Thương Thiên

Chương 350

Sâu trong đình viện, không gian an tĩnh tự nhiên. Đỗ quyên ánh hồng, giống như tính mạng sáng lạn.
Đưa mắt nhìn lại, một nữ tử đang đứng giữa vùng hoa, thân mặc đồ màu bích lúc diễm lệ, quả nhiên là một vùng xuân sắc ở giữa ngàn vạn đóa hồng, giờ phút này ai còn có thể nói lá xanh sinh ra để tô điểm hoa hồng?
"Thịch, thịch, thịch…"
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, phá tan không gian trầm tĩnh mỹ lệ này.
Nữ tử hé mắt nhìn, hơi nhúc nhích đôi mi thanh tú nhưng vẫn đứng bất động, không đợi người đến, liền lạnh lùng mở miệng nói: "Viên Bá, ta nhớ là đã phân phó cho ngươi, khi ta đang thưởng hoa thì bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy. Ngươi vẫn luôn trầm ổn, hôm nay tại sao lại hoảng hốt như thế?"
Vị Viên Bá này cũng không kịp lau đi mồ hôi, vẻ mặt gấp rút tiến lên nói: "Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, xảy ra đại sự rồi! 'Hóa Điểm' của chúng ta tại Thanh sơn sơn mạch đã bị người ta hủy rồi…"
"Cái gì?!" Nữ tử hai mắt mở bừng ra, lập tức chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh nói: "Năng lực làm việc của Tề Hổ trong lòng ta cũng biết, hẳn là sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn mới phải, vì sao… Nói, rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra? Hắn bây giờ ở đâu? Bảo hắn đến gặp ta".
"Cái này…" Thoáng do dự, Viên Bá nắm tay lại nói: "Hồi bẩm Đại tiểu thư, sơn trại đã bị đốt thành tro tàn, mấy ngàn sơn tặc không ai sống sót, Tề Hổ hắn… hắn cũng đã chết trong trại".
"Đã chết!? Bọn họ tất cả đều đã chết?" Nữ tử vẻ mặt thay đổi, đôi mắt co rút nhanh lại, nhất thời hiện lên một tia hàn quang.
Thấy tình thế như vậy, Viên Bá trong lòng lo sợ, vội vàng ngẩng đầu trả lời: "Vâng, đúng vậy! Toàn bộ đã chết, mấy ngàn sơn tặc không ai sống sót, dầu của Tề Hổ bị cắm ở trên ngọn cờ trước cửa, chỉ có mấy vị trại chủ có việc bên ngoài, mới may mắn thoát nạn…"
"Ngươi nói mấy trại chủ khác vẫn còn sống!"
"Đúng vậy".
"Vậy người đâu?"
"Mấy người bọn họ lúc này đang đợi ở phái sau".
Nữ tử không nói một lời, vẻ mặt âm trầm đi qua lại trong vườn hoa, đỗ quyên dưới chân đã dẫm nát, Viên Bá ở bên cạnh càng không dám có chút động tĩnh nào.
Chỉ chốc lát sau, nữ tử dừng lại, chậm rãi thở ra một hơi: "Có biết là người của thế lực nào gây nên không?"
"Căn cứ vào miêu tả của lão ngũ 'Độc Nhãn Lang', đối phương chỉ có một người, không biết là thế lực gì".
"Một người?!" Nữ tử tức cười!
Viên Bá tiếp tục nói: "Là một người, lão ngũ nói người nọ mặc trang phục thợ săn, dùng vũ khí là thanh đao màu đỏ, bên người còn đi theo một con vật vừa giống chó vừa giống hổ, lực mạnh vô cùng, hung tàn vô cùng…"
"Chẳng lẻ là hắn!!!" Nghe Viên Bá miêu tả, nữ tử trong đầu hiện lên một thân ảnh màu máu, nhất thời đôi mi thanh tú dao động, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, một loại hận ý khó hiểu sinh ra trong lòng!
"Đại tiểu thư… Đại tiểu thư…"
Nghe tiếng Viên Bá kêu, nữ tử từ trong sự thất thần hồi tỉnh lại, vội vàng thu lại tâm tình nói: "Viên Bá, hết thảy lấy đại cục làm trọng, hiện tại các phương đều khẩn trương tích trữ, nếu có thiếu sót, đối với gia tộc chúng ta tổn thất không nhỏ, nhất là 'Đại Ngư' này, càng không thể một chút thiếu sót nào. Ngươi trước tiên hãy đem "Hóa Nguyên Điểm" ấn định lại đi, cẩn tắc vô áy náy, việc này do chính ngươi phụ trách".
