Thương Thiên

Chương 321

Phật pháp hữu tam thiên, cùng vi bồ đề tâm. Chúng sanh giai như nguyện, nan thành đại đạo hành.
Nhạc Phàm đang cầm quyển sách đầy tro bụi Thập phương đại tàng phật thủ ấn, lẳng lặng đọc hết một lượt, trong lòng không khỏi vạn phần cảm khái.
Kỳ thật Thập phương đại tàng phật thủ ấn này cũng không phải kỳ công bí tịch, mà là một quyển phật môn kinh điển không trọn vẹn, chỉ vì trong kinh thư ghi lại một chút vận dụng phật môn thủ ấn trên chiêu thức, để tĩnh tâm dưỡng thần, bài trừ tạp niệm, cho nên Thiếu Lâm Tự tiền bối mới quy vào một trong những loại võ học, hy vọng có người có thể dụng thủ ấn thiền định, đạt tới cảnh giới thân tâm hợp nhất.
Chỉ bất quá, thủ ấn trong thư tịch này còn xa mới bằng các tuyệt học võ công, nên rất ít người muốn nhìn tới. Nghĩ đến cũng là tất nhiên, kẻ tới Tàng kinh các, lại có ai muốn nhìn tới kinh thư không có quan hệ tới võ học này, lâu dần Thập phương đại tàng phật thủ ấn liền bị bỏ quên, rồi dần dần bị tro bụi bám đầy.
Phật thủ ấn còn được gọi là ấn khế, ý chỉ tu pháp trong phật môn, hành giả các ngón tay kết lại theo các tư thế mà thành. Tại phật môn, các loại thủ ấn tượng trưng với từng nguyện lực cùng nhân quả đặc thù, bởi vậy các môn đồ cửa phật khi kết thành thủ ấn, thân thể sinh ra ý niệm lực lượng đặc thù, bình thường mọi người xưng là tinh thần lực.
Nhìn lại thư tịch Thập phương đại tàng phật thủ ấn này, Nhạc Phàm có thể khẳng định, loại thủ pháp phật ấn này, chính là một loại vận dụng tinh thần lực. Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới nó còn có một cái tên khác - "dị thuật!"
Loại phật thủ ấn này mặc dù không giống "dị thuật" ở dạng công kích, nhưng lại có thể tự ổn định tâm thần. Nếu không phải Nhạc Phàm đối với dị thuật có những kiến thức nhất định, chỉ sợ là hắn cũng sẽ không để ý tới thư tịch này.
"Đại thiên thế giới vạn vật tương liên, xem ra tất cả đều nằm trong thiên địa biến hóa" Cảm khái qua đi, Nhạc Phàm trấn áp nội tâm kích động, nhắm hai mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sự biến hóa của bàn tay phải đại sư tỷ của Trần Hương, rồi tại đại soái nội phủ cùng người tranh đấu thì thủ thức đối phương biến hóa liên tục, còn ở biên giới thảo nguyên bộ lạc Thát Đát, tình hình lúc một người thần bí cứu Hoàng Thái Cực… Hết thảy tựa hồ đều có sự liên quan gì đó.
Bây giờ hồi tưởng lại, Nhạc Phàm mới bừng tỉnh ra! Những người này sử dụng đều là cùng một loại phương thức công kích, nói cách khác, bọn họ đều là các nhánh ẩn sĩ, mà ẩn sĩ thì phương thức công kích hẳn là lấy sự biến hóa của bàn tay làm chủ. Chỉ là, đằng sau sự biến hóa của bàn tay để công kích, phòng ngự mấu chốt là cái gì, Nhạc Phàm thật không rõ.
Tri kỉ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Sau khi nhớ lại, Nhạc Phàm trong lòng dần dần bình lặng, tĩnh tâm hồi tưởng tình hình bản thân giao đấu với ba người nọ, cả thủ quyết biến hóa của đối phương…
Hai tay như bóng ảnh, bao trùm cả bầu trời.
