mới thành ra như vậy?"
"Đúng vậy! Hoàng thành chính là trung tâm quyền lực của thiên hạ, phàm những người có dã tâm đều muốn chiếm lấy nó… Thỉnh thoảng, con người chỉ vì một chút dụch vọng là có thể hủy đi rất nhiều điều tốt đẹp. Mặc kệ là tranh đấu cái gì, chịu khổ cuối cùng cũng là người bình thường!"
"Cho nên tỷ tỷ mới không từ chối khổ cực mà đi đến đây một chuyến!"
"Không chỉ là như thế, chuyến này phi thường nguy hiểm, thậm chí người của Ma Môn tham gia vào trong đó, chúng ta thân là đệ tử 'Thiên Môn', không thể không đến…"
"Ha ha, chỉ biết Trần Hương tỷ tỷ lòng nghĩ cho thiên hạ, khó trách lão cô cô cứ khen tỷ tốt".
"Tốt thì có tác dụng gì? Đáng tiếc trong loạn thế, lực lượng của một người thật sự quá nhỏ bé, cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không có thể vãn hồi được đại thế, ta chỉ là tận sức mà thôi".
"Cũng không biết đánh giết có cái gì tốt? Nếu không phải muốn ra ngoài cho biết, muội cũng không muốn đến đây. Hừ hừ!"
"Ài… Tranh đấu của thế tục rất tàn khốc, mà giới tu hành đối với tranh đấu càng vô tình, yêu cầu căn bản là để sinh tồn, khẳng định là sẽ có tranh đấu vô cùng".
"Không thể như vậy. Cô cô nói, vì thế tục muốn nắm trong tay quyền lực, mà ngay cả thế ngoại cao thủ và các môn phái lánh đời cũng đều ra tay…"
"Vì tương lai, trên vai chúng ta trách nhiệm quá nặng! Mấy tháng nữa chính là 'Ẩn Lâm Đại Hội', chúng ta phải chuẩn bị cho tốt mới được".
"Muội rất yên tâm! Có cung chủ tỷ tỷ ở đây, lần này chúng ta nhất định thể hiện tài năng trước mặt các tông phái khác! Hắc hắc…".
"A… Tiểu nha đầu này… Quên đi, trước tiên phải giải quyết mọi chuyện rồi nãy nói".
"Tỷ tỷ thấy chúng ta lần này có thể thành công không?"
"Hy vọng!"
Trần Hương cùng Tiểu Nhu đều là đệ tử trong Thiên Môn - Giang hồ tam đại cấm địa, lần này phụng mệnh của trưởng bối xuống núi hành sự, mà mục đích chính là phong ấn "Quỷ trủng".
"Quỷ trủng" bị phong ấn, không một ai biết, bất quá trong điển tịch của "Thiên môn" có ghi lại lời dặn dò "Phong ma phá, diệt Thần Châu". Ngày đó Trần Hương ra tay ngăn cản, cũng đã cùng Đông Vũ đại chiến một phen… Đáng tiếc là vẫn chậm một bước, phong ấn đã bị phá, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là dừng tay cứu người…
Dưới loạn thế làm gì còn chỗ nào an thân?
"Phệ Hồn" hiện thế, giang hồ tranh đoạt lại tiếp tục, so với trước còn kịch liệt hơn. Trước đại thế như vậy, cho dù Trần Hương võ công cao cường, cũng vô lực vãn hồi cục diện hỗn loạn này. Tự biết năng lực có hạn, nàng vốn định trở về "Thiên môn", nhưng giữa đường nhận được báo cấp từ biên cương phía Bắc…
Biên Định chính là phòng tuyến cuối cùng của Đại Minh, nếu bị dị tộc công phá, tất sẽ làm cho sanh linh đồ thán. Sau đó "Thiên môn" lại truyền đến tin tức, chuyện dị tộc xâm lấn có liên quan đến "Ma Môn", trong đó nếu thực sự có âm mưu gì, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng! Trần Hương vốn là đệ tử "Thiên môn", luôn có lòng cứu giúp, tự nhiên không đành lòng chứng kiến kết quả phát sinh như vậy. Vì vậy vội vã đến Biên Định, hy vọng có thể tìm hiểu sự việc, tốt nhất là có thể làm cho hai bên ngưng chiến… Đương nhiên, hy vọng này có thể nói là mong manh phi thường!
"Ồ! Sao lại là hắn".
Đang đi tới, Tiểu Nhu đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, trong lòng không yên liếc nhìn Trần Hương một cái, lập tức không có chuyện gì lại kéo nàng đi vòng đường khác.
