Thương Thiên

Chương 369

Trên Vọng giang lâu…
Long Tuấn và Đinh Nghị nhìn "Kiếm ma thiếp" mà ngẩn người ra, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quái dị của mọi ngươi xung quanh..
Cuộc đối thoại vừa rồi mọi người cũng nghe thấy rõ ràng, tên của bọn hắn như là sấm đánh bên tai, làm sao đoán không ra thân phận của sư phụ hai người. Trong nháy mắt, người trên Vọng giang lâu, tự động bỏ đi gần một nửa, những người còn lại là những người muốn xem náo nhiệt.
Cầm "Kiếm ma thiếp" trong tay, Long Tuấn đưa tay gãi đầu, trong lòng rất là lo lắng.
"Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm hung danh truyền khắp giang hồ, cơ hồ ngay cả đứa nhỏ ba tuổi sợ là cũng đã nghe qua, mà đối phương lại đường hoàng hạ chiến thư như thế, điều đó cũng có thể nói, mặc dù đối phương không có khả năng chắc thắng, cũng có thủ đoạn lợi hại phi thường.
Đương nhiên, so ra, Long Tuấn, Đinh Nghị vẫn tin tưởng bọn hắn cũng không chịu kém.
"A Tuấn, ngươi xem việc này xử lý thế nào?"
"Ta cũng không biết!"
"Những người đó nếu lập kế hãm hại sư phụ thì thế nào?"
"Cùng lắm thì chúng ta liều mạng với bọn hắn!"
"Bốn người vừa rồi chúng ta đều đối phó không được, làm sao liều mạng!"
"Tiểu Đinh Tử, không thì chúng ta cứ giữ cái này, sư phụ sẽ không biết".
"Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không phải là làm mất thể diện sư phụ sao".
"Vậy ngươi nói làm thế nào bây giờ!"
"Để ta nghĩ, để suy nghĩ cái đã…"
Trong lúc Long Tuấn, Đinh Nghị khổ não, một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
"Tránh đi tránh đi, tiểu gia hiện tại không rảnh, đừng làm phiền…"
Long Tuấn rất không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn lại, thì lại là một khuôn mặt linh động tuyệt mỹ… Giọng nói liền khựng lại, đột nhiên thấy lạnh cả người, bởi vì chủ nhân khuôn mặt đó là cô gái thần bí Cầm Thiến "hung hãn" lúc nãy.
"A!" Long Tuấn, Đinh Nghị vội vàng nhảy dựng lên, kinh ngạc nói︰ "Cô… cô nương muốn làm gì?"
"Ha ha… hai người các ngươi thật có ý tứ, đến tìm các ngươi đương nhiên là có việc" Cầm Thiến cười hì hì nói: "Đúng rồi, hai vị tiểu đệ đệ…"
"Tiểu đệ đệ?" Long Tuấn, Đinh Nghị đầu đổ mồ hôi, nói thầm: "Hoàng mao nha đầu ngươi cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu! Lại điềm nhiên gọi ta là tiểu đệ đệ…"
Cầm Thiến tự nhiên không biết hai người trước mắt đang suy nghĩ cái gì, tự nói: "Sư phụ các ngươi rốt cuộc là ai? Lại có thể nhận được 'Kiếm Thiếp', nói vậy nhất định là rất lợi hại".
"Sư phụ chúng ta đương nhiên là lợi hại" Long Tuấn hung hăng nói, rồi hỏi lại: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai? Vốn không thể cho các ngươi biết… Bất quá nếu các ngươi cũng là người của Ẩn tông, vậy cũng không quan hệ. Ha ha…" Cầm Thiến thoải mái ngồi xuống, nói tiếp: "Ta là Cầm Thiến, đến từ Vô ưu đảo… Ồ! Vô ưu đảo các ngươi biết chưa, ở tại Đông Hải, rất rất xa, bốn bề đều là biển, bình thường sư tôn người cũng không cho ta ra ngoài chơi, không nghĩ đến bên ngoài lại chơi vui như thế…"
Cô gái một mình tự nói say sưa, hoàn toàn mặc kệ cảm thụ của người khác.
