Thương Thiên

Chương 343

Thành Bình Dường nằm tại phía Tây Bắc Hà Nam, tuy là một thành nhỏ, nhưng bốn phương thông suốt, thổ ngưỡng phì nhiêu, tài nguyên cũng tương đối phong phú, hơn nữa lại thuộc trong số ít nơi tại Trung Châu (thời xưa, chỉ vùng Hà Nam ngày nay) ít có thiên tai binh loạn ảnh hưởng, được cho là nơi phồn hoa gấm vóc. Trên đường cái người đến người đi, xa thủy mã long, hai bên hàng quán lại người vào ra không ngớt, rực rỡ muôn màu khiến người thấy hoa cả mắt.
Đi vào thành, Long Tuấn, Đinh Nghị không khỏi hoài niệm. Mặc dù trước kia bọn họ cũng theo Nhạc Phàm đi đường hoang dã, nhưng giờ thật nhịn không được chua xót. Hai người nhất thời tình cảm khó kiềm chế, gắt gao mà ôm lẫn nhau.
"A Tuấn, địa phương có người thật tốt!"
"Đúng vậy, bây giờ ta mới phát hiện, thế giới thật con mẹ nó tốt đẹp… Ta nghe được hương vịt quay thật thơm".
"Ta cũng nghe tới, còn có bát bảo tiên, hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), ma du kê (gà rang vừng)".
"Ha ha…"
Hai người thỏa thích mà cười, làm mọi người chung quanh đều ghé mắt nhìn, trong mắt có chút quái dị? Mập mờ? Tay áo run run?
Vương Sung thấy thế vội vàng vọt sang một bên, chính là sợ người khác cũng xem mình là ngu ngốc. Chỉ bất quá, bọn họ quần áo trên người không có khác nhau nhiều, nên không cách nào thoát khỏi ánh mắt khác thường nhìn mình.
"Cười cái gì mà cười hai tiểu tử ngu ngốc! Thật xấu hổ mất mặt, còn không mau đi!"
Vương Sung phẫn nộ, trực tiếp kéo áo hai người nhanh chóng ly khai. Đi tới nhà trọ, ba người mới thay đổi trang phục.
Vương Sung đứng phía trước, khoác áo bào đen dài rộng uy phong lẫm liệt, một thanh ngân sắc trường thương mang sau lưng, càng thêm phần uy thế!
Long Tuấn tóc bó sau đầu, mặc trang phục trắng hiện ra tinh thần phấn chấn, mà Đinh Nghị vẫn là trang phục đen, vẻ mặt hàm hậu, tay phải thỉnh thoảng lại nắm lấy loan đao sau thắt lưng, cảm giác giống như ở sau tàng giấu một thanh "Lãnh đao".
"Ồ!"
Vương Sung vừa muốn cất bước, đột nhiên nhớ tới phía sau còn hai kẻ bám đít, chuyển thân trách mắng:
"Này! Tiểu tử thúi các người còn theo ta làm gì? Muốn ăn đòn sao?"
"Hắc hắc…" Long Tuấn mặt dày nói: "Ta nói lão Vương, người tốt xấu cũng là hắc đạo lục tông nhất bang chi chủ, xuất ra một chút phong độ mà thôi".
"Phong độ? Các người còn ý tứ này nói với lão tử?"
Vương Sung trợn mắt, tức giận nói:
"Hai con quỷ xui xẻo người tránh xa một chút! Nếu không phải các người, lão tử đâu phải chịu khổ? Sau này đừng để ta cùng đường với các người, nếu không, gặp ắt phải chạy xa!"
Dứt lời đạp cho đối phương một cước, sau đó thân thể nhảy lên, biến mất trên đường cái.
Hai người sững như tượng gỗ nhìn tới trước, Long Tuấn lẩm bẩm nói:
"Như vậy đã đi sao? Lão Vương cũng thiệt là, đem hai thiếu niên tuấn kiệt chúng ta lưu lại nơi không chút quen thuộc này, thật không có trách nhiệm gì cả".
"Còn trách nhiệm gì".
Đinh Nghị ôm lấy bả vai Long Tuấn, cười ha ha nói:
"Hắn đi thật tốt, ít nhất sau này ăn cơm không ai cùng chúng ta tranh nữa?"
"Trời! Người thật sự là cái bao tử di động".
"Bao tử thì bao tử, ta còn có bát bảo tiên, còn có hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), ma du kê (gà rang vừng)…"
"Hương khảo áp (vịt quay) của ta nữa…"
"Oa ha ha…"
Dứt lời, hai người hướng trên đường phóng đi, nơi nào đông người thì chạy đến, quả thật đường hoàng như rồng xuống biển lớn.
"Khách tự vân lai nghênh lai khách, Bát phương bằng hữu tụ bát phương".
Một tòa lầu các ở cửa lớn treo đôi câu đối đầy đại khí, phảng phất chân thật miêu tả khách điếm, nơi này chính thị nổi danh "Nghênh lai khách lâu" chi nhánh tại Bình Dương.