Trần Hương cảm thấy kỳ quái, nhịn không được nhìn tới phía trước… Cách đó khoảng mười trượng, phía trước đang có ba nam hai nữa đang đi tới, chính xác mà nói, là có ba nam một nữ và một tiểu cô nương. Đoàn người bọn họ ăn mặc không giống người khác, trong đám người cũng có thể thấy được, kể ra cũng không phải người bình thường.
Bất giác, ánh mắt Trần Hương dừng lại trên người một gã nam tử bên trái. Người mặt áo thợ săn màu đen, sau lưng đeo một vật, dùng vải trắng bọ xung quanh, chắc là đồ vật quý trọng. Gương mặt kiên nghị lộ ra nét lạnh lùng, tóc tùy ý để xỏa trên vai, đầy vẻ hoang dã, lãnh tuấn, trong mắt còn có nét u buồn lãnh đạm…
"Hắn… Cảm giác quen thuộc quá, người đó là ai?" Trần Hương tâm thần đột nhiên chấn động, một sự xao động khó giải thích bằng lời xuất hiện trong lòng, tựa như đã chờ đợi từ trăm ngàn năm, làm cho người ta thất hồn lạc phách!
"Tỷ tỷ đi mau" Tiểu Nhu thúc dục, tiểu cô nương kéo Trần Hương đang thất thần đi theo hướng khác.
Trên đường cái, Lăng Thông đang hùng hồn giới thiệu cho Nhạc Phàm và đám người Phó Suất về sự tình tại Kinh đô. Đang hưng phấn, đột nhiên Nhạc Phàm dừng lại, bộ dáng thất thần nhìn về phía trước, vẻ mặt tái nhợt phảng phất như vừa mới gặp quỷ!
"Nhạc Phàm, ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ chứ!" Phó Suất ôm Chu Phượng đi ở phía sau Nhạc Phàm, thấy Nhạc Phàm có bộ dáng khó hiểu như vậy, làm cho hắn cũng thấy dao động!
Nhạc Phàm như không nghe thấy người khác nói gì, cứ nhìn sững ra phía trước. Dựa vào trực giác của thợ săn, hắn dám khẳng định, vừa rồi có người đang chăm chú nhìn mình.
Khi mà Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lại, thì phía trước dã không có phát hiện ra ai khác lạ, chỉ là xa xa thấy một bóng lưng phảng phất như rất quen thuộc.
Không có khả năng! Không có khả năng!
Nhạc Phàm trong lòng liều mạng phủ nhận, hắn so với ai khác đều rất rõ ràng, bóng lưng quen thuộc kia, rõ ràng là không có khả năng xuất hiện tại thế giới này.
Trong lúc ngẩn ra, cái bóng lưng quen thuộc kia đã biến mất không thấy nữa, Nhạc Phàm muốn đi tới tìm kiếm, nhưng hắn đã dừng bước lại. Một loại cảm giác sợ hãi vô hình vờn quanh trong lòng hắn, làm cho tinh thần hắn cấp bách trầm trọng.
"Nhạc Phàm, ngươi không sao chứ? Nhạc Phàm…" Ba người Lăng Thông vạn phần ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Nhạc Phàm có vẻ mặt như thế, tựa như mất đi linh hồn, làm cho người ta thấy lạnh ở tỏng lòng!
Nghe thấy tiếng bằng hữu hô hoán, Nhạc Phàm rốt cục cũng bừng tỉnh, trong mắt có sự nuối tiếc cùng đau lòng nói: "Ta không có việc gì, đi thôi!" Nói xong, Nhạc Phàm lại tiếp tục bước đi.
Mọi người nhìn bóng lưng của hắn, một loại cảm giác cô độc, tịch mịch, đau thương từ thân thể lan tỏa ra ngoài. Nhan Nguyệt Thi đột nhiên nhớ tới Nhã Nhi, sống mũi cay cay, hai mắt đỏ hồng lên.
Chu Phượng thấy không khí có vẻ không đúng, tò mò hỏi: "Lý đại ca hình như không được vui!"
"Ồ!" Mọi người bỗng dưng khựng lại. Ngay cả Chu Phượng là một đứa nhỏ ngây thơ như vậy mà cũng có thể cảm nhận được tâm tình Nhạc Phàm khác thường, huống chi là ba người bọn họ. Bất quá, mọi người đều là bằng hữu, bằng hữu thì nên tôn trọng. Nếu Nhạc Phàm không nói, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
"Nhạc Phàm huynh đệ không thể quên được muội muội!" Nhan Nguyệt Thi thầm thở dài, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Ài… Có lẽ chỉ có thời gian mới là giải dược tốt nhất!
Mọi người không khỏi cảm khái!
Phong Lâm tửu lâu ra vào không ngớt, lầu trên đã đầy những khách.
Trên lầu, Tiểu Nhu kéo Trần Hương tùy tiện kêu mấy món ăn sáng, ăn thấy mùi vị cũng khá.