"Tiểu nhân hiểu" Suy nghĩ một chút, Viên Bá thấp giọng nói: "Vậy đại tiểu thư, ngươi xem việc này có nên nói cho lão gia và thiếu chủ hay không?"
Nữ tử khoát tay nói: "Cha và đại ca đang bế quan, lúc này là lúc trọng yếu, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ, việc nhỏ này ta xử lý là được. Huống chi, đợi cha và đại ca bọn họ xuất quan, thiên hạ giang hồ này còn có người nào có thể ngăn cản được chúng ta?"
"Tiểu thư anh minh" Viên Bá sắc mặt nghiêm nghị, kính cẩn bái hạ, lại nói: "Vậy mấy huynh đệ của Tề Hổ, nó nên…"
"Không, bọn họ còn có chỗ dùng, ta tự có an bài, ngươi cứ lui xuống trước đi".
"Vâng, tiểu nhân cáo lui".
"Chờ một chút!"
Viên Bá đang muốn rời đi, nữ tử đột nhiên gọi lại, trầm ngâm chốc lát nói: "Viên Bá, đại loạn đến cùng, ngươi thay ta truyền thư cho tam vương biên hoang và Lô Đạt, để cho bọn họ chuẩn bị, đến lúc cần, ta sẽ dùng thủ đoạn phi thường".
"Tiểu nhân sẽ đi làm".
Đợi người rời đi, nữ tử cầm hoa mà cười, nhìn về phía chân trời: "Hoa khai hoa tạ hoa thường tại, nhân lai nhân vãng nhân vô thường (Hoa nở hoa tàn hoa vẫn đó, người đến người đi người vô thường)… Giang hồ ở khắp thiên hạ, thiên hạ nắm trong tay, một ngày nào đó, Mộ Dung thế gia ta tất sẽ trở thành chúa tể thiên hạ, trùng chấn Yến Vân nhất tộc ta huy hoàng!"
Lạc Hà ở phía tây Hà Nam, nối liền nam bắc, đối với việc thông thương mua bán giữa hai vùng có ý nghĩa phi phàm, mà Hồng Đồng trấn nằm ngay ở bờ sông. Nơi này khách qua đường mỗi ngày lui tới không dứt, nhất là khi Lạc Dương mấy ngày nữa sẽ cử hành giang hồ thịnh hội cực lớn, cho nên bên ngoài thành trấn người qua lại tấp nập, khách sạn chật cứng. Chỉ bất quá, ngày nay giang hồ hỗn loạn không có trật tự, nơi nầy có thể nói là tam giáo cửu lưu, long xà hỗn tạp.
"Đi một ngày đường, rốt cục đã tới rồi! A! Lâm sư tỷ, Chung sư tỷ, nghĩ không ra Hồng Đồng trấn lại là nơi náo nhiệt như vậy! Các người xem, nơi này cái gì cũng có… Các người mau nhìn đi, oa! Thật là nhiều người…"
Xuyên thấu qua đám người đôgn đúc, một tiếng chuông bạc thanh thúy truyền đến. Theo tiếng mà nhìn lại, thấy ngoài cửa trấn đi tới ba nữ tử váy áo trắng tinh phấp phới, các nàng sóng vai mà đi, thu hút ánh mắt của người qua đường, đây chẳng phải là ba sư tỷ muội Đan Tử Anh sao.
Lâm sư tỷ thấy người chung quanh dùng ánh mắt quái dị nhìn, gương mặt có chút ửng hồng, mở miệng nói: "Lạc Dương thịnh hội thông báo khắp thiên hạ, đã hội tụ không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, tự nhiên là náo nhiệt phi phàm. Nếu không phải là chúng ta bên ngoài làm việc, sư phụ đồng ý, cũng không tới phiên chúng ta tới đây xem náo nhiệt đâu. Bất quá, Tử Anh sư muội mà cứ như thế, nếu các môn phái khác thấy, chẳng phải là làm cho người ta cười sao, ảnh hưởng đến danh tiếng của phái Thiên Sơn chúng ta!"
"Ồ" Bị giáo huấn một phen, Đan Tử Anh nhiệt tình trong mắt nhất thời bị dập tắt, cúi thấp đầu xuống.
Thấy sư muội vẻ mặt ủy khuất, Chung sư tỷ ở một bên cười cười khuyên nhủ: "Sư tỷ, Đan Tử sư muội lần trước xuống núi đã nếm nhiều đau khổ, lần này khó được sự dể dàng như vậy, ngươi cũng đừng nên trách cứ sư muội quá".
