Thương Thiên

Chương 271

Trên bình nguyên sát biên giới, hai thân ảnh chạy điên cuồng tốc độ cực nhanh, phía trước bọn họ chính là lãnh địa của Thát Đát tộc.
Sau một ngọn đồi nhỏ, hai người dừng lại, xem xét động tĩnh của binh lính biên phòng.
"A Tuấn, hiện tại người càng lúc càng đông hơn, còn có cả binh lính Đại Minh nữa, con mẹ nó thật không dễ làm!"
"Cái rắm! Dễ làm thì lão tử có cần phải tự mình ra tay? May mắn là lần này đủ thời gian chuẩn bị, bây giờ đông người, đợi tới ban đêm chúng ta ra tay lần nữa".
"Hắc hắc... lão bà tương lai phải lấy chồng, A Tuấn, ngươi có sốt ruột không?"
"Tiểu Đinh tử, nếu không phải sợ bị người phát hiện, lão tử đã bóp chết ngươi tại chỗ".
"Hắc hắc, đến đây, ai sợ ai? Bây giờ ta không sợ ngươi đâu!"
Vì Chu Tĩnh Nguyệt, Long Tuấn cùng Đinh Nghị tạm biệt khổ tu chốn thâm sơn, chạy đến vùng biên cương xa xôi lạnh giá khổ sở này.
Thực ra bọn họ đã sớm tới đây từ ba hôm trước. Bây giờ đã an bài xong hết thảy, chỉ cần đợi nước đục là có thể bắt cá ngay.
Vươn đầu, xuyên qua ngọn đồi, Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn một đội binh sĩ Đại Minh, dưới sự dẫn đầu của một viên tướng đường hoàng đi vào bên trong cung trướng của Thát Đát tộc.
"A Tuấn, vừa rồi người cầm đầu đó chính là Địch đại tướng quân hay sao? Bộ dạng như vậy mà dám đi vào Thát Đát tộc, quả nhiên có vài phần bản sắc anh hùng".
"Chắc là hắn đó! Tuy nhiên chúng ta cũng vậy, có hai người mà dám đến đoạt công chúa, cũng anh hùng chứ!"
"Ngươi ấy à? Khoác lác!"
Hai người tranh cãi kịch liệt, nhưng trong lòng lại suy tư cách triển khai kế hoạch.

Bên ngoài có một đội binh lính phòng vệ canh giữ. Bên trong cung trướng, Địch Thu Nhiên đang ngồi ngay ngắn, phía bên dưới có bốn người đứng sóng vai, chính là Nhạc Phàm, Trần Hương, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi.
Trần Hương cùng Nhan Nguyệt Thi tuy là nữ tử, nhưng mặc quân giáp vào ngược lại dáng dấp cũng anh tuấn hùng hồn, không thua gì đấng mày râu.
Địch Thu Nhiên vuốt vuốt ngực, mở miệng nói: "Ta quan sát thấy cấp bậc trong Thát Đát tộc rõ ràng, rất có tôn ti, muốn tìm kiếm tin tức sợ là rất khó khăn. Không biết chư vị có ý kiến gì không?"
Kế hoạch lần này lành ít dữ nhiều, trong lòng mỗi người đều cảm thấy trầm xuống. Ngàn câu vạn chữ, không biết nên bắt đầu nói thế nào…
"Chờ một chút…" Nhạc Phàm cắt đứt suy nghĩ nặng nề của mọi người, lập tức nhắm hai mắt lại, ngưng thần tĩnh khí.
Địch Thu Nhiên cười khẽ, cũng không ngăn cản. Hắn dù sao cũng là người già dặn kinh nghiệm trên chiến trường, đương nhiên biết rằng Nhạc Phàm đang dò xét tình huống xung quanh. Tuy nhiên, vừa rồi hắn đã sớm thám thính động tĩnh trong vòng hơn trăm trượng, ngoại trừ đội ngũ tuần tra bình thường, cũng không có động tĩnh gì lạ thường.
Một lát sau, Nhạc Phàm mở hai mắt nói: "Sáu trăm trượng xung quanh, không tính mấy ngàn binh tướng, vọng gác mười ba chỗ, phục binh bảy chỗ, cộng lại là hai trăm bảy mươi, toàn bộ đều có thân thủ vào hàng nhất lưu trên giang hồ, còn có ba gã tiên thiên cao thủ ngồi canh giữ, ẩn thân rất tốt".
