Thương Thiên

Chương 305

Dưới sự dẫn đường của Nguyệt Thanh, Đông Vũ đi vào một gian phòng thanh nhã.
Nơi này kim ngọc huy hoàng, mành châu thơ mộng, tường họa sơn thủy, bình phong thanh nhã, không khí tản ra mùi đàn hương, làm cho người ta giống như đang ở trong mộng ảo. Không thể không than thở, chủ nhân nơi này thật là biết hưởng thụ!
"Vương gia thật sự là rất có hứng thú!" Đông Vũ cười to hai tiếng, bước lên, tùy ý tìm một cái nệm ngồi xuống, giống như là về nhà của mình.
Phía sau tấm bình phong truyền ra âm thanh nhỏ, một gã nam tử chậm rãi đi ra.
Người này mặt như ngọc, mày như lợi kiếm, vóc người cao lớn, ánh mắt ngạo nghễ, nghĩ đến anh vũ chi khu bất quá cũng như thế! Lại nhìn nam tử này đầu đội mũ vàng nạm ngọc, bên hông đeo một sợi đai lưng bằng vàng, giở tay nhấc chân đều thể hiện quý khí, người này đúng là Đại Minh Tống vương Chu Khang Cảnh… Mà tại giang hồ, hắn còn có một cái tên giả là Vương Tống.
"Mấy tháng không gặp, Vương gia phong thái vẫn như trước" Đông Vũ hí mắt cười, đôi mắt thâm thúy lộ ra nét thần quang trí tuệ.
Chu Khang Cảnh cười không đáp, nhìn qua Nguyệt Thanh cười khẽ một tiếng, lúc này mới chuyển hướng sang Đông Vũ nói: "Nghe nói Hội chủ thần công đại thành, thật sự là rất đáng mừng!"
Đông Vũ thu lại vẻ tươi cười, rất chân thật nói: "Vương gia cứ nói đùa, người dù sức lực mạnh đến cỡ nào thủy chung cũng khó mà địch lại đại thế của thiên hạ, Thiết Huyết vẫn không bì kịp Vương gia, Một Huynh đệ hội nho nhỏ làm sao so với mười vạn tinh binh hùng mạnh của Vương gia".
"Hội chủ võ công cái thế, sao lại tự nói lời hạ thấp bản thân!"
"Đâu nào đâu nào".
Nói nhảm, hai người đều nói nhảm.
Đông Vũ, Chu Khang Cảnh nhìn nhau, không khỏi cất tiếng cười to, cùng nhấc chén rượu uống.
Sau một hồi thăm hỏi, Chu Khang Cảnh chuyển vấn đề, trầm giọng nói: "Không biết Thiết Huyết Hội chủ, có còn nhớ hiệp định của chúng ta?"
Đông Vũ mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng thầm cười lạnh: "Nói cái gì hiệp định, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nếu không phải là chúng ta có cùng địch nhân, việc gì ta phải đi gặp ngươi. Muốn thôn tính Huynh đệ hội của ta, ngươi tính toán sợ rằng đã sai rồi!"
Lúc đầu, Đông Vũ thế lực còn yếu khó mà làm nên chuyện. Vì muốn báo đại cừu, hắn mới đáp ứng hợp tác cùng Chu Khang Cảnh, dựa vào thế lực của đối phương mà phát triển lực lượng trên giang hồ, tận lực khống chế cục diện giang hồ. Hôm nay Huynh đệ hội có thành tựu như thế, có sự trợ giúp rất lớn của Chu Khang Cảnh. Chỉ bất quá, bọn họ hai bên đều không phải là người hiền lành, cùng là lang sói ở với nhau, bảo người ta làm thế nào an tâm. Lúc này đây Chu Khang Cảnh muốn thôn tính thế lực của Huynh đệ hội, mà Đông Vũ lại muốn làm thế nào lợi dụng ưu thế của mình, ngược lại xâm chiếm lực lượng của đối phương.
Chu Khang Cảnh nhíu mày, tiếp tục nói: "Nếu Hội chủ còn nhớ kỹ hiệp định của chúng ta lúc đó, vậy tại lúc tranh đoạt Vũ tàng, Hội chủ vì sao không hỗ trợ bổn vương?"