"Được rồi được rồi" Lâm sư tỷ không tức giận nói: "Bây giờ đã không còn sớm, chúng ta trước tiên tìm một chỗ trú ngụ, để khỏi ngủ ngoài đường" Dứt lời đã nhằm hướng một khác sạn dẫn tới.
Lúc này, trong đại sảnh khách sạn không còn chỗ ngồi, ba người Đan Tử Anh thấy như vậy vẻ mặt cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng đi đến quầy hỏi thăm một phen.
"Ồ?" Trong khi đang lơ đãng, Đan Tử Anh phát hiện trong góc đại sảnh yên tĩnh dị thường, xung quanh một cái bàn chỉ có một người ngồi, những người xung quanh tình nguyện không dám tới gần.
"Lâm sư tỷ, Chung sư tỷ, tận cùng bên trong có chỗ trống, chúng ta…" Đan Tử Anh mừng rỡ muốn kêu hai vị sư tỷ tiến lên, nhưng lời còn chưa dứt, đã nghẹn lại, ngẩn ra nhìn về phía trước.
"Sao lại là hắn!"
Lâm sư tỷ, Chung sư tỷ hơi giật mình, chỉ thấy trong góc có một nam tử tuổi còn trẻ đang ngồi, tóc bù xù, quần áo cũ kỹ, phía sau lưng có một cái hộp thật dài, người này không phải là người ngày đó gặp ở Thanh sơn tiểu thôn sao. Chỉ là cả người hắn đều tỏa ra hàn ý lạnh như băng, mặc dù ở cách khá xa, cũng có thể cảm thụ được, khó trách chung quanh không người nào dám ngồi cùng.
Đan Tử Anh chuyển hướng sang nhị vị sư tỷ nói: "Sư tỷ, nơi đó vừa lúc còn chỗ trống, chúng ta qua đó ngồi đi" Nói xong, nàng liền vui vẻ đi thẳng tới đó.
Lâm sư tỷ cùng Chung sư tỷ nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
"Cái gì là cừu hận? Ta trong lòng chỉ là cừu hận sao? Thân nếu có cừu, tâm tự nhiên có hận… Ta giết người, nhưng ta không có sai!"
Nhạc Phàm một mình ngồi ở góc đại sảnh, trong mắt chỉ là lạnh lùng cùng buồn bã. Hồi tưởng trường giết chóc mấy ngày trước, toàn thân tản ra từng trận khí tức cô độc mà thê lương.
Nhân chi sơ, thiện và ác. Không có ai thích lâm vào sát lục vô cùng tận, càng không ai nguyện ý mang hung danh tanh máu, cho dù có, cũng chỉ là một loại thói quen, một loại bất đắc dĩ. Nhạc Phàm lúc này, cảm thấy cả thân tâm uể oải, nặng nề dị thường, nhưng con đường sau này vẫn phải tiếp tục, hắn vĩnh viễn là không thể buông bỏ, cũng là trách nhiệm không thể buông bỏ.
Phía dưới bàn, Tiểu Hỏa lại bộ dáng hết sức cao hứng cắn xé con gà quay, thỉnh thoảng ngao ngao hoan hỉ, hoàn toàn không để ý người chung quanh. Xem ra, tiểu gia hoả kia đã không ít ngày ăn chưa được ăn ngon…
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Hỏa vươn người lông dựng lên mãnh liệt, cảnh giác nhìn tới, một đôi mắt huyết hồng tràn ngập dã tính.
"Là các nàng!"
Nghe được có người tới gần, Nhạc Phàm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ba bạch y nữ tử hướng đi tới phía mình. Với trí nhớ của Nhạc Phàm, liếc mắt tự nhiên nhận ra là các nàng ngày đó gặp tại Thanh sơn tiểu thôn.
Đan Tử Anh thật nhiệt tình, bước nhanh tới trước Nhạc Phàm chắp tay nói:
"Vị đại ca thật là hay, nghĩ không ra có thể ở đây gặp người, lần trước thật là xin lỗi, chúng ta không nên đối với người như vậy".
"Ừm" Nhạc Phàm liếc nhẹ đối phương, hơi gật đầu tỏ vẻ đáp lời, rồi lại cũng không để ý nhiều. Đến cả Tiểu Hỏa cũng đưa sự chú ý chuyển lại con gà nướng dưới chân, tựa hồ hoàn toàn không để người vừa tới vào mắt.
Chỉ một lát, Lâm sư tỷ cùng Chung sư tỷ cũng đã đi tới thi lễ, Nhạc Phàm cũng như cũ gật đầu không nói, giống như là đối với người xa lạ.
"Cái này…" Nhìn thấy thái độ đối phương lạnh lùng như thế, ba nữ tâm lý không khỏi có chút xấu hổ.
