Thương Thiên

Chương 366

Hắc ám chiếm cứ cả bầu trời đêm, giống như chất độc ăn mòn tâm linh mọi người.
Mỗi khi nhắm hai mắt lại, chỉ có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi vô cùng vô tận.
"Con, con có lo lắng không?" Người thợ săn hỏi con mình, đứa bé không khỏi gật đầu.
Người thợ săn lại hỏi: "Vậy con có sợ hãi không?"
Đứa bé gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Người thợ săn cũng không để ý, cười nói: "Con này, giấc mơ của con là gì?"
Tựa hồ sớm có đáp án, đứa bé kiên định đáp: "Con muốn trở thành thợ săn dũng cảm giống như cha".
Người thợ săn vuốt vuốt đầu con mình, cam thán: "Con, đó không phải là giấc mơ… không phải là giấc mơ!"
"…" Đứa bé trầm mặc, có lẽ trong lòng nó vốn không có mơ mộng, đó chỉ là một loại hạnh phúc xa vời mà thôi.
Hơi dừng một chút, người thợ săn nói: "Con, đừng lo lắng, không cần sợ hãi, chỉ cần con có lòng tin, thì con chính là thợ săn giỏi nhất".
"Đúng vậy, cha" Lần này, đứa bé gật mạnh đầu, xua tan đi hắc ám trong lòng.
Trong bể máu, một bóng người cao lớn ra sức giãy dụa! Hắn ngoan cường, bất khuất!
Lần lượt ngã xuống, rồi lại đứng lên…
Mặc cho áp lực thật lớn, lưng của hắn vẫn luôn thẳng tắp thể hiện niềm tin kiên định.
"Con này! Con có giấc mộng không? Con có giấc mộng không?"
"Không biết".
"Con…"
"Cha!!"
Nhạc Phàm đột nhiên mở hai mắt, lam quang mông lung quanh thân thu liễm vào trong cơ thể. Ngẩng đầu nhìn lại, vẫn là đêm tối vô tận.
Kỳ thật, Nhạc Phàm không thích đêm tối, mặc dù hắn là thợ săn, nhưng hắn vẫn không thích đêm tối. Đối với hắn mà nói, đêm tối quá sức tĩnh lặng, làm cho người ta cảm thấy trầm trọng; đối với hắn mà nói, đêm tối quá sức thâm sâu, làm cho người ta nhìn không thấu.
Nếu như có thể, Nhạc Phàm hy vọng bản thân vĩnh viễn không nhắm mắt lại. Hắn sợ nằm mơ, hắn sợ đắm chìm trong ảo tưởng hư vô mờ mịt. Nhưng khi hắn nhìn bốn phía yên tĩnh một chút, hắn chợt tỉnh ngộ, thì ra, mình cũng có nằm mơ!
Cho ta thân nhân, bằng hữu hạnh phúc vui sướng, bình an…
Đơn giản, đầy đủ, yên tĩnh, chất phác…
Đúng vậy, đây là giấc mộng của bản thân mình! Một giấc mộng rất bình thường, Một giấc mộng không thể trở thành sự thật.
Tu vi tăng trưởng, làm cho tâm tính Nhạc Phàm có sự đề thăng rất lớn, áp lực trong lòng chất chứa đã từ lâu từ từ phóng thích ra. Mặc dù cũng không có nhiều cảm khái, cũng không giống với lĩnh ngộ, nghĩ lại thì đúng là một quá trình phát triển thành thục.
Nhạc Phàm từ trong lòng lấy ra thanh sáo trúc, khẽ vuốt nhẹ, đây là chỗ dựa về mặt tâm linh duy nhất của hắn.
Vào giờ phút này, nàng có khỏe không?
Ngươi, có khỏe không?
Tiếng sáo du dương uyển chuyển, duy chỉ là mang theo sự ưu thương nhè nhẹ, dẫn động tâm tư trong lòng.
Cũng chỉ là nửa khúc sáo đó, chỉ là so với trước kia thì dể dàng hơn nhiều.
Tiếng sao dừng lại, nửa khúc đã hết.
Không gian sâu kín, tình tại sao phải chịu?
Người, tại sao phải chịu?
"Vân Phương, ra đi!"
Nhạc Phàm thở ra một hơi dài, cẩn thận thu hồi sáo trúc.
Trong góc, Vân Phương yên lặng đi ra, thấp giọng nói: "Lý đại ca, ta không phải cố ý muốn quấy rầy người, chỉ là vẫn nửa khúc đó…"
"Không có gì ngại" Nhạc Phàm phẩy tay, chậm rãi đứng lên.....