Đông Vũ tựa hồ đã nghĩ ra cách nói, uống cạn chén rượu, làm bộ dáng lão thần nói: "Chuyện phát sinh ngày đó Vương gia hẳn là hiểu được, người của các ngươi có đem hết toàn lực cũng phí công, nếu không phải ta kịp thời ra tay, thuộc hạ của ngươi sợ rằng cũng không về được. Bảo vật có linh tính, có khả năng nhận chủ, có những đồ vật không thể miễn cưỡng, cơ duyên như thế cũng trách không được ta… Hơn nữa, từ đó đến nay, ta đã giúp ngươi khống chế thế cuộc của giang hồ, chỉ là Vương gia không có nắm chắc cơ hội mà thôi".
Đông Vũ nói rất rõ ràng, ý ám chỉ đối phương vô đức vô năng, nếu là do hắn ra tay, thì đã sớm xong việc.
Chu Khang Cảnh cố gắng chế ngự cự tức giận trong lòng, không tỏ vẻ gì nói: "Ta đã nắm chắc cơ hội, mắt đã thấy sẽ thành công, chỉ là nghĩ không ra cuối cùng lại thất bại, bại vì thế cục… Nghe nói 'Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm là huynh đệ tốt của ngươi?"
"Không sai!" Đông Vũ rất thản nhiên thừa nhận, không khỏi nhếch miệng cười nói: "Ta biết Vương gia muốn ta giúp ngươi đối phó Lý Nhạc Phàm, bất quá…"
"Ngươi cứ nói điều kiện, ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi" Chu Khang Cảnh ngắt lời nói: "Hắn tựa như một người không biết chuyện, luôn bất tri bất giác ở giữa sự biến hóa của thế cục. Trong khi mưu đồ nghiệp lớn, ta tuyệt đối không thể để người như vậy tồn tại".
"Ta cự tuyệt!" Đông Vũ trả lời thẳng.
"Ta nói rồi, ngươi muốn điều kiện gì ta sẽ tận lực thỏa mãn cho ngươi".
"Không phải chuyện gì cũng đều có thể nói điều kiện" Đông Vũ sắc mặt không đổi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hắn là huynh đệ duy nhất trong cuộc đời này của ta, Vương gia ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu".
"Đây là lý do ngươi cự tuyệt?" Chu Khang Cảnh không giận nói: "Hội chủ chớ quên, chúng ta bây giờ với bổn tọa ngồi chung một thuyền, mà Lý Nhạc Phàm là địch nhân của ta, cũng là địch nhân của chúng ta".
"Không đúng!" Đông Vũ bình tĩnh nói: "Kẻ địch chung của chúng ta chỉ có triều đình, Lý Nhạc Phàm là huynh đệ của ta, ân oán của ngươi và hắn không có quan hệ với ta".
"Chẳng lẻ ngươi sẽ không sợ Lý Nhạc Phàm biết, ngươi giúp cho kẻ thù của hắn? Không biết sau này hắn biết có thương tâm thống khổ hay không?"
"Vương gia đang uy hiếp ta? Ha ha… Nhạc Phàm sớm muộn sẽ biết chuyện của ta, cho dù hắn không biết ta cũng sẽ không gạt hắn. Đến lúc đó, tự ta sẽ cho hắn một công đạo, cái này không phải nhọc Vương gia phí tâm. Hừ!"
"Ngươi…" Chu Khang Cảnh đang muốn phát tác, Nguyệt| Thanh trong lòng liền đỡ lời: "Vương gia, thiên hạ đại cục không phải lực một người là có khả năng thay đổi, Lý Nhạc Phàm có mạnh cũng chỉ là một người, chuyện ở biên cương nếu không có nhiều người tương trợ, Lý Nhạc Phàm một người làm sao có thể? Chúng ta và Huynh đệ hội phải đồng tâm hiệp lực hoàn thành đại sự, cần gì vì một Lý Nhạc Phàm mà xảy ra tranh chấp. Thiết Huyết Hội chủ có nguyên tắc của mình, chúng ta cũng không làm cho người ta khó xử mới phải… Hơn nữa người muốn Lý Nhạc Phàm chết rất nhiều, cho dù chúng ta không quản hắn, chẳng lẻ hắn nhất định sẽ bình an?"