Đây vốn chỉ là việc nhỏ, thế nhưng chung quanh mọi người nhìn thấy ba vị nữ tử xinh đẹp bị lạnh nhạt như thế, trong lòng rất là phẫn nộ, từng ánh mắt chỉ trích, đố kỵ nhìn Nhạc Phàm, nếu không phải cố kỵ, sợ rằng sớm đã có người đứng lên phê phán.
Tình cảnh như thế làm cho ba nữ cảm giác thật xấu hổ, đang muốn nói gì, lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt không khỏi chú ý tới trên người Nhạc Phàm… Đó là một bộ trang phục cũ xơ xác, điểm vô số chấm nhỏ, nhìn qua thì cũng không thấy rõ. Nhưng trong mắt ba người Đan Tử Anh thì vô cùng rung động! Nhớ tới lời đồn nơi Thanh sơn, sắc mặt các nàng trong phút chốc trở nên tái nhợt, ánh mắt dần dần tràn ngập bài xích cùng ớn lạnh.
Đấy không phải là áo cũ rách nát, mà là vết tích binh khí lưu lại, đấy không phải là chấm đen cũ bẩn, mà là máu tươi tẩm nhiễm! Không khó tưởng tượng tình cảnh kinh khủng tại trong núi sâu, mấy ngàn sơn tặc bị chém giết đến tận cùng, thi thể chất chồng, một người thân ngập máu mà đứng. Đấy là đồ sát tàn khốc thảm thiết tới cỡ nào. Mặc dù quần áo đã tại được nước suối thanh tẩy, nhưng mùi máu tanh vẫn không thể tản đi.
Chứng kiến thần sắc khác thường của đối phương, Nhạc Phàm hiểu rõ tâm lý các nàng, nhưng cũng không có giải thích gì nhiều. Trực tiếp đứng dậy rời đi, đi lên gian phòng ở lầu hai. Mà Tiểu Hỏa lúc lắc đầu nhìn song phương, đành lập tức ngậm con gà nướng mà chạy theo.
Thấy kẻ đáng ghét đã đi, chung quanh mọi người oán khí mới có chút tiêu tán.
Ba nữ mặt lại càng đỏ, biết được mấy người mình vừa rồi đã thất lễ, muốn vãn hồi cũng không thể. Nhưng là không biết sao, Nhạc Phàm rời đi, các nàng trong lòng nhất thời cảm thấy thả lỏng vạn phần, không khỏi thở ra một hơi, sau đó lặng yên ngồi xuống.
Đan Tử Anh tâm tính đơn thuần, thấp giọng hỏi:
"Lâm sư tỷ, tỷ nói hắn một người thật có thể giết nhiều như vậy sơn tặc sao? Đó là mấy ngàn người lận! Chính là để cho chúng ta tới giết, sợ rằng cũng phải giết cho tay mềm nhũn đi!"
"Nha đầu ngươi vừa rồi còn không thấy sao, một đẫm máu còn là giả được sao? Người khác không biết, chẳng lẽ chúng ta còn… Ài…" Lâm sư tỷ sắc mặt biến đổi, thở dài:
"Nghĩ không ra một cá nhân lại như thế "lạnh lùng, ép ta tới thật không thở nổi".
"
Đúng vậy!" Bên cạnh, Chung sư tỷ nhịn không được gật đầu phụ họa: "Chúng ta gặp gỡ người như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa".
"
Ai dà!" Đan Tử Anh đột ngột hô tô một tiếng, làm người xung quanh ngạc nhiên mà nhìn.
Hai vị sư tỷ bên cạnh tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng kinh hãi hỏi: "
Sư muội, là chuyện gì?"
"
Ta, ta…" Đan Tử Anh cúi đầu nói: "Ta vậy mà lại quên hỏi tên hắn là gì chứ!"
Ngay lúc này, đại sảnh đang huyên náo không hiểu sao đã an tĩnh xuống.
Ba nữ phát hiện chung quanh khác thường, cùng ngẩng lên xem, thì ra là một toán hồng y nhân như hung thần ác sát đi đến, đoàn đoàn lớp lớp vây quanh nơi này. Xem binh khí bọn hắn cầm trong tay hình thù kỳ lạ, trên mặt còn có tô vẽ cùng một loại hoa văn, trang phục quái dị như thế, chỉ cần là người trong giang hồ đều không khó đoán ra thân phận. Đám hung thần này đúng là người thuộc Thiên Tà Tông đứng đầu hắc đạo.
"Ồ! Là người của Thiên Tà Tông! Bọn họ không phải tất cả đều đi tới Lạc Dương sao, sao lại còn xuất hiện ở chỗ này? " Chung sư tỷ nắm bảo kiếm trong tay, cảnh giác nhìn đám hồng y nhân kia.