Quay ra hít một ngụm không khí, mọi người nhất thời tức cười. Không phải bởi vì xung quanh nhiều cao thủ như vậy, mà là kinh ngạc linh thức cảm giác của Nhạc Phàm. Tình huống trong vòng hơn sáu trăm trượng mà vẫn có thể rõ mồn một, ngay cả tiên thiên cao thủ cũng không ẩn hình được, linh thức vào bậc này e rằng ngay cả đại tông sư cũng tự than thở không bằng được!
Phải biết rằng, đại tông sư bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm ứng được tình huống xung quanh khoảng ba trăm trượng. Hơn nữa, tiên thiên cao thủ cố ý ẩn tàng khí tức của mình, hoàn toàn dung hợp cùng tự nhiên, bình thường thì sẽ không thể bị người khác phát hiện. Trừ phi… trong đầu mọi người không khỏi thoáng hiện lên bốn chữ - "Thiên đạo cao thủ!"
Nếu nói đám người Địch Thu Nhiên là kinh ngạc thì Trần Hương lúc này càng cảm thấy có chút hoảng sợ, thậm chí là không thể hiểu nổi. Bởi vì, nàng tu luyện "Chí tâm sách", chính là lấy tinh thần lực làm chủ, chân nguyên là phụ, nhưng vừa rồi nàng mới chỉ cảm ứng được tình huống trong vòng gần năm trăm trượng, phạm vi rộng hơn sẽ có cảm giác mê muội.
Hồi phục tinh thần, Địch Thu Nhiên phân tích nói: "Lần này ta chỉ dẫn theo hai trăm tinh anh, so với đại quân của Thát Đát, ít hơn rất nhiều. Hơn nữa chiếu theo như lời của Lý tiên sinh, đối phương chí ít có ba gã tiên thiên cao thủ, nếu là bắt đầu động thủ, chúng ta căn bản không cách nào chống lại. Muốn yên ổn để cứu thoát Tam công chúa, cơ hồ không có khả năng!"
Trần Hương đề tỉnh: "Mọi người đừng quên, Thát Đát nhất tộc có thể có liên lạc với Ma môn, cho nên tình cảnh của chúng ta càng thêm hung hiểm".
"Thực sự không xong, bắt tộc vương của Thát Đát tộc đem trói lại, trao đổi lẫn nhau cũng không được à?" Lời nói chính là của Nhan Nguyệt Thi, nàng thấy mọi người buồn phiền như vậy, vì vậy thuận miệng nói ra ý nghĩ của mình, mặc dù tự cho rằng như vậy rất ngu xuẩn!
"Ha ha... Đúng! Phải trói lại…" Địch Thu Nhiên nghe vậy cười to.
"Không phải chứ?" Nhan Nguyệt Thi len lén nhìn Phó Suất nói: "Ta, ta chỉ là tùy tiện nói một chút thôi mà. Bên cạnh Hoàng Thái Cực nhiều cao thủ như vậy, chúng ta đâu có cơ hội!"
Phó Suất nhún vai bất đắc dĩ, tỏ vẻ hắn cũng không rõ lắm.
Sau một trận cười, Địch Thu Nhiên mới nói: "Một biện pháp đơn giản như vậy mà sao ta không có nghĩ đến, lại còn cứ phí phạm tâm tư lập mưu tính kế? Bên cạnh người Hoàng Thái Cực cao thủ tuy nhiều, nhưng bên cạnh con hắn cao thủ thì lại ít. Hôn yến đêm nay, ta là trưởng bối nhất định phải đi, đến lúc đó nhân cơ hội bắt lấy hắn thì sao không cứu được!? Ha ha..."
Trần Hương ánh mắt hướng về Nhạc Phàm hỏi: "Lý huynh thấy thế nào?"
"Biện pháp hay".
Biện pháp này rất hợp hợp với tâm ý của Nhạc Phàm, đơn giản trực tiếp, có thể đạt được mục đích đã định, đâu có chỗ nào không được. Tuy nhiên nếu không có thực lực tuyệt đối có ai lại dám làm như vậy?
Năm người đang muốn thương lượng kế sách, lúc này sứ giả từ bên ngoài trướng đi vào, cũng không thông truyền một tiếng, trực tiếp tiến lên, vô lễ tùy tiện nói: "Mời Địch tướng quân đi, tộc vương của chúng ta mời tướng quân cùng đi xem bố trí yến tiệc đêm nay".
Coi rẻ, tuyệt đối là vũ nhục. Địch Thu Nhiên thân là Đại Minh Nhất phẩm đại soái, thế mà lại bị người hô hét như vậy! Nếu đổi lại là người khác, e rằng sớm đã nhảy dựng lên rồi. Nhưng Địch Thu Nhiên giống như là không nhìn thấy thái độ của sứ giả, thản nhiên nói: "Được, chúng ta đi".
"Hắc hắc... Sợ rằng tướng quân đã nghe lầm rồi sao?" Sứ giả gọi đối phương lại nói: "Vừa rồi ta nói, tộc vương của chúng ta chỉ mời một mình đại tướng quân tới, những người còn lại… không có tư cách." Nói rồi liếc những người bên cạnh một cái.
"Ngươi…" Nhan Nguyệt Thi nghe vậy giận dữ, đang định xông tới giáo huấn đối phương một phen, nhưng Phó Suất đã tiến lên chặn nàng lại. Ai cũng hiểu rằng, nếu động thủ ở đây thì không còn nghi ngờ gì nữa đúng là không có lý trí.
Công phu hàm dưỡng của Địch Thu Nhiên cực cao, không những không tức giận, ngược lại thích thú nói: "Được được được! Thiên triều thượng quốc ta có một câu cổ ngữ, gọi là làm khách phải thuận theo chủ nhà, nếu chủ nhà có điều bất tiện, vậy ngươi hãy thay chúng ta nói lại một tiếng, chúng ta còn có chuyện quan trọng trong người, trước hết xin cáo từ" Dứt lời mọi người làm bộ muốn bỏ đi.
"A! Chờ một chút, chư vị chờ một chút…" Sứ giả thấy đối phương muốn đi, cuống quýt vẫy gọi.
Đương nhiên là phải mời gọi! Hắn vốn là hạ nhân làm việc vặt, đại vương kêu hắn tới mời Địch Thu Nhiên vốn là muốn vũ nhục một phen, nhưng đối phương lại một mực muốn đi, một tên hạ nhân nho nhỏ như hắn còn không "sợ vỡ mật" nữa.
Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi nhìn nhau cười, chiêu lấy lùi để tiến này quả nhiên xảo diệu. Nếu thay đổi người, thay đổi thời gian địa điểm, hiệu quả có lẽ sẽ không giống vậy nữa.
Sứ giả xoa xoa mồ hôi lạnh, đổi thành vẻ mặt tươi cười nói: "Địch tướng quân, đây là mệnh lệnh của Tộc vương, ta cũng chỉ là người tới truyền lời thôi, đại tướng quân cần gì phải làm khó ta".
Địch Thu Nhiên lắc đầu nói: "Hôm nay là đại hôn của công chúa, ta là trưởng bối của công chúa tới dự tất nhiên phải dẫn thị vệ cùng đi, đồng thời, các ngươi ngang ngược như thế, nếu không nói các ngươi không biết cách đãi khách thì ra là lũ man di sao?"
"Ngươi, ngươi…" Sứ giả tức giận đến đỏ mặt, nhất thời không thể nói gì được.
Thát Đát nhất tộc tuy sống lâu đời nơi xa xôi hoang dã, nhưng hận nhất người khác gọi bọn họ là man di. "Man" như dòng giống ngu xuẩn, "Di" như giống thô bỉ vậy, ý nói loại người ngu xuẩn, xấu xa hèn hạ, thô bỉ tồi tệ không chịu nổi. Danh hiệu đó là một cách nói sỉ nhục bậc nhất của chủng tộc, cũng giống như bọn hắn gọi người Hán là "cẩu".
Thấy sứ giả nói không nên lời, Địch Thu Nhiên tiếp tục nói: "Như vậy đi, bản tướng quân cũng không giống với sự hiểu biết tầm thường của các ngươi đâu, nếu các ngươi sợ ta, ta đây tùy tiện dẫn theo một người thôi, tóm lại như vậy các ngươi yên tâm chưa?"
"Ngươi… ta, ta…" Sử tiết không biết trả lời thế nào, gấp đến độ mồ hôi lạnh túa ra.
"Ta theo tướng quân đi trước" Nhạc Phàm quay lại khẽ gật với Địch Thu Nhiên, người sau sắc mặt vui vẻ. Hắn là đại tướng quân, chuyện gì cũng phải mình làm mình chịu, quyết không để kẻ khác chê cười, mà thân thủ của Nhạc Phàm tất nhiên hắn rất tin tưởng.
Còn chưa đợi sứ giả phản ứng lại, hai người Nhạc Phàm đã đi ra bên ngoài trướng.
Bình Luận (0)
Comment