"Hay! Nói cho cùng! Nguyệt Thanh cô nương không hổ danh là tài nữ, rất hợp ý với Vương gia, thiên hạ làm sao có việc gì làm khó được?" Đông Vũ trong miệng tán thưởng, trong lòng thầm cười lạnh: "Muốn đối phó Lý Nhạc Phàm? Quả thực tự chuốc khổ vào thân! Hắc hắc…"
Bình phục lại tâm tình, Chu Khang Cảnh tâm tình hoàn hoãn nói: "Tốt, Chuyện này chúng ta tạm thời không đề cập tới. Hôm nay Hội chủ tới đây, không phải là đến uống rượu thưởng hoa sao".
"Đương nhiên" Đông Vũ liếm liếm mép, nói ra ý định: "Nói vậy Vương gia đã biết ta tổ chức Võ lâm đại hội? Ta còn thiếu một số người âm thầm làm việc, cho nên muốn mượn Vương gia một số người. Mặt khác, ta còn muốn cùng Vương gia thương nghị cụ thể chi tiết".
Trầm ngâm trong chốc lát, Chu Khang Cảnh liền hỏi: "Bổn vương muốn biết Võ lâm đệ nhất đại hội lần này, Thiết Huyết Hội chủ có mấy phần nắm chắc?"
Đông Vũ cười nói: "Trừ khi xảy ra chuyện xấu, ta có mười phần nắm chắc".
"Nếu xảy ra chuyện xấu thì mấy phần?"
"Năm phần!"
Nghe Đông Vũ nói như vậy, Chu Khang Cảnh cau mày, trong lòng đang thầm tính toán: "Từ mười phần nắm chắc xuống còn năm phần, rủi ro đích xác rất lớn, nhưng nếu có chuyện xấu, cũng là nguyên nhân chủ yếu thất bại. Dưới tình huống này, còn có năm phần nắm chặc, cũng tính là lợi hại rồi! Thiết Huyết này kế sách tinh vi, làm việc quyết đóan lòng dạ độc ác, cùng hắn hợp mưu phải cẩn thận…"
Nghĩ xong, Chu Khang Cảnh gật đầu mỉm cười nói: "Xem ra Hội chủ chuẩn bị rất đầy đủ, bổn vương cũng không lo lắng. Về phần nhân lực, Hội chủ cứ yên tâm, ta sẽ bảo Ly Hận liên lạc với ngươi".
"Vậy vấn đề của Hoàng tộc là gì?" Đông Vũ trong mắt hiện lên một tia chớp sáng, nhìn chằm chằm vào đối phương nói: "Lời hứa lúc đầu ta sẽ thực hiện, nhưng Vương gia cũng đừng quên đáp ứng chuyện của ta!"
"Đương nhiên rồi!" Chu Khang Cảnh nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nói: "Ta sở dĩ lui binh về Tây Bắc, trong đó một nguyên nhân đó là để triều đình buông lỏng cảnh giác, không quá ba tháng, triều đình sẽ ở trong tay ta… Dụng binh không bằng dụng trí, hơn nữa hiệu quả so với tưởng tượng còn tốt hơn nhiều! Ha ha…"
"Sùng Trinh! Ngươi cứ chờ xem, bổn vương muốn cho giang sơn Đại Minh bị hủy trong tay cẩu tặc ngươi, ta chính là muốn ngươi chết không nhắm mắt! Ta còn muốn cho ngươi chết dưới tay người thân của ngươi, chết…" Chu Khang Cảnh trong lòng gầm lên, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ, lửa giận như muốn đem thiêu đốt cừu hận!
Nguyệt Thanh nhu thuận nâng chén rượu lên nói: "Vương gia, Hội chủ, nếu lần này chúng ta đã nắm chắc phần thắng như vậy, vậy Nguyệt Thanh ở đây xin kính nhị vị một chén!"
"Tốt!"
"Cạn!"
Sau khi xong chánh sự, ba người cùng uống rượu, mặc dù mặt ngoài trông rất vui vẻ, nhưng bên trong có rất nhiều tâm sự.
Sau một hồi, Đông Vũ xin phép phải đi, Chu Khang Cảnh như vô tình, cũng không giữ lại.
Đợi khách rời đi, Nguyệt Thanh từ trong lòng Chu Khang Cảnh đứng lên, cẩn thận nói: "Vương gia, người này nhìn không thấu, chúng ta phải cẩn thận mới được".