Hắn nói: "Ta có ưu thương của ta, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến người bên cạnh… Nhất là thân nhân và bằng hữu của ta".
"Lý đại ca lại nghĩ tới Nhã nhi cô nương?"
"Ừm… Có tin tức gì mới về nàng hay không?"
"Có chút đầu mối, bất quá cần một chút thời gian nữa".
"Thời gian sao? Khổ cực cho các ngươi, thay ta cám ơn Tô gia gia cùng Quý lão bọn họ".
"…" Vân Phương đầu ngón tay khẽ rung động, vẻ mặt do dự không dứt.
Nhạc Phàm thấy sự khác thường, hỏi thẳng: "Vân Phương có phải muốn nói chuyện gì hay không?"
"Ừm" Vân Phương gật mạnh đầu nói: "Có điều muốn nói, Vân Phương không biết có nên nói hay không".
Nhạc Phàm vỗ vỗ vai đối phương nói: "Ngươi và ta có quan hệ, có gì mà không thể nói".
"Lý đại ca, ta nghĩ người sống quá mệt mỏi, một người, có thể đeo trên lưng nhiều trách nhiệm và cảm tình như vậy sao?"
Đối với nghi vấn của Vân Phương, Nhạc Phàm cũng không có giải thích nhiều, chỉ là thản nhiên nói: "Vân Phương, mỗi người đều có con đường đi của mình, nếu ta đã chọn, cũng không cần phải nghĩ lại điều gì khác".
Vân Phương tiếp lời: "Lý đại ca, nếu mỗi người đều có con đường của mình phải đi, vậy người tại sao còn muốn miễn cưỡng người khác cùng đi với người".
"Miễn cưỡng người khác? Ngươi ý chỉ…" Nhạc Phàm cau mày, khó hiểu nhìn đối phương.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Vân Phương trầm giọng nói: "Chuyện của Lý đại ca và Nhã nhi cô nương ta cơ bản cũng biết, mặc dù chưa rõ một người tại sao lại đột ngột quên đi quá khứ, nhưng như vậy có thực sự là không tốt không? Quên đi quá khứ, đó chính là một cuộc sống mới, một người bắt đầu mới…"
Như vậy thực sự là không tốt sao?
"Vậy sao! Thực sự là không tốt? Thực sự là không tốt?" Nhạc Phàm trong đầu nổ oành một tiếng, linh hồn run rẩy, đứng ngẩn ra ở tại chỗ, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.
Vân Phương thần sắc buồn bả, tiếp tục nói: "Lý đại ca, nàng có cuộc sống của nàng, người có cừu hận và trách nhiệm của người, vốn chính là hai con đường khác nhau, người cần gì phải kéo Nhã Nhi cô nương vào thế giới của mình chứ? Dù sao, trên lưng người đã đeo quá nặng rồi, chẳng lẻ muốn nàng cùng chịu với người? Vân Phương ta từ nhỏ đã lăn lộn trong chốn hồng trần, đã thấy qua không ít buồn vui ky hợp, thế sự vô thường, cho nên ta có thể hiểu được tâm tình của Lý đại ca… Người đã làm rất tốt, thật sự đã đủ rồi".
Buồn vui ky hợp, thế sự vô thường, nói ra thì cũng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng chính thức có thể nhìn thấu lại có mấy người? Ít nhất, Nhạc Phàm thừa nhận bản thân nhìn không thấu, bởi vì hắn trong lòng có tình, có sự cố chấp, đã trở thành thâm căn!
"Đúng vậy! Mỗi người đều không cùn một đường đi. Mặc kệ là Nhã Nhi hay là Trần H, nếu như thật sự có thể một lần nữa bắt đầu, như vậy không phải là tốt sao? Rất tốt… rất tốt…" Nhạc Phàm cười, tiếng cười thê lương, tiếng cười bất đắc dĩ. Bộ dáng thất hồn lạc phách, như là mất đi tất cả những gì mình sở hữu, tâm tình chôn sâu trong nội tâm cũng không thể khống chế!
"Oành…"
Nguyên khí đột nhiên bộc phát, Vân Phương nhất thời bị đánh văng ra thật xa, nếu không có căn cơ của hắn thâm hậu, thì sợ là đã hôn mêm đi rồi.
Nhạc Phàm đột nhiên có biến hóa làm cho Vân Phương mờ mịt thất thố, nếu như là người khác, hắn tự tin còn có thể tĩnh táo xử lý, nhưng bây giờ… Hắn lại nghĩ không ra, vốn là muốn an ủi Nhạc Phàm một chút, kết quả lại bức đối phương vào tuyệt cảnh.