Đan Tử Anh chuyển hướng sang Lâm sư tỷ hỏi: "
Sư tỷ, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?"
"
Xem tình hình trước rồi hãy nói" Lâm sư tỷ sắc mặt ngưng trọng, âm thầm nghĩ tới phương pháp ứng phó.
Hắc đạo cùng bạch đạo cho tới nay đều là thế bất lưỡng lập, gặp mặt còn có đạo lý gì hay mà nói, đánh thắng thì đánh, đánh không thắng thì bỏ chạy.
"
Ào ào…"
Lúc đó, hồng y nhân tách ra hai bên, một gã nam tử áo gấm được một đám người tháp tùng đi vào khách sạn. Kẻ này một thân trang phục công tử, tay cầm quạt gấp phe phẩy, lại là có phong độ đứng đầu một phái, khí vũ bất phàm.
Nam tử kia mỉm cười nhìn xung quanh, đối với mọi người giữ lễ nói:
"
Tại hạ chính là Thiên tà tông Tần Ngọc, bởi vì môn chúng đông đúc, cho nên hy vọng mọi người giúp đỡ, để lại nơi này".
"
Cái gì? Thiên Tà tông!!"
"
A! Người nọ chính là Thiên tà tông đại sư huynh Tà công tử Tần Ngọc!"
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, trong chớp mắt thì rõ đối phương là muốn bao trọn cả khách sạn.
Đương nhiên, với thế lực Thiên tà tông trên giang hồ, bao trọn một khách sạn tự nhiên là không vấn đề. Nếu là bình thường, giọng nói cùng thái độ của Tần Ngọc tuyệt đối được gọi là thành khẩn. Thế nhưng khi nghe hắn sở cầu lại là ý cưỡng chế, gây khó người.
Hiện tại đã không còn sớm, nếu rời khỏi khách sạn này, còn có thể tìm nơi nào để ở chứ.
Quả nhiên, một gã trung niên trang phục phú thương đứng dậy, phản bác: "Thiên Tà Tông các người quả là bá đạo quá mức! Bây giờ là lúc nào mà còn tìm được chỗ để ở? Chẳng lẽ cho chúng ta ra đường mà ngủ?"
"
Đúng vậy! Đúng vậy!"
"
Đám người các người thật là không nói đạo lý!"
Mọi người thấy thế vội vàng gật đầu phụ họa, bọn họ đều rõ Thiên Tà Tông lợi hại, nhưng ai lại có thể vô cớ nguyện ý chịu vất vả?
"
Bá đạo? Đạo lý" Tần Ngọc khuôn mặt biến đổi, âm hiểm cười: "Rượu mời không uống lại thích rượu phạt, ta cho các người xem cái gì gọi là bá đạo, cái gì mới là đạo lý! Hừ!"
"
Bốp…"
Vừa dứt lời, một hồng y nhân bên cạnh Tần Ngọc phất tay đánh tới, chỉ nghe có tiếng phá không, nam tử mới vừa rồi dẫn đầu phản bác đột nhiên ôm tay che yết hầu, vẻ mặt kinh hãi té ra trên mặt đất, một dòng máu tươi từ từ chảy ra… Co quắp chốc lát cứ như vậy mà chết.
Yên Tĩnh! Trong đại sảnh chỉ có sự yên lặng chết chóc! Thật thủ đoạn tàn khốc, thật độc ác! Áp lực nặng nề cả không gian, hoảng hốt, sợ hãi, tâm tình hắc ám tràn ngập trong tâm mọi người, chưởng quỹ cùng tiểu nhị khách sạn rúc trốn ở quầy, không dám phát ra nửa tiếng động.
"Ha ha ha…" Tần Ngọc nhìn chung quanh, chứng kiến mọi người hãi sợ cười cuồng ngạo không ngừng, rồi nét mặt bế nghễ mà nói: "Đã thấy rõ chưa? Đó là bá đạo, đó là vương pháp! Giờ thì, đều cút hết khỏi khách sạn cho ta, nếu không giết hết".
Đối mặt với sự sỉ nhục vô cùng như thế, mọi người xấu hổ tới không chịu nổi, nhưng tự mình biết căn bản không phải đối thủ người ta, làm sao còn dám phản kháng, lập tức thu thập đồ vật, vội vã chạy đi.
Đây là giang hồ, quy củ cùng trật tự vĩnh viễn đều nằm trong tay kẻ mạnh.