"Người với người luôn luôn có nhiều hoài nghi, nếu có không có lực lượng tuyệt đối trong tay thì ai có thể nắm chắc được vận mệnh bản thân?" Chu Khang Cảnh thở dài nói: "Thiết Huyết này tính cách quái dị, làm cho người ta dò không ra. Mỗi lần thấy hắn ta đều cảm thấy một áp lực mơ hồ, làm ta như muốn thở khôg nổi. Hơn nữa, võ công của hắn đã tiến vào thiên đạo chi cảnh, đã ra ngoài tầm kiểm soát của ta. Nghĩ không ra, một thanh binh khí lại có thể cường hãn như thế! Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!"
Trầm mặc một hồi, Nguyệt Thanh cúi đầu, ngữ khí dịu dàng nói: "Vương gia, sau khi báo thù chúng ta một chỗ để hưởng cuộc sống thái bình đi! Thiên hạ không có chúa tể vĩnh viễn, trên giang hồ cũng không có bá chủ vĩnh viễn. Nói không chừng có một ngày, chúng ta cũng sẽ chết dưới đao của kẻ thù. Nói không chừng, sau này người lập kế hai chúng ta lại là người bên cạnh".
Chu Khang Cảnh bưng chén rượu nói: "Nguyệt Thanh à, chúng ta đã đi trên con đường không có lối về, nếu quay đầu lại, chính là vạn kiếp bất phục! Hồng trần nghiệt chướng, làm sao mà tránh được?" Nói xong, Chu Khang Cảnh nhấp một ngụm rượu, trong veo, nóng bỏng, cay đắng! Hắn cũng không rõ, một chén nước như thế làm sao lại có nhiều mùi vị như vậy? Cứ theo tâm tình mà thay đổi!
Nguyệt Thanh thầm thở dài, lại ỉ ôi âu yếm người trước mặt.
Ra khỏi Thanh oản lâu, thì đêm đã khuya.
Đông Vũ nhìn trên bầu trời tinh thần chợt lóe lên, không khỏi thở dài, vẻ mặt cảm hoài phảng phất như cất giấu rất nhiều tâm sự.
Vừa muốn rời đi, một gã cẩm y nam tử bước nhanh tới, chắp tay nói: "Thuộc hạ Thanh thủy bang Hầu Mãn, tham kiến Hội chủ!"
"Ồ! Là ngươi… Đã nửa đêm rồi, ngươi làm sao còn ở đây?" Đông Vũ nao nao, Thanh thủy bang là phân hội của Huynh đệ hội, tại Hán Trung này thế lực bình thường, Đông Vũ rất ít khi gặp qua nơi này, tất cả đều giao cho Đồng Tường xử lý. Bất quá lần này Thanh thủy bang Đại ca Hầu Mãn cũng là người tài, cho nên Đông Vũ đối với hắn cũng rất có ấn tượng.
Hầu Mãn thấy Đông Vũ nhớ mình, trong lòng mừng thầm, vội vàng nói: "Trong Hội truyền đến thư hàm khẩn cấp, ta nghĩ việc này có thể rất quan trọng, cho nên tự mình tới đây, để khỏi trên đường có gì sơ sót" Nói xong, Hầu Mãn lấy từ trong lòng ra phong thư đưa cho Đông Vũ.
"Ồ! Hầu Mãn huynh đệ thật có tâm" Đông Vũ mỉm cười, sắc mặt vui vẻ, tỏ vẻ khiêm tốn với người bên cạnh.
Hầu Mãn không dám kể công, liền đứng đó đợi.
Nhận lấy lá thư, Đông Vũ mở xem, lập tức sắc mặt biến đổi lớn! Nếu nói bộ dáng của hắn vừa rồi như gió xuân tháng ba ấm áp, vậy lúc này hắn như lạnh lùng như băng tuyết mùa đông!
Hầu Mãn tâm tư hiểu thấu, nhẹ giọng hỏi: "Hội chủ, có phải ở hội xảy ra chuyện gì không? Có cần…"
"Công lao của ngươi ta sẽ ghi nhớ, việc này trọng đại, ta sẽ tự mình đi xử lý".
Tiếng vừa dứt, Đông Vũ đã biến mất trong bầu trời đêm.
Bình Luận (0)
Comment