Biến hóa quỷ dị, không rõ hư thực. "Tách… tách…" từng giọt mồ hôi thoát ra trong lòng bàn tay.
Mỗi khi Nhạc Phàm hồi tưởng thủ quyết biến hóa, sau đó muốn bắt chước theo, lại thủy chung không thể lĩnh ngộ được. Rõ ràng trong óc thoáng hiện qua, nhưng căn bản không thể rõ được ảo diệu trong đó. Thử qua nhiều lần, vẫn không chút thành tựu! Lúc này hắn mới hiểu, đối phương biến hóa bàn tay cực nhanh, hơn nữa rất tự nhiên không suy nghĩ, vượt xa khả năng mắt thường có thể nhớ được. Chẳng lẽ, đây là sự chênh lệch thực lực.
"Hô…" Nhạc Phàm bỗng dưng mở hai mắt, cau mày, thần sắc có chút uể oải, hiên nhiên tinh thần có chút mệt mỏi. Hồi tưởng một hồi thủ quyết biến hóa rồi lại cật lực muốn học lại những thủ quyết đó, cần phải tốn bao nhiêu công phu?
Bất giác, Nhạc Phàm lại cầm lấy Thập phương đại tàng phật thủ ấn đọc lại, chăm chút nghiên cứu biến hóa của từng thủ ấn trong đấy, hy vọng có thể từ quyển sách này tìm được một chút hữu dụng hoặc là gợi ý gì đó.
Thập phương đại tàng phật thủ ấn hơn nửa phần đầu ghi lại chính là hiết ngữ cùng chuyện xưa của mười vị đại phật, sau đó nửa bộ phận còn lại ghi lại mười thức thủ ấn, mỗi thức đều có tương ứng phật ngữ, để tinh thần cùng thủ ấn càng thêm gắn kết. Qua một hồi, Nhạc Phàm tĩnh tâm, dựa theo miêu tả, đem từng thủ ấn nhất nhất thi triển.
Thân như phật hóa tọa như liên "Liên hoa hợp chưởng ấn"… Thiên địa khung bích tẫn "Tôn thắng không 客 … Bất không bất vi "Pháp loa ấn"… Kim cương lực định "Yết ma ấn"… Đại pháp tàng hư di "Như ý bảo ấn"… Sanh sanh câu diệt "Quang tụ phật đính ấn"… Vô úy đấu tâm "Thắng phật đính thủ ấn"… Bất kiến nhân quả "Chuyển pháp luân ấn"… Trí trảm tâm trung giới "Đại tuệ đao ấn"… Vô biên vô ta "Pháp giới định ấn"…
Phật môn tâm ngữ thâm sâu khó lĩnh ngộ, đến cao tăng đắc đạo cũng không có thể tham ngộ đến tận cùng của sự ảo diện trong đó, huống chi Nhạc Phàm là kẻ nửa đường xuất gia. Chỉ thấy hắn thử một lần rồi lại một lần, chẳng những từ trong tay không sinh nửa điểm phản ứng, ngược lại càng làm hắn choáng váng hoa mắt, khí huyết dị thường bất thuận.
"
Không được, không được, vẫn không được…" Nhạc Phàm cúi đầu, không ngừng tự trách vấn mình: "Tại sao không được? Tại sao lại không! Chẳng lẽ là ta tự cho là đúng lại là sai sao? Hay là ta không đủ nỗ lực?"
"
Không! Thử một lần nữa".
"
Vẫn là không được! Thử lại…"
Thử lại…
Nhạc Phàm là người lạnh lùng quyết tuyệt, cho tới giờ không nói tới buông tha, dưới sự đả kích của thất bại, lại càng làm hắn cố chấp. Hắn vốn có thể bỏ thư tịch này, tìm các kỳ công bí tịch khác tham khảo, nhưng lại vẫn cố chấp lựa chọn một con đường xa lạ. Hơn nữa, càng lún càng sâu, đến giờ đã tới không thể tự kiềm chế.