Vân Phương đúng là hiểu nhiều nhân tình thế cố, cũng có thể hiểu được cảm thụ của Nhạc Phàm, thế nhưng.....
Hắn thủy chung không phải là Lý Nhạc Phàm, cuối cùng vẫn không cách nào hiểu được suy nghĩ trong lòng Lý Nhạc Phàm.
Hồng trần ba ngàn trượng, duyên sầu thì quá dài. Ở trên thế gian này, có một loại cố chấp gọi là "Tình căn", nếu như có thể chặt đứt, sẽ có thể siêu thoát hồng trần thế tục, sẽ thấy được con đường vui vẻ, tiêu dao tự tại.
Nhạc Phàm vốn là đại trí tuệ, nghị lực hơn người, nhưng hết lần này tới lần khác không ngừng trảm "Tình căn" cố chấp, có lẽ, hắn là cam nguyện bị vùi lấp trong đó!
Tình yêu cùng tình thân đúng là rất vĩ đại, nàng có thể bao dung, có thể nỗ lực, nhưng không thể buông bỏ… Bởi vì, đó là chỗ dựa tình cảm duy nhất mà Nhạc Phàm có.
Là siêu thoát hay là trầm luân? Là thăng hoa hay là đọa lạc? Là cầm lấy hay là buông ra?
Lựa chọn, quyết tâm, dũng khí, trí tuệ… mỗi dạng khảo nghiệm đều khiêu chiến nghị lực đến cực hạn, ai có thể có lực chịu đựng?
"A!"
Nhạc Phàm đau lòng không chịu nổi, ôm ngực hét lên: "Nếu như… Nếu như đây nhất định là vận mệnh, ta càn gì phải tranh đấu, ta tranh đấu để được cái gì… Lý Nhạc Phàm ta không cam lòng! Không cam lòng… Thật sự không cam lòng!"
"Tinh!"
Ở giữa trán Nhạc Phàm, một đạo ánh sáng vàng kỳ quái xẹt qua, ánh sáng quỷ dị làm cho lòng người ớn lạnh! Vân Phương đứng ở xa xa, lại cảm giác được linh hồn đang run rẩy, mặc dù chỉ là ngắn ngủ trong nháy mắt, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, đó không phải là ảo giác!!!
Đại bi vô lệ, đại ngộ vô ngôn, đại tiếu vô thanh, đại ái vô biên.
Tình cảm trong lòng Nhạc Phàm bộc phát như lửa, khi khóc khi cười, khi điên khi cuồng!
"Lý đại ca… Lý đại ca, ngươi làm sao vậy? Lý đại ca…"
Vân Phương ở một bên nhìn lo lắng, cũng là không thể làm gì, thầm giận bản thân lắm mồm. Nếu như đối phương thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù trưởng bối không trách hắn, sợ rằng cả đời hắn cũng không thể tha thứ sự thất thố của bản thân.
Cuồng loạn cực độ thường thường sinh ra ý nghĩ cực đoan.
Ai nói tình cảm là gánh nặng? Ai nói tình cảm là liên lụy? Ai nói thái thượng vong tình mới có thể siêu thoát hồng trần?
Nhạc Phàm tâm chí kiên định, nghị lực phi thường, trải qua sự dao động ngắn ngủi, từ từ tỉnh táo lại, trong ánh mắt lộ ra quyết tâm, so với trước, càng kiên định gấp mười, gấp trăm lần.
Đúng là: chấp niệm tình vi căn, ái hận tâm bất vong. Thùy ngôn đạo vô danh, nguyện tác hữu tình thiên.
Tay phải xoay chuyển, một mũi tên nhỏ tinh sảo màu vàng tự tại lòng bàn tay Nhạc Phàm, chung quanh bảy đạo màu sắc rực rỡ lưu chuyển vờn quanh không ngừng, đúng là "Tiến hồn" thần bí.
Cảm nhận được biến hóa của "Tiến hồn", Nhạc Phàm có chút mừng rỡ ngoài ý muốn, tin tưởng không bao lâu nữa, "Tiến hồn" lực này lại có đột phá.
"Lý đại ca…" Thấy Nhạc Phàm vô sự, Vân Phương ngầm thở phào nhẹ nhỏm, Nhạc Phàm gật đầu nói: "Ta khỏe, không cần lo lắng".
Đang lúc này, một bóng đen xẹt qua, vững vàng đsng ở dưới chân Nhạc Phàm.
Hai người nhìn lại, thì ra là Tiểu Hỏa mấy ngày nay vẫn trốn trong nhà bếp ăn uống.
Bình Luận (0)
Comment