Ở giữa khách lâu, một vị lão tiên sinh áo vải ngồi ngay ngắn, ta cầm quạt lông, thần tình khoan thai.
Tại chính ngọ, khách lâu tụ tập người ngày càng nhiều, tiếng người huyên náo, không chỗ không người. Mấy tên tiểu nhị mồ hôi nhễ nhại, thở dốc không ngừng, cảnh tượng thật náo nhiệt ngất trời
"Bộp…"
Một tiếng gõ bàn vang động cả nơi đây, chung quanh dần dần an tĩnh, tất cả ánh mắt đều nhìn vào giữa.
"Khụ, khụ…" Lão tiên sinh chậm rãi đứng lên, ho khan rồi cất cao giọng:
"Nghỉ ngơi đã vài ngày, người tinh thần cũng đã tốt hơn, cảm tạ các vị bằng hữu đến đây cổ vũ" Nói xong liền hướng tới bốn phía thi lễ, mọi người cũng một phen đáp lễ.
"Ha ha…" lão tiên sinh mỉm cười, phe phẩy quạt tiếp:
"Lần trước, tiểu lão nhi đã nói tới biên cương gặp nguy, Đao cuồng Lý Nhạc Phàm cùng giang hồ nghĩa sĩ ngăn cơn sóng dữ, chúng tướng sĩ từ trên xuống tề tâm huyết chiến kinh thiên, quả là một khúc chiến ca dâng trào, thiết huyết sa trường khí trùng thiên…. Hôm nay, tiểu lão nhi sẽ nói cho mọi người tới một số đại sự phát sinh gần đây trong chốn giang hồ".
"Các sự kiện gần đây nhất chốn giang hồ, mọi người biết được bao nhiêu?"
"Việc này ta biết, ta biết…" Trên lầu các một người hét lớn:
"Ta nghe nói, Cổ Phong trấn cùng Ô Lâm trấn trong một ngày ến thành tử địa, tới trăm ngàn bách tính, thương hộ, giang hồ nhân sĩ toàn bộ chết hết".
"Còn có, còn có…"
Bên cạnh một người nói tiếp: "Tung Sơn nơi nọ đột nhiên thiên hàng dị tượng, ta nghe nói một đạo thiểm điệm cực lớn đem cả nửa ngọn núi đều thành tro tàn".
"Còn có hắc đạo Ngũ độc giáo dụng người thí nghiệm độc dược, ác tới cực điểm".
"Còn nghe nói Võ lâm đệ nhất đại hội cũng sắp bắt đầu".
"Còn có…"
Mọi người người một câu ta một câu kể không ngớt, dù sao giang hồ trong khoảng thời gian này xảy ra thật nhiều chuyện. Chỉ một lúc, trong khách lâu đã sôi trào náo nhiệt.
"Bộp…"
Tiếng gõ bàn lại nổi lên, mọi người mới từ kích động hồi tỉnh lại.
"Xem ra, mọi người đều biết không ít…" Lão tiên sinh cười đùa:
"Nhưng biết được chỉ mới là biết được, nếu các người nói được hết, chẳng phải đến chén cơm của tiểu lão nhi cũng bị cướp đi. Nếu không, có vị bằng hữu nào tới chỉ điểm một hai câu, cùng tiểu lão nhi luận bàn luận bàn".
"Hắc hắc, ngài thật là nói đùa…"
"Ha ha ha…"
Mọi người cười to, hào khí lại sục sôi.
"Vừa rồi theo lời mọi người đều xem như là giang hồ đại sự…" Lão tiên sinh mượn thế khống chế cục diện, nói tiếp:
"Cổ Phong trấn cùng Ô Lâm trấn sinh biến, các thế lực trên giang hồ đã phái người đi thăm dò, chắc là rất nhanh sẽ có kết quả. Mà sự việc Ngũ độc giáo, tin rằng mọi người đều minh bạch, lần này bọn họ sợ chúng ta nổi giận lên mới đúng! Về Tung Sơn vì sao đột nhiên thiên hàng dị tượng, trong đó nhân quả khá là phức tạp, mọi người cũng không cần truy đến cùng… Chỉ là, tiểu lão nhi hôm nay nói đến đại sự, cũng không phải là như vừa rồi. Dù sao, mọi người đều biết thì sự việc cũng không tính là mới, nói cũng thiếu vị".
"Không phải những việc vừa rồi?"
Mọi người cảm thấy tò mò, từng đôi mắt chăm chú vào giữa.
"Đương nhiên! Tiểu lão nhị theo lời đó là việc khác, chính là hơn mười ngày trước, phát sinh tại trong Trữ Huyền thành!" Lão tiên sinh dừng một chút, chậm rãi tiếp:
"Nói tới đêm đó, vốn là bình thường an tĩnh, trên đường cái đột nhiên truyền tới từng tiếng nổ vang, bạch quang chớp lóe".
Một người phỏng đoán: "Hẳn là sấm chớp?"