"
Oành…"
Tinh thần lực tiêu hao quá độ, rốt cục làm Nhạc Phàm ngã tại chỗ. Lần thứ nhất thử nghiệm cho giờ cứ liên tục thất bại. Thất bại rồi, bản thân đã thất! Ta thật sự không làm được sao…
Từng trận đau đớn xâm nhập vào trong não, Nhạc Phàm cảm giác mệt mỏi dị thường, tới cả mở hai mắt cũng không có sức.
Trong mờ ảo, hắn tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt tang thương của cha… Lý Đàm trước mặt Nhạc Phàm, nghiêm túc nhưng luôn quan tâm, ánh mắt cổ vũ nhìn hắn: "Hài tử, người tốt lắm, đến giờ cũng chưa từng làm cho ta thất vọng. Nói tới mẫu thân người cũng mong như thế! Ài… đáng tiếc, nàng đã đi đến một nơi rất xa…"
Cái này… thật quen thuộc. Đây là nhiều năm trước kia, cha đã khen ngợi mình…
Tâm tư lại loạn, cũng không biết qua đi bao lâu, Nhạc Phàm bị cảm giác ấm áp này vây quanh, cho dù biêt rõ đây là ảo giác, vẫn đang hưởng thụ, mê luyến, không muốn tỉnh lại.
"
Nhạc Phàm ca, người rốt cục đã trở lại, Nhã Nhi rất nhớ người… Lần này đại ca lại mang theo cho Nhã Nhi cái gì thế…"
Trước mắt, một tiểu cô nương linh tú nhu thuận từ trong gian nhà tranh lao ra, chỉ một chút đã nhập vào trong lòng mình, cái loại quen thuộc ấm áp, tâm linh quý động này làm người trong đó say mê. Nhã Nhi, nàng lại ở bên cạnh ta.
"
Tiểu Phàm! Mau tới ăn cơm đi, thời gian không còn sớm nữa…"
Trong phòng, Vạn tiên sinh vẻ mặt vui sướng, ánh mắt tràn đầy ý cười hiền hậu. Đúng vậy, nơi này hết thảy đều là tốt đẹp, Hoàn mỹ giống như là trong giấc mộng.
Ở chỗ này, không có bi thương, cũng không có thất vọng. Ở chỗ này, có thân nhân, bằng hữu, có vui sướng, hạnh phúc! Khi một cá nhân mất mát cực độ, sau khi bi thương, đột nhiên có hết thảy ước muốn, mặc dù biết đây là giả, lại có ai muốn rời đi?
"Rời đi sao? Ta sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ…"
Lúc này, Nhạc Phàm đắm chìm tại thế giới mộng ảo, hắn rất rõ ràng hết thảy đều là ảo giác hư vô mờ ảo, chính là tâm ma gây ra, tự mình hẳn đã sớm tỉnh lại, nhưng là, hắn không nỡ rời đi, thực sự không nỡ… Tâm tình tốt đang như thế, tâm tình đang vui sướng như thế, lại đột nhiên một ngày, bọn họ tất cả đều biến mất, vậy sự mất mát tận trong tâm linh làm sao mới có thể bù đắp được…
Không thể phủ nhận, Nhạc Phàm rất kiên cường, nhưng kiên cường cũng chỉ mà một mặt, hắn thủy chung chạy không thoát được thất tình lục dục, giờ khắc này, hắn không cầu vĩnh viễn, chỉ hy vọng mọi sự đẹp đẽ này có thể tạm thời lưu lại, cũng chỉ cần một lúc, một lúc… Trong hắc ám không có thời gian, có lẽ qua thật lâu thật lâu, có lẽ chỉ là mới chợp mắt, đương nhiên khi Nhạc Phàm mở hai mắt, chung quanh hết thảy đã biến đổi.
Trên một tảng đá, bốn phía tường đá, trên khắc đầy phật ngữ…
"Lý cư sĩ, người rốt cục đã tỉnh!" Một thanh âm già nua nhu hòa vang lên bên tai Nhạc Phàm, nghe tiếng nhìn lại, Không Văn thần tăng từ ngoài động đã đi vào.
Nhạc Phàm tại Tàng kinh các đột nhiên hôn mê, làm cho bốn vị hộ pháp kim cương hoảng sợ, còn tưởng hắn tẩu hỏa nhập ma, vội vàng báo cáo cho Không Văn. Lúc này mới đem Nhạc Phàm mang tới Đại ma động.
"
Đại sư, vừa rồi ta đã có một giấc mộng rất lâu, mơ tới rất nhiều người…"
"
A di đà phật…" Không Văn mỉm cười: "Mộng do tâm sanh, vô niệm vô cấu! Lý cư sĩ, người có quá nhiều tâm sự không thể nào buông".
"
Ý niệm trong lòng, thất tình lục dục, ta một kẻ phàm tục lại làm sao buông tha được?" Nhạc Phàm nhổm dậy, ngồi trên giường đá, cười khổ đáp: "Đại sư, ta nằm ở đây đã bao lâu?"
"
Tiểu tử thúi… tiểu tử thúi… người rốt cục đã tỉnh… Ha ha ha" Một tiếng cười thô ráp vang to, một thân ảnh đã từ ngoài phi vào trong sơn động.
Nhạc Phàm không nhìn cũng biết người tới là Khấu Phỉ, bất quá phía sau hắn, trừ Tiểu Minh Hữu, Tiểu Hỏa cùng Thái Tiêu, còn có ba người xa lạ.
"
Bốp" Khấu Phỉ bước nhanh tới, tay vỗ trên lưng Nhạc Phàm một cái, cười lớn nói: "Tiểu tử thúi người ngủ một ngày một đêm thật thoải mái, chỉ làm khổ lão phu cùng đồ đệ ngoan vì người mà lo lắng một ngày đêm. Hắc hắc… Bất quá, lão phu đã biết người mạng lớn, không thể chết dễ dàng thế được. Ha ha…"
Tiểu Minh Hữu yên lặng đứng ở trước mặt Nhạc Phàm, mặc dù không nói, nhưng trong mắt cũng là nhè nhẹ đỏ hồng, nghĩ tới chính là vì lo lắng cho đối phương mà một đêm chưa ngủ.
Tiểu Hỏa phóng tới bên người Nhạc Phàm, tại bên thân hắn cào cào, sau đó lại nằm sang một bên, một bộ dáng như rất mệt mỏi.
Thái Tiêu cũng tiến tới quan tâm nói: "
Ha ha… tiểu huynh đệ tỉnh là tốt rồi. Lão đạo biết người trong lòng cố chấp, nhưng cũng không cần phải như thế liều mạng chứ? Tự nghĩ đi, sinh mệnh là tất cả vốn liếng, nếu mình còn không được, làm sao còn nghĩ đến chuyện khác? Sau này ngàn vạn lần tự biết lượng sức mà làm…" Nhìn tới đám người quan tâm bên mình, Nhạc Phàm trầm tĩnh gật gật đầu.
Cảm động không cần phải lộ ra chân tình, ngươi mang nó khắc sâu tại đáy lòng, đợt một ngày nào đó, có lẽ nó nở ra tâm hoa tuyệt đẹp.
Không đợi mọi người nói chuyện, Khấu Phỉ một tay kéo hắn, hiếu kỳ nói: "
Tiểu tử, nói nhanh, người làm sao té xỉu? Vốn lão phu ban đầu còn cho rằng người bị tẩu hỏa nhập ma, lúc đó ta sợ đến không đứng được. Sau đó cùng lão hòa thượng cẩn thận quan sát, phát hiện ra người chỉ là tinh thần hư thoát mà thôi. Người đến cuối cùng tại Tàng kinh các làm cái gì, mà để tinh thần mình hư thoát như thế?"
Nhạc Phàm có thể lực cùng tinh thần lực cực mạnh, Khấu Phỉ biết như thế, hắn thật là không thể hiểu đối phương làm sao lại hôn mê như thế trong kinh lâu.
Có chút sững người, sau đó Nhạc Phàm thản nhiên nói: "
Cũng không có gì, ta vì thí nghiệm một bộ công pháp phật môn, quá mệt mỏi mà hôn mê.."
Không Văn càng kỳ quái, chắp tay mà nói: "
Phật môn công pháp tuy nhiều, nhưng đều lấy tu dưỡng là chính, viên cùng thông đạt, không biết cư sĩ tìm hiểu công pháp gì?"
Nhạc Phàm thẳng thắn nói: "
Chính là Thập phương đại tàng phật thủ ấn, trong tầng hai kinh lâu vô ý tìm thấy".
"
Thập phương đại tàng phật thủ ấn?" Không Văn không giải thích được nói: "Bổn kinh thư này lão tăng cũng từng xem qua, phật thủ ấn nọ trừ bỏ tĩnh tâm dưỡng thần, cũng không có tác dụng nào khác… Kỳ quái, kỳ quái…"
"
Hắc! Quản hắn làm gì, chỉ cần người không sao là tốt rồi! Tiểu huynh đệ, người sau này cũng không nên thí nghiệm lung tung như thế! Lão đạo sĩ nói đúng, sinh mệnh mới là tất cả vốn liếng" Khấu Phỉ cao hứng vỗ vỗ vai Nhạc Phàm, hắn cũng yên lặng gật đầu.
"
Hừm… Lão nhân ta chính là lâu rồi chưa thấy qua cục diện này! Khấu lão đầu, nhìn không ra người cũng có một mặt tính tình như thế! Ha ha… Bất quá, lão phu chính là lần thứ dầu tiên thấy người đọc sách mà hư thoát, thật là việc lạ hàng ngày đều có, hôm nay lại thật là đặc biệt nhiều… Hắc hắc…"
Phía sau có ba người tiến tới, Khấu Phỉ ho khan hai tiếng, chỉ vào lão đầu lưng gù bên trái nói: "
Tiểu huynh đệ, lão gia hỏa miệng cẩu không mọc ngà voi này kêu là Mạc Bắc, mọi người đều gọi hắn là Lão đầu đà, cùng giống như lão phu là một trong thập đại cao thủ bạch đạo, bất quá chỉ bằng chừng đó bản lãnh của hắn, cũng không biết làm sao mà vào được".
"
Khấu lão đầu, khốn kiếp ngươi chửi ai là cẩu? Người mới là cẩu! Đừng tưởng rằng tự mình lợi hại, ta, ta…" Mạc Bắc tức giận, nhưng cũng không có động thủ, ngược lại từ sau lưng xuất hiện từng luồng lực lượng hùng hậu.
"
Hừ! Lão phu không cùng kẻ ngu ngốc như người nói chuyện, cũng không biết ngu ngốc có thể truyền nhiễm hay không!"
"
Ngươi…"
Khấu Phí liếc mắt, tiện tay hướng tới một đôi nam nữ bên cạnh tiếp tục nói: "
Tiểu huynh đệ, kẻ trông cao cao kia là Điêu Minh, chính là mười phần điêu dân, một thân toan khí còn gọi là cái gì Âm dương thư sinh, thật không sợ cái tên dọa chết người khác. Người còn lại là trong chúng ta cực kỳ ôn nhu xinh đẹp, cực kỳ thiện lương khả ái, cực kỳ đoan trang hiền huệ, cực kỳ… à…! Là cao thủ nữ duy nhất trong bạch đạo thập đại cao thủ chúng ta Thủy Nhu tiên tử Cửu Huyền muội muội! Hắc hắc…
Mọi người xấu hổ, Khấu Phỉ thật không biết ngượng mồm. Nhạc Phàm đứng dậy nhất nhất kiến lễ, đột nhiên nghe Mạc Bắc kêu lên một tiếng quái dị: "Ồ! Thì ra ngươi là Đao cuồng Lý Nhạc Phàm trong truyền thuyết? Nghe nói tiểu tử ngươi rất lợi hại".
Đối với Đao cuồng Lý Nhạc Phàm, trên giang hồ nơi nào cũng đều có nghe tới, danh khí cực lớn, còn hơn cả hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ.
Âm dương thư sinh Điêu Minh lay động quạt gấp, mỉm cười nói: "Anh khí nội liễm, tàng mà bất lộ, quả nhiên là thiếu niên anh hùng".
Khấu Phỉ con mắt đảo qua, vội vàng lớn tiếng: "Mạc lão đầu, tiểu huynh đệ này của ta đương nhiên là lợi hại hơn ngươi, cxung không cần phải so sánh. Nếu tiểu huynh đệ xuất thủ, ngươi chỉ có thể chịu được không quá hai ba chiêu".
"
Cái gì? Khấu lão đầu, người nói tiểu tử này so với lão nhân ta còn lợi hại hơn? Ta xem không sửa tên ngươi Đao Si thành Bạch Si là tốt rồi!" Mạc Bắc trừng mắt, thầm nghĩ: "Giang hồ đồn đãi há có thể tin hoàn toàn? Một người trẻ tuổi võ công có lợi hại thế nào cũng không có nội lực cực mạnh được, lão nhân này còn muốn dùng tiểu tử này hạ thể diện của ta, không có cửa…"
Khấu Phỉ khinh bỉ nhìn đối phương, khinh thường liếm môi: "Mạc lão đầu, người cao thấp ra sao ta còn không biết? Cũng chỉ có dọa người được thôi!"
Mạc Bắc dậm chân nói: "Được được được! Lão phu muốn thử xem công phu tiểu tử lợi hại ra sao… Ra ra đây, chúng ta cùng luyện…"
"
ta không muốn đánh!" Nhạc Phàm một câu nói, làm cả sơn động nhất thời sững lại. "Con mẹ nó! Lão phu lại quên mất tiểu tử này rất có tính cách" Khấu Phỉ thầm mắng một tiếng, sửa sang sắc mặt, nghiêm túc nói với Nhạc Phàm: "Tiểu huynh đệ, Mạc lão đầu võ công tuy cũng không ra sao, nhưng dù sao cũng tính là cao thủ! Người bây giờ võ công cũng dậm chân tại chỗ, hẳn là phải tìm nhiều cao thủ tỷ thí mới có thể có lĩnh ngộ. Lão phu là người từng trải, người tin đi, thực chiến xuất chân lý thôi!"
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Phàm gật đầu nói: "Được, chúng ta ra ngoài!" Nói rồi liền đi ra ngoài động.
"Ồ" Mạc Bắc sững người, tình hình như thế, sao cảm giác giống như là cầu đối phương luận võ với mình.
"Quản gì nữa, đem tiểu tử này đánh một trận, nhìn xem Khấu lão đầu còn dám cùng ta… Hắc hắc…" Nghĩ rồi, Mạc Bắc cũng phi nhanh ra ngoài động.
Thái Tiêu, Không Văn đang muốn nói gì, lại bị Khấu Phỉ ngăn cản.
Âm dương thư sinh Điêu Minh cùng Thủy Nhu tiên tử Cửu Huyền thấy thế nhìn nhau, nhất thời đoán được dụng ý Khấu Phỉ. Thằng cha Đao si này cũng thật độc!.
Lập tức, mọi người cũng bước nhanh ra.
Bình Luận (0)
Comment