Thương Thiên

Chương 295

Trần Hương chính là Nhã Nhi, Nhã Nhi chính là Trần Hương. Cho dù bây giờ Nhạc Phàm biết thì thế nào? Cũng chỉ là trơ mắt nhìn nàng bị người ta mang đi…
Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là gần ngay trước mắt, vì sao lại không thể giữ lấy? Rõ ràng là nói không để nàng rời đi, tại sao bản thân ngay cả lời hứa cũng không thể thực hiện, là ai đã thay đổi tất cả? Tại sao lại cảm thấy vô lực? Có phải bởi vì ta chưa đủ mạnh?
"Nói cho ta biết tại sao? Tại sao? Tại sao…" Nhạc Phàm rống lên giận dữ hỏi trời, kinh động cả một vùng!
Đao phong cuồng bạo, cành lá đứt gãy tung bay đầy trời, cây cối hoa cỏ trước lửa giận của Nhạc Phàm bị tàn phá thê thảm!
Âm thanh xé gió, giống như tiếng quỷ kêu làm tê tái lòng người!
Thiên địa, đao phong tự tại dao động trong gió! Thiên địa, lửa giận tự tại thiêu đốt!
Từ nhỏ đến lớn, Nhạc Phàm vì cuộc sống mà cố gắng phấn đấu, hắn đã không có những gì mà những người cùng tuổi với hắn có, thời gian thuộc về mình. Vào lúc này, ngoại trừ cha Lý Đàm, không có ai có thể nói được hắn đã phải chịu nổi thống khổ to lớn đến nhường nào?
Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, Nhạc Phàm khổ cực liều mạng săn bắn kiếm tiền. Lúc ấy hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, là làm cho cuộc sống của gia đình có thể tốt lên một chút, để cho cha bớt gánh nặng… Nhạc Phàm liều mạng rèn luyện bản thân, cũng chỉ đơn thuần là vì bảo vệ thân nhân và bằng hữu.
Nhưng tất cả đều là phí công, nhà cửa bị hủy, thân nhân không còn, bằng hữu đã đi! Một mình cô độc, kỳ thật sợ nhất chính là sự tịch mịch, trống rỗng. Vận mệnh tựa như một cái bàn tay khổng lồ, nắm chặt lấy Nhạc Phàm, không có lựa chọn được con đường sống.
Mệt mỏi, rất mệt mỏi, Nhạc Phàm chống đao mà đứng, không để ý gì tới chung quanh!
Chân trời đã bắt đầu sáng, một tia nắng chiếu sáng trên mặt Nhạc Phàm, mang lại cho hắn sự ấm áp nhè nhẹ. Nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ, hai mắt vô thần nhìn ra phía trước. Trong ánh mắt này, chỉ có thể thấy hai chữ "Chờ đợi!"
Phía trước là ngày tháng mênh mông, mà người với người khoảng cách đến tột cùng là có xa lắm không?
Trong khi suy nghĩ, Nhạc Phàm cảm thấy huyết khí trong cơ thể bốc lên từng đợt, lập tức, nguyên khí rợp trời rợp đất từ bốn phía tụ lại về phía này, bao vây lấy toàn thân hắn, chung quanh nhất thời là một mảng sương trắng mông lung.
Một lượng nguyên khí khổng lồ xâm nhập đến, Nhạc Phàm cũng không để ý, tùy ý để cho nguyên khí điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể, mà hắn vẫn đang ngồi tại một chỗ thất thần. Thân thể có chút rung động, kinh mạch trong cơ thể tựa hồ sự hấp thu đã tới cực hạn.
"Bịch!" Một tiếng khẽ vang lên, Nhạc Phàm đột nhiên ngã lăn ra trên mặt đất, cứ như vậy mà hôn mê đi.
Trong hôn mê, Nhạc Phàm ngoại trừ đau đớn, cảm giác gì cũng không cảm thấy. Nguyên khí cường đại, một lần rồi lại một lần nữa xé rách kinh mạch và cơ thể của hắn, rồi chữa trị lại như ban đầu! Sự đau đớn cường đại như thế, người bình thường làm sao có thể chịu được?
Đau đớn? Đương nhiên, thậm chí so với sự đau đớn của châm phá huyệt lúc trước còn hơn. Nhạc Phàm trong đáy lòng cười cay đắng, nhưng không chút nào khẩn trương. Chừng đó đau đớn thì có nghĩa lý gì, làm sao có thể so sánh với sự đau đớn gặm nhấm tậnẳtong sâu thẳm của nội tâm?
Nhạc Phàm không biết, tâm tình của bản thân kịch liệt dao động, khiến cho nguyên khí trong cơ thể dao động, khiến cho nguyên khí trong thiên địa mới có thể tập trung lại, bao vây lấy hắn.