Đợi mọi người rời đi phòng khách rộng lớn lúc này mới an tĩnh lại. Tần Ngọc cười tự đắc, không quá để ý, việc nhỏ nhoi như vậy, hắn kinh nghiệm đã nhiều lắm rồi.
"Ồ?"
Bỗng dưng, Tần Ngọc vẻ tươi cười đọng lại, sắc mặt dần dần trầm xuống, giống như là tự cắn phải đầu lưỡi mình. Bởi vì ở trong đại sảnh này, trừ người của Thiên Tà Tông, vẫn còn có bốn người chưa có rời đi! Công nhiên khiêu khích như thế, hỏi Tần Ngọc, Thiên tà tông Đại sư huynh, như thế nào không giận.
Góc trái đại sảnh một người nằm chồm lên bàn, hay tay ôm một bình rượu trống, bộ dáng chính là uống tới bất tỉnh. Mà ở một xó góc khác, đang ngồi chính là Đan Tử Anh cùng hai vị sư tỷ của nàng.
"Giỏi! Giỏi lắm! Phi thường giỏi!"
Tần Ngọc ánh mắt hướng tới ba người Đan Tử Anh, vẻ cười tà ý hiện lên mặt.
"
Người muốn làm gì?"
Nhìn Tần Ngọc cười tà quái đi tới, ba người Đan Tử Anh lần lượt rút binh khí tùy thân đứng lên, trên mặt không có chút sợ hãi.
"
Phạch!"
Tần Ngọc gấp lại quạt xếp, chắp tay thi lễ nói: "
Tại hạ Thiên Tà Tông Tần Ngọc, nhìn trang phục ba vị cô nương, chắc là cao đồ phái Thiên Sơn! Không biết ba vị cô nương phương danh là gì?"
Trên giang hồ rất nhiều môn phái đều có trang phục thống nhất của mình, phái Thiên Sơn là một trong thập phái chánh đạo, quần áo tự nhiên có điểm độc đáo, người có chút lịch duyệt giang hồ sẽ nhận ra ngay.
"
Hừ!" Lâm sư tỷ tựa hồ không kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng nói: "Tà môn ma đạo cũng xứng hỏi danh tự chúng ta sao".
"
Tà môn ma đạo?" Tần Ngọc khinh thường cười: "Thế thì sao? Tà thì sao? Trên giang hồ kẻ mạnhlà chủ! Ba vị cô nương chẳng lẽ đạo lý đơn giản như thế cũng không hiểu sao? Hắc hắc!"
"
Ngươi câm mồm!" Đan Tử Anh nghe vậy càng tức giận: "Chính là chính, tà là tà. Thiên Tà Tông các người lòng dạ ác độc, chẳng những bá đạo, lại còn hạ thủ cả với bách tính bình dân, ác giả ác báo, một ngày nào đó tất sẽ chịu báo ứng… Hừ!"
"
Có thật không?" Tần Ngọc không chút tức giận, ngược lại còn mỉm cười khoan khoái, lay động nhẹ quạt gấp nói: "Ta là hắc đạo, toàn theo tâm trạng mà hành sự, có thể nói tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc, sao giống như bạch đạo các người, một đám hư ngụy dối trá, rõ ràng muốn đoạt bảo vật của người ta, hết lần này tới lần khác lại muốn giả trang là đại khí lẫm liệt, nói gì là thay trời hành đạo, thật không biết xấu hổ. Chính là ứng với câu "Đã muốn lập miếu thờ, lại đòi chơi kỹ nữ"… không sai, chính là kỹ nữ! Ha ha ha…"
Tần Ngọc những lời này thật là độc địa, dù sao đối phương đều là nữ tử, sao có thể chịu được những lời vũ nhục trần trụi như vậy.
Đan Tử Anh giận không nén nổi, quát lên một tiếng, trường kiếm đâm thẳng ra tới cổ họng đối phương.
"
Không biết tự lượng sức" Tần Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, thân bước nhẹ lên nghênh tiếp.
"
Đang!"
Quạt gấp trong tay Tần Ngọc lướt gió chặt ngang, nhẹ nhàng đẩy kiếm phong chệch đi, đồng thời chấn lui Đan Tử Anh, rồi lập tức phất tay: "
Bắt bọn chúng lại cho ta".
"
Lên…"
Nhận được lệnh, mười mấy tên đệ tử Thiên Tà Tông chung quanh trùng trùng bủa vây, ba nữ Đan Tử Anh không cam lòng yếu thế, vũ khí vung ra… Nhất thời tiếng binh khí va chạm, quyền cước xé gió không ngừng vang lên.