Long Tuấn và Đinh Nghị nghe được sửng sờ, cái gì "Vô ưu đảo", cái gì "Ẩn tông", bọn hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
"Dừng dừng lại!" Long Tuấn vội vàng kêu dừng lại, một khuôn mặt quái dị nói: "Ngươi… ngươi là ai, không cần làm ra bộ dáng rất quen thuộc có được hay không! Cái gì Ẩn tông, Vô ưu đảo, ta một câu cũng nghe không hiểu!"
"Nghe không hiểu? Đừng nói các người không phải là Ẩn tông chứ?!" Tới lượt Cầm Thiến ngạc nhiên: "Các ngươi nếu không phải là người của Ẩn tông, thì vì cái gì mà lại được nhận 'Kiếm Thiếp'?"
"Ta nào có biết đâu!" Long Tuấn dở khóc dở cười, phiền muộn nói: "Cũng không biết là ai phát thần kinh, đưa cái 'Kiếm Thiếp' mà đùa giỡn chúng ta… Bất quá giá trị cũng không tệ, không biết có thể bán kiếm tiền tiêu được hay không!"
"Phì…" Cầm Thiến lăn lộn cười to, ôm bụng nói: "Ngươi… tiểu tử ngươi thật có ý tứ, 'Kiếm Thiếp' của Kiếm Ma cũng dám đem bán! Ha ha… Cho dù ngươi dám bán, ta xem cũng không ai dám mua! Các ngươi thật sự là có ý tứ… Đúng rồi! Ngươi nói cho ta biết, sư phụ các ngươi là ai! Lại có dạng đồ đệ như các ngươi, cực phẩm cực phẩm…"
Cái này khong phải có nghĩa là đang châm biếm ngu ngốc sao?
Long Tuấn, Đinh Nghị trán nhăn tít lại: "Ngươi có cái gì ghê gơớ lắm sao, cứ ở đó mà nói".
"A di đà phật…" Một tiếng phật hiệu tỉnh thần, đúng là đám người Thanh Thiên đã tới.
"Đây thật sự là đồ đệ của Lý đại ca, lá gan cũng thật là lớm! Hắc hắc…" Một tiếng cười quái dị, Thạch Kiền trực tiếp tiến lên ôm lấy hai người: "Hai người các ngươi tính tình vui vẻ giống ta, sau này chúng ta hãy làm thân với nhau".
"Tiểu tử ngươi bỏ tay ra, ta không có tốt như vậy đâu!" Long Tuấn mặt tối sầm, không lưu tình chút nào vội vã hất tay của đối phương ra.
Đinh Nghị cũng phản ứng như vậy, cũng là bộ dánh như vậy, mặt hồng lên nói: "Ta… ta cũng không tốt như vậy đâu".
Thạch Kiền ngơ ngẩn, tựa hồ nhớ ra cái gì, quái di kêu lên: "A! Hai tiểu tử thúi các ngươi, ta… ta là trong sạch! Ta cũng không có mấy sở thích đó đâu…" Nói vừa ra miệng hắn liền thấy hối hận, cái chuyện này, đơn giản là nói càng nhiều càng tệ.
Quả nhiên! Long Tuấn, Đinh Nghị khinh bỉ nhìn đối phương, trong mắt tựa như có ba chữ: "Ai mà tin!"
Nhìn lại đồng bạn, cũng quay đầu đi nơi khác, một bộ dáng chúng ta không nhận ra người này.
"Ha ha ha ha…"
Mọi người cười to lên, Thạch Kiền mắc cở muốn tìm chỗ nào mà chui xuống.
Một hồi qua đi, Thanh Thiên bước lên trước nói: "Tiểu tăng Thanh Thiên, chính là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm Lý đại ca…" Đang nói chỉ sang một bên nói: "Vị này là Thước Triết, vị kia là Tuyền Thanh, mà vị vừa mới ôm các người tên là Thạch Kiền".
Giọng nói hạ xuống, Thước Triết, Tuyền Thanh đều bước lên thi lễ, chỉ có Thạch Kiền mặt ửng hồng đứng né sang một bên.
"Các ngươi thật là bằng hữu của sư phụ ta?"