"Đúng! Đúng!" Mọi người phụ họa theo.
"Không phải vậy!"
Lão tiên sinh vuốt chòm râu bạc, lắc lắc đầu nói:
"Chung quanh mọi người vốn cũng tưởng tiếng sấm tiếng chớp, ai ngờ sau đó, bên ngoài tiếng vang lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng kịch liệt, giống như trời sập đất nứt, mọi người chung quanh trốn tại trong nhà sợ đến không dám phát ra nửa điểm động tĩnh".
"Ồ?"
Mọi người nghi hoặc: "Chẳng lẽ là giang hồ cao thủ tranh đấu".
"Có phải giang hồ cao thủ hay không, từ từ nghe tiểu lão nhi kể" Chậm rãi tiếp tục nói:
"Bên ngoài động tĩnh lớn như thế, tự nhiên cũng có người dị thường tò mò muốn tìm hiểu tột cùng ra sao. Vì vậy có người len lén mở cửa sổ ra ngoài nhìn ngó một phen… Chỉ thấy trên đường cái trong thành không một tia sáng, cuồng phong gào thổi, lại thấy kiếm vũ đầy trời, một nam một nữ ở nơi này tranh đấu không ngớt…"
Lúc này, lão tiên sinh miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng, phảng phất tận mắt nhìn thấy! Mọi người cũng sung sướng phát huy sự tưởng tượng, nghe như si như say, giống như mình ở tại đó.
"Bộp!"
Tiếng gõ bàn lại vang lên, thức tỉnh mọi người, lão tiên sinh ngừng lại hít thở rồi tiếp:
"Ngay lúc hai người đánh tới khó phân thắng thua, một đạo bạch quang thoáng hiện… Các người đoán thế nào? Thì ra, là nữ tử kia võ công đột nhiên biến hóa! Từ ống tay áo hai thanh tú kiếm thon nhỏ trực tiếp bay ra ngoài… Nữ tử thật rất tài giỏi, một thân công phu cũng cực kỳ quái dị, chẳng những có thể tay phòng thủ như cương thiết, mà lại còn có thể thả phi kiếm đối địch! Thử hỏi, trên giang hồ đã từng xuất hiện võ công kỳ quái như thế chưa? Tiểu lão nhi dám nói, chính là Thần kiếm sơn Trang trang chủ Cổ Kiếm Nhân, cũng không thể xử ra Ngự kiếm thuật!"
"Ồ…"
"Thật là lợi hại thế sao? Không thể nào!"
"Trời! Ngự kiếm thuật không phải kiếm pháp trong truyền thuyết sao?"
"Đúng a đúng a, này cũng thật quá mức vô địch".
Mọi người kinh hãi! Bọn họ nghĩ không ra trên giang hồ lại có cao thủ bậc này, hơn nữa lại là nữ, thật là bất khả tư nghị.
"Còn không chỉ như thế…"
Lão tiên sinh nhấp nhấp ngụm trà, cố ý để mọi người bàn tán, lúc này mới cười nhẹ:
"Nữ tử không chỉ có dùng phi kiếm đối địch, mà còn có thể ngự kiếm phi hành ngoài ngàn dặm. Theo tiểu lão nhi biết, có không chỉ một người đã từng thấy, nữ tử kia vậy mà mang theo một cô gái đạp kiếm phi hành. Mọi người ngẫm thử xem, một cá nhân có thể bảo là ảo giác, hai người có thể bảo là nói dối, nhưng ba, bốn người trùng hợp nhất định là sự thật. Bây giờ mọi người cho rằng như thế nào?"
"…"
Mọi người trầm mặc không nói, chỉ một thời gian ngắn, trong khách lâu dị thường yên lặng! Có chút người mẫn cảm thậm chí còn có thể ngửi ra điều gì đó…
Không để ý biểu tình kinh dị của mọi người, lão tiên sinh tiếp tục nói:
"Lời xưa nói, giang hồ giống như một thanh đao, đao thúc đẩy mọi người già đi! Triều đại còn là thế, giang hồ làm sao không thế? Xem ra, giang hồ sắp già đi, một giang hồ mới lại sắp sinh ra… Việc này há không phải là giang hồ đại sự?"
Trầm mặc một hồi qua đi, cả tòa khách lâu dần dần huyên náo, nghị luận càng lúc càng liên miêng bất tuyệt.
Lão tiên sinh có chút thở dài, đang muốn lại gõ bàn, thì ngoài cửa lớn truyền đến tiếng huyên náo.
"Chính là tiểu tử thúi bọn chúng! Bọn chúng là tai họa, là hung thủ, đại nhân nhanh bắt giữ chúng…"
Một thanh âm khô khan vang lớn, một đám người nghênh ngang đi tới, thẳng tới một góc lầu bước tới.
Nhìn đám người hướng mình mà tới, Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt nhìn người tới: "Trời! Sẽ không phải nhận nhầm người chứ?"
Bình Luận (0)
Comment