Trong phòng trọ phảng phất ngăn cách cùng bên ngoài, Tiểu Hỏa tiểu gia hỏa này biếng nhác nằm nhoài trên mặt sàn, ở trước là những khúc xương ăn còn thừa, mà Nhạc Phàm vừa tắm rửa xong, thay một chiếc áo thợ săn trắng sạch, cả người nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nhất là khuôn mặt kiên nghị của hắn, làm cho người ta vừa cảm thấy chân thật, nhưng lại ổn định kiên cường.
"Giang hồ loạn thế, không được một ngày tĩnh lặng, đêm nay người tới thật là không ít".
Đối với sự việc phát sinh phía dưới, Nhạc Phàm tự nhiên là biết, chỉ là hắn không muốn để ý nhiều, vô tình cũng tốt, nhàm chán cũng xong, dù sao mỗi cá nhân đều có con đường riêng của mình phải đi, có lẽ thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp nhau, cuối cùng vẫn không phải là cùng một đường.
Nhạc Phàm phải đi trên một con đường rất dài rất khó khăn, thậm chí có thể nói là nguy cơ trùng trùng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, làm sao để ý tới việc khác? Cho nên hắn phải còn sống, phải cần lực lượng, hắn chưa bao giờ gián đoạn tự thân tu luyện, đẠđã thành tập quán của hắn.
Ngồi trên chiếc giường, Nhạc Phàm theo thói quen vận chuyển nguyên khí trong cơ thể rèn luyện "Tiến hồn", đồng thời tu luyện "Long cực cửu biến" cường hóa kinh mạch cùng thân thể.
Đắm chìm trong thức hải, hắc sắc thiên địa phảng phất đều dung nhập trong lòng, không chịu ngoại vật quấy nhiễu, hết thảy đều là như thế tự nhiên.
Trong đại sảnh chung quanh hỗn loạn vô cùng, chỉ thấy một đám hồng sắc cùng ba đạo bạch ảnh phiêu hốt không chừng, binh khí hai bên lần lượt đan xen va chạm, giằng co không thôi.
"
Ồ, mấy tiểu nương nhi này thật là thú vị".
"
Hắc hắc, không chỉ người hay, vóc người lại càng hay".
"
Hắc, tiểu nương tử không nên trốn tránh, lại bồi tiếp đại gia vui chơi đi, chúng ta chẳng những công phu trên tay cao cường, công phu trên giường càng lợi hại hơn…"
"
Đúng vậy đúng vậy, lại vui chơi thôi!"
"
Ha ha ha".
Nghe được những lời dơ bẩn như thế, Đan Tử Anh sắc mặt đỏ bừng, mắt đầy sát khí, không để ý hết thảy bắt đầu phản công, một tay "
Thiên sơn thất thập nhị kiếm" càng múa càng nhanh, công kích càng lúc càng mạnh mẽ… chỉ đáng tiếc đám người đối phương đều là đệ tử tinh anh của Thiên tà tông, làm sao có thể đắc thủ dễ dàng?
Dù sao thiếu kinh nghiệm giang hồ, công lâu không thành, Đan Tử Anh trở nên có chút nóng vội, bóng kiếm dày đặc dần dần xuất hiện sơ hở…
"
Xoẹt… xoẹt… xoẹt…"
Một đạo kiếm phong tà tà đâm tới, Đan Tử Anh không kịp phòng ngự, tay trái đã có một vệt hồng nhỏ dài, bộ pháp cũng bắt đầu loạn.
"
Không hay!"
Ở một bên, hai người Lâm sư tỷ thấy sư muội bộ dáng như thế, vội vàng trách mắng: "
Sư muội, đối phương dùng phương pháp khích tướng, không nên trúng kế, còn không mau thu liễm tâm thần lại".
"
Tam tài tam kiếm trận".
Chung sư tỷ lớn tiếng hét lên, kiếm thức ba nữ đột nhiên biến đổi, từng người tại ba phương vị, kiếm phong nhanh mạnh từ từ chuyển thong thả, thâm trầm huyền ảo, vững vàng khống chế cục thế hỗn loạn.
Bóng kiếm như thiên võng phủ xuống, vững vàng bảo hộ ba người Đan Tử Anh, tuy không thể tiến, cũng là không bị thương tổn. Chỉ bất quá, ít khó mà địch nhiều, cứ như thế thì ba người chính là thua nhiều hơn thắng.
Lâm sư tỷ cau mày, trầm giọng nói: "Chung sư muội, như vậy tiếp tục không phải biện pháp, người có đối sách nào không?"
Không đợi Chung sư muội trả lời, Đan Tử Anh nói luôn: "
Lâm sư tỷ, Chung sư tỷ, bất quá ta ngăn trở bọn họ, các người theo đó xông ra".