"Tỷ tỷ, nghĩ không ra địa phương nhỏ thế này mà thức ăn cũng không tệ! Hì hì…"
"Tiểu nha đầu ngươi, hở ra là chỉ biết ăn ngon thôi, khó trách cô cô bình thường không cho ngươi ra ngoài".
"Cái này…" Tiểu Nhu đang muốn nói xạo, ai ngờ nàng đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ra cửa dưới lầu, trong lòng thì thầm không ngớt.
Trần Hương thấy kỳ quái, cũng thuận thế nhìn lại, dưới lầu đang tiến vào chính là mấy người vừa mới thấy ở trên đường.
"Tiểu Nhu, muội biết bọn họ?"
"Không, không nhận ra, chỉ thấy bọn họ bộ dáng rất hung ác, nhất định không phải người tốt".
"Ồ? Vậy sao?"
"Đương nhiên, muội liếc mắt qua là thấy rõ bọn họ là người xấu, đừng quên muội giỏi nhất chính là kỳ môn thuật số".
Trần Hương còn muốn hỏi nữa, Tiểu Nhu đã kéo nàng đi, phảng phất thật sự là đã thấy người cùng hung cực ác, chạy như bay!
Dưới lầu, Lăng Thông thuần thục gọi cơm tối, tin tưởng rằng ở điểm này không ai có thể so sánh được với hắn.
Nhạc Phàm tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống, lơ đãng quay đầu lại liếc mắt qua, vẻ mặt biến đổi lớn! Lại là cá bóng lưng quen thuộc mà xa lạ kia.
Bàng hoàng, sợ hãi, khẩn trương, hy vọng, do dự bất định, nhiều tình cảm trong lòng Nhạc Phàm đan xen lẫn nhau… Tưởng đã qua nhưng lại không thể buông tay, tưởng đã buông thả rồi trong lòng lại không cam tâm! Là buông xuống, hay là bỏ không được?
Nhã Nhi không có khả năng có mặt ở đây, như vậy sao lại vừa rồi, mình lại thấy rõ ràng bóng lưng của nàng. Tại sao giống như vậy? Tại sao lại giống như vậy?
Đấu tranh trong chốc lát, Nhạc Phàm rốt cục cũng vượt qua được sự sợ hãi trong nội tâm, phóng đi ra ngoài, thậm chí ngay cả một câu cũng không kịp nói lại, cứ như vậy xông thẳng ra ngoài!
Mấy người Lăng Thông nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi chiếu cố cho Phượng nhi, ta đi xem sao" Cũng không nói gì thêm nữa, Phó Suất vội vàng đứng dậy, vọt đuổi theo hướng Nhạc Phàm.
Bên ngoài tửu lâu, Nhạc Phàm mờ mịt thất thố, hắn rất hối hận, rất hận, hối hận tại sao không đi ra tìm ngay, hận bản thân tại sao lại sợ hãi, bản thân đang trốn tránh cái gì? Chẳng lẻ còn sợ bị thương tổn một lần nữa sao?
Nhạc Phàm không có đáp án, chỉ có mất mác, một loại mất mác như tịch mịch hư không.
"Vừa rồi ta tưởng rằng đã thấy Nhã Nhi…"
Nghe Nhạc Phàm giải thích, Phó Suất rốt cuộc hiểu được tại sao Nhạc Phàm lại mất hồn như vậy.
Bước tới, Phó Suất không nói điều gì, chỉ an ủi vỗ vỗ vai Nhạc Phàm. Kỳ thật, hắn hiểu!
Đêm khuya, Trần Hương lẳng lặng yên tĩnh nằm trên giường, nghiêng qua trở lại cũng không thể nhắm mắt, hình dáng người đó vẫn hiện lên trong trí óc nàng, vô luận như thế nào cũng không mất đi. Như là thấy được ông bà tổ tiên vậy, quen thuộc như vậy, thân thiết như vậy.
Ngủ không được, đứng dậy đi ra cửa sổ. Ngoài cửa sổ từng cơn gió lạnh thổi qua, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết rơi rơi, Trần Hương tâm thần sầu muộn, không hiểu tại sao bản thân lại buồn như vậy.
"Vi v..."
Đột nhiên, nghe từ xa xa truyền đến một tiếng sáo. Mặc dù rất nhẹ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, dường như rất dể dàng nghe thấy.
Là ai đã thổi khúc sáo này, du dương, cô độc, u buồn, tịch mịch… tên gọi của nó là sự thương cảm!
Trần Hương nghe thấy rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, chẳng lẻ bản thân trước kia đã nghe qua ở nơi nào đó?
Quay đầu liếc nhìn Tiểu Nhu đang ngủ say, Trần Hương dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ… Tung người mấy cái liền biến mất trong màn đêm.
Bình Luận (0)
Comment