Long Tuấn, Đinh Nghị cũng khôngphải là hồ đồ, mà thật sự là không biết thân phận chân chính của đối phương. Việc đám người Thanh Thiên giao hảo với Nhạc Phàm, trừ chưởng môn chính đạo cửu phái và một ít tổ chức tình báo ra, người bình thường cũng không biết, trên giang hồ càng không có thông tin.
"A di đà phật…" Thanh Thiên chắp tay, khuôn mặt chân thành nói: "Người xuất gia không nói dối".
"Lừa ngươi làm gì?" Thước Triết cười nói: "Trước vài ngày, Lý đại ca có ở lại Thiếu Lâm tự một khoảng thời gian".
"Ồ?" Long Tuấn và Đinh Nghị thấy vẻ mặt đối phương như thế, lòng nghi ngờ giảm đi không ít.
"Các ngươi khoan đã!" Cầm Thiến thấy hai bên như thế, hô lên ngăn cản nói: "Sư phụ các ngươi rốt cuộc là ai mà ghê gớm như thế".
Thạch Kiền vội vàng bước lên, hưng phấn nói: "Sư phụ bọn hắn gọi là Lý Nhạc Phàm, đánh nhau rất là hung hãn, cho nên người trên giang hồ gọi hắn là Đao Cuồng".
"Đao Cuồng?" Cầm Thiến nhăn nhăn mũi, khinh thường nói: "Giang hồ xưng hiệu thì có cái gì hay đâu, có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là giang hồ võ phu mà thôi".
Long Tuấn, Đinh Nghị nghe đối phương châm biếm sư phụ mình như thế, khí giận đen cả mặt, trong lúc đang muốn phát tác, Thạch Kiền đã nói: "Cầm tiền bối cũng không nên xem thường Lý đại ca, hắn chính là rất lợi hại. Chẳng những tự mình tu hành, hơn nữa dùng võ nhập đạo… Ta chính là lấy hắn là thần tượng của mình".
"Thật lợi hại như thế sao" Cầm Thiến có chút không tin, đem ánh mắt chuyển hướng sang Thanh Thiên. Trong mắt nàng, tiểu hòa thượng này có thể đáng tin hơn một chút.
"A di đà phật…" Thanh Thiên gật đầu nói: "Thạch đầu nói không sai, Lý đại ca đích xác làm cho ta kính nể, hắn có đại nghị lực, đại trí tuệ, đã vượt qua vách ngăn thiên đạo, nếu không thì người của Kiếm Ma, sao lại tự hạ thấp thân phận đi khiêu chiến với người đó".
"Đúng đó đúng đó!" Nghe được những lời này, Long Tuấn, Đinh Nghị trong tâm thống khoái vô cùng, lúc này cũng đã thấy Thạch Kiền và Thanh Thiên hai người trông khả ái hơn nhiều.
Cầm Thiến cũng bắt đầu tin, nhưng tò mò càng nhiều thêm, nàng thật muốn gặp nhân vật đã khiến cả đệ tử Ẩn tông cũng phải kính nể.
"Đúng rồi!" Long Tuấn nhớ ra chuyện "Kiếm thiếp", lên tiếng hỏi: "Các ngươi nói Kiếm Ma là ai? Rất lợi hại sao?"
Không đợi Thanh Thiên trả lời, Cầm Thiến trừng mắt nói: "Lợi hại sao? Ngươi hãy bỏ chữ "sao" đi, sau đó bỏ thêm hai chữ "phi thường" ra đằng trước".
Đinh Nghị phản ứng chậm chạp, dùng tay vạch ra: "Lợi hại phía trước phi thường… phi thường, lợi hại, ngươi này không phải gọi là… phi thường lợi hại!?"
"Bùng!"
Long Tuấn tặng cho huynh đệ một cái gõ, tức giận nói: "Đừng có chơi cái trò đó ở đây".
"Ha ha…" Cầm Thiến cười nói: "Các ngươi đã nhận Kiếm Thiếp của lão ma, xem như đã đem cho sư phụ các ngươi một món quà lớn rồi đó".