"
Không được!" Hai nữ đồng thanh phản đối, thần sắc rất là lo lắng, một thân mồ hôi đầm đìa làm người ta không khỏi thương tiếc.
Bên ngoài, Tần Ngọc thích thú nhìn vào, trong mắt dâm quang lóe ra, thỉnh thoảng lên lời cợt nhả: "
Chánh đạo cửu phái bất quá cũng chỉ như thế, xem ra sư phụ bọn họ đã quá lo lắng. Đệ tử chánh đạo, trời cao đúng là chiếu cố với ta, hôm nay buổi tối lại có trò vui, hắc hắc…"
Chuyển ý nghĩ, Tần Ngọc thân hình đột nhiên chớp động, giống như quỷ mỵ trực tiếp gia nhập vòng chiến đánh lén.
Tà công tử không hổ với chữ "
Tà", chẳng những người đầy tà khí, làm việc tác phong cực đoan, thủ đoạn lại nham hiểm tột cùng. Giờ phút này rõ ràng đã chiếm cứ thượng phong, lại vẫn như thế xuất thủ đánh lén, thật là làm người khinh bỉ.
Trong kiếm trận, một hấp lực to lớn truyền đến, Đan Tử Anh cùng hai vị sư tỷ nhất thời cảm thấy nội lực vận chuyển bị trì hoãn, kiếm pháp không cách nào huy động như ý.
Bỗng nhiên! Kiếm võng giãn rộng ra, trận pháp hiện ra một tia sơ hở…
"Không hay!"
Ba người Đan Tử Anh thần sắc khẩn trương, đang muốn cố gắng bổ cứu, ai ngờ chung quanh áp lực lại càng mạnh.
"
Cơ hội tốt!"
Tần Ngọc sắc mặc hoan hỉ, khi nào thì chịu bỏ qua cơ hội như thế, trong tay quạt gấp lay động "
Bốp" mở tung kiếm võng, nháy mắt trùng thẳng vào trận tâm…
"
Tà mỵ quỷ thủ" chính là một trong ngũ đại tuyệt học của Thiên Tà Tông, vô ảnh vô hình, phiêu hốt quỷ dị, chuyên tấn công vào huyệt đạo đối phương! Tần Ngọc là Đại sư huynh của Thiên Tà Tông, một tay tuyệt học tất nhiên là như hỏa thuần thanh, trong nháy mắt liền chế trụ ba nữ, căn bản không chút lo lắng.
"
Các người đi trước an bài các căn phòng, chọn một phòng thoải mái, đợi một lát Nhan hộ pháp sẽ tới, đừng để xảy ra rắc rối gì, có nghe rõ không?"
"
".
"
Được rồi, đêm nay các người tâm lý hiểu rõ một chút, ai dám ở trước mặt Nhan hộ pháp nhiều lời, đừng trách ta phế bỏ con mắt cùng lưỡi hắn… Còn có, tên tửu quỷ đáng chết này quăng ra đường cho ta, nhìn thật bực mình".
An bài tốt hết thảy, Tần Ngọc hướng tới ba người Đan Tử Anh đi đến, dâm đãng mà cười khiến lòng người khiếp đảm.
"
Ba vị cô nương, đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, không bằng chúng ta tâm tình một lúc, trao đổi tình cảm, nếu không đêm nay hành sự không phải là vô thú sao! Yên tâm, bổn công tử cam đoan các người vui sướng như lên tiên, ha ha ha…"
Đối mặt với những lời ô nhục như thế, ba người nổi giận vô cùng, thế nhưng bị người chế trụ, tới cả cắn lưỡi tự vẫn cũng không thể, khuất nhục khiến nước mắt không khỏi ứa ra.
"
Hắc, tiểu nương tử chớ khóc, bổn công tử khẳng định sẽ đối đãi tối với các người. Ha ha ha…" Tần Ngọc phóng tâm cười lớn, theo đó chuyển hướng tới đệ tử Thiên Tà Tông bên cạnh nói: "Đưa các nàng lên lầu trước cho ta, đợi lát nữa ta lên".
"
Rõ!"
Vài tên đệ tử đang muốn dẫn người rời đi, thì ngay lúc này, trên gian phòng phía trên truyền đến tiếng giao chiến.
"
Phành…"
Hành lang phía trên đột nhiên vỡ tung, chỉ thấy năm hồng y nhân bay xuống nền nhà, miệng phun máu tươi, thoi thóp thở… Ngay sau đó, một nam tử mặc áo bào trắng, lưng đeo một cái hộp từ trên hành lang chậm rãi bước xuống, cả đại sảnh nhất thời trở nên an tĩnh dị thường.
Bình Luận (0)
Comment