Tâm tình càng kích động, nguyên khí càng tập trung mãnh liệt. Nhạc Phàm cũng không biết, tình huống của bản thân bây giờ nguy hiểm đến thế nào, nếu nguyên khí vẫn tiếp tục bành trướng như vậy, cho dù kinh mạch của hắn có dẻo dai, sợ rằng cũng khó mà chịu nổi, kết quả cuối cùng có thể là nổ tung mà chết.
Cũng may tu luyện nhiều năm qua đã thành thói quen bản năng của Nhạc Phàm, mặc dù hắn không có cố gắng khống chế, nhưng nguyên khí trong cơ thể hắn cũng từ từ bị luyện hóa.
Vào lúc này, "Tiến hồn" tỏa ánh sáng lờ mờ đang treo ở trong thức hải của Nhạc Phàm, đột nhiên phát ra ánh sáng bảy màu lóng lánh. Chung quanh nó là nguyên khí hoạt động dị thường, bảy đạo nguyên khí sắc thái không đồng nhất đang nuôi dưỡng bản thể "Tiến hồn".
Nguyên khí trong thiên địa cuồn cuộn không dứt tập trung vào Nhạc Phàm, trong cơ thể chuyển hóa thành thất tình khí, thất tình đồng thời lại rèn luyện cải tạo thân thể, cũng rèn luyện "Tiến hồn" và tâm thần. Không thể không nói đây là một phương pháp rèn luyện kỳ dị nà cường hãn.
Chỉ bất quá, Nhạc Phàm đối với tình huống của thân thể cũng không hay biết.
Bây giờ hắn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, hoặc nói cách khác là đang ở trong mộng.
Nơi nào là nhà, nơi đó có thân nhân và bằng hữu, nơi đó còn có rất nhiều cộng sự…
Trong nhà, cha đang chuẩn bị thức ăn chờ hắn trở về… Tất cả thân nhân tề tụ một chỗ, còn có mẫu thân nữa. Mặc dù Nhạc Phàm chưa từng gặp mặt mẫu thân, nhưng hắn biết mẫu thân mình là một người rất đẹp, ít nhất trong mắt hắn là đẹp nhất…
Cùng cha lên núi săn thú, cùng chơi đùa với Nhã Nhi, giúp Vạn gia gia đốt lửa, đánh nhau với Vương Sung…
Thời gian cứ thế trôi quá, cảm giác đau đớn vẫn không có dấu hiệu bớt đi. Nỗi thống khổ và đả kích tâm hồn trong thời gian dài, làm cho Nhạc Phàm đã chết lặng. Hắn giống như là đang ngủ say, dù sau như vậy cũng tốt.
"Oành…"
Đột nhiên trong lúc đó một tiếng nổ vang, Nhạc Phàm chỉ cảm thấy trong não lúc này tựa hồ như có vật gì đó nổ tung, lập tức lại vô trị vô giác, chỉ còn lại sự yên tĩnh!
Bầu trời dần dần sáng lên, ánh dương nhô lên cao, đã giữa trưa.
Cảm giác được có cái gì đó xẹt qua xẹt lại ở lòng bàn tay, Nhạc Phàm tỉnh lại, mơ màng liếc quá một cái, thì ra là Tiểu Hỏa đang lượn qua lượn lại bên cạnh mình.
Ta phải không ngừng tăng cường thực lực bản thân, nhất định phải tìm lại Nhã Nhi. Trong mắt hiện lên vẻ ưu thương, Nhạc Phàm tỉnh lại đứng lên, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là một người nhu nhược.
Vuôt vuốt trên mình Tiểu Hỏa, trong ánh mắt Nhạc Phàm truyền lại vẻ ấm áp, mở miệng nói một tiếng cám ơn! Tên gia hỏa này đắc ý ngẩng đầu lên, chân cào cào trên mặt đất, giống như là một gã tướng quân thắng trận.
Bất quá, bộ dáng của Tiểu Hỏa bây giờ, quả thật trông có chút mắc cười, Nhạc Phàm không tức giận gõ nhẹ trên đầu nó một cái, Tiểu Hỏa nhất thời thu lại tính tình! Thân thể hạ xuống mặt đất, bộ dáng rất ủy khuất.
Tĩnh táo lại, Nhạc Phàm bắt đầu điều chỉnh lại suy nghĩ.
Nhớ tới Nhã Nhi (Trần Hương), lại nhớ đến thù lớn chưa trả, còn có lời hứa của bản thân… Đột nhiên trong lúc đó, Nhạc Phàm hiểu được bản thân còn nhiều việc chưa hoàn thành, đó là trách nhiệm mà bản thân không thể trốn tránh.
"Nhã Nhi (Trần Hương) bây giờ hẳn là bình an, ít nhất trong thời gian ngắn không ai thương tổn đến nàng. Mặc dù bản thân không biết đối phương cuối cùng là ai, có mục đích gì, nhưng thấy Nhã Nhi bây giờ là thân phận Cung chủ, mặc dù bị người khác hạn chế, nhưng cũng sẽ không bị người khác khi dễ…"
Nghĩ lại tình cảnh đêm qua, còn có Đại sư tỷ theo lời của Trần Hương, Nhạc Phàm hiểu được còn rất nhiều chuyện cổ quái, nhưng bất luận hắn cẩn thận suy xét như thế nào, trong lòng vẫn không có một chút đầu mối nào: " Đại sư tỷ của Nhã Nhi thực lực cường hãn, phương thức công kích quái dị vô cùng, như là 'Ngự Kiếm thuật' trong truyền thuyết, nói vậy các nàng thuộc về một thế lực phi thường cường đại, bản thân bây giờ không cách nào chạm đến được… Chẳng lẻ các nàng là người của Ma Môn? Tuyệt đối không phải, Nhã Nhi đến biên cương là vì điều tra việc của Ma Môn. Nói như thế, các nàng hẳn là đối lập với Ma Môn, hơn nữa thực lực không thua gì Ma Môn… Xem ra, muốn biết rõ chuyện của bản thân, cần phải có thực lực cường đại mới được. Ta, bây giờ khao khát lực lượng!"
Nghĩ đến sự khao khát về lực lượng, Nhạc Phàm mắt lóe tinh quang, lúc này mới chú ý đến sự thay đổi trên cơ thể.
Tâm thần thu lại, tình huống của cơ thể được xem xét kỹ lưỡng.
Trong cơ thể nguyên khí đầy đủ, ngưng tụ thành một viên tinh khiết, "Nguyên đan" lớn cỡ móng tay, không ngừng tuần hoàn trong kinh mạch của Nhạc Phàm, mà mặt ngoài của "Nguyên đan" có bảy đạo nguyên khí sắc thái không đồng nhất xoay quanh.
Bởi vì lúc trước nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm rất cổ quái, bởi vậy nguyên khí thành đan đối với hắn mà nói, không đủ làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Làm hắn kích động nhất chính là huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu nối thẳng với thiên linh, hấp thu nguyên khí trong thiên địa với tốc độ kinh khủng… Nói cách khác, linh khiếu của Nhạc Phàm lại mở.
Nhìn lại trong thức hải, "Tiến hồn" lập lòe tỏa sáng, bên trong ẩn chứa tinh thần lực kinh khủng, nhất là trải qua thất tình rèn luyện, đối với công kích tâm thần càng có hiệu quả!
Sự tu luyện ngoài ý muốn lần này, đối với Nhạc Phàm mà nói có ý nghĩa trọng đại. Chẳng những làm cho tinh thần lực của hắn lại tăng lên, hơn nữa sau khi linh khiếu sống lại, hắn cảm thấy lực lượng của bản thân gia tăng rất lớn, lực lượng của bảnt hân tăng vọt một cách tổng thể. Hắn tin tưởng, cho dù gặp lại sư tỷ của Trần Hương, bản thân cũng có phần nắm chắc hơn đối phương!
Nhạc Phàm tâm tình kích động không thôi, có thực lực mới có tư cách quyết định vận mệnh của bản thân, mới có thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ! Bây giờ hắn chưa bao giờ lại cần đến lực lượng như thế, lực lượng rất cường đại! Lực lượng đủ để nắm giữ lấy vận mệnh của bản thân!
"Ra đi!"
Tâm tình của Nhạc Phàm đã khôi phục lại sự bình tĩnh, linh thức triển khai, trong vòng ngàn trượng chung quanh đều ở trong lòng bàn tay hắn, gió thổi lay ngọn cỏ cũng không thể qua được tai mắt của hắn.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Tiểu Hỏa lập tức dựng bộ lông lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào rừng cây âm u trước mặt. Chỉ thấy một vị lão giả áo màu tro bước ra, thân hình khôi ngô, râu trắng, gương mặt mỉm cười, phía sau đeo một thanh đại đao rất nặng.
"Ha ha…" Tiếng cười hào sảng, người mới đến tiến lên nói: "Tiểu huynh đệ, nhiều ngày không gặp lão phu nhớ muốn chết được… Hừm! Ngươi lúc đầu đáp ứng một việc với lão phu, cần phải thực hiện chứ! Nếu không lão phu không buông tha ngươi đâu. Hắc hắc…"
Bình Luận (0)
Comment