Hai người phiền muộn không cần đề cập tới, Thanh Thiên nói thẳng: "Cầm tiền bối nói không sai, Kiếm Ma kia lợi hại phi thường, trong giang hồ không có ai mà địch thủ, ngay cả… Cái này, không biết Lý đại ca ở đâu nhỉ? Chúng ta cần báo cho hắn biết chuyện này" Các chuyện của Ẩn tông, Thanh Thiên cũng không muốn cho nhiều người biết, đành phải trực tiếp báo với Nhạc Phàm.
Long Tuấn lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không biết sư phụ đang ở đâu".
"Không phải chứ?" Thạch Kiền quái thanh quái khí nó: "Các ngươi là đồ đệ của Lý đại ca, ngay cả sư phụ ở đâu cũng không biết, cái này không phải là quá thiếu trách nhiệm chứ?"
"Cái này…" Đinh Nghị mặt chuyển hồng, Long Tuấn vội vàng giải thích nói: "Chúng ta cùng sư phụ chia ra mà đi, sư phụ đi trước đến Lạc Dương, cho nên cũng không có liên lạc gì. Bất quá, chúng ta đang đợi tin tức, tin rằng không bao lâu nữa sẽ biết".
"Đợi tin tức? Đợi đã bao lâu?"
"Không… cũng không bao lâu… chỉ một đêm" Đinh Nghị nói thẳng không kiêng ky, Long Tuấn cũng không kịp ứng phó.
Đám người Thạch Kiền đều đưa mắt nhìn, hai người này thật sự là…
Ngay lúc này, một tiểu tư vội vã chạy lên lầu, trực tiếp đem một miếng giấy nhét vào tay Long Tuấn, sau đó xoay người rời khỏi, không nói nửa chữ.
Long Tuấn khuôn mặt mê hoặc mở miếng giấy ra, lập tức vui mừng la lên: "Sư… sư phụ có tin tức rồi, có tin tức rồi! Ta đã nói mà, nhất định là có tin tức. Ha ha ha…"
Không để ý tới dáng vẻ đắc ý của Long Tuấn, Đinh Nghị liền nhìn qua mấy chữ đó, quả nhiên là truyền tới tin tức của sư phụ.
Sau khi đám người Long Tuấn rời đi, lầu thượng rốt cuộc lại trở nên náo nhiệt.
"Hai người nọ chính là đồ đệ Đao Cuồng sao? Sao lại trông giống lưu manh như vậy".
"Ai bảo gọi người ta là sư phụ làm chi!"
"Đúng vậy".
"Kiếm Thánh ta đã nghe qua, vậy Kiếm Ma là ai? Tựa hồ rất lợi hại, sao trước nay chưa từng nghe nói tới người này trên giang hồ?"
"Ta cũng chưa từng nghe qua".
"Kiếm Ma chiến Đao Cuồng, cái này đúng là kinh điển! Hắc hắc…"
"Huynh đệ nghĩ ai có thể thắng?"
"Ta xem 'Đao Cuồng' danh tiếng có vẻ lớn hơn, tất nhiên không phải là hư danh".
"Lời này của huynh đệ cũng chưa chắc đúng, ta nghĩ 'Kiếm Ma' nọ cũng phải khá lợi hại, nếu không làm sao hắn dám khiêu chiến với 'Đao Cuồng'?"
"Lời này cũng không sai, mặc kệ là nói thế nào, thì Lạc Dương này cũng có náo nhiệt để xem".
"Thật là thật là".
"Ha ha ha…"
Nghe được mọi người nghị luận phân tích, "Giang hồ tứ công tử" không hẹn mà cùng nghĩ tới một việc, chính là muốn mau mau ttruyền tin tức trở về.
Nghĩ xong, bốn người cũng cũng không còn tâm trí để thưởng thức phong cảnh, vội vã đi.
Bên trong Mãn Hương trà lâu tiếng người rất ồn ào!
Ngồi ở giữa, vị tiên sinh kể chuyện đang nói hùng hồn, đem chuyện trên giang hồ kể lại. Mà khách quan đang ngồi xung quanh, tâm thần tập trung mà nghe, tâm hồn kích động, như muốn quên đi chuyện sinh tử!
Nghe xong, người nào cũng vỗ bàn khen hay, khí thế vô cùng nhiệt liệt!
Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi ngồi ở trong góc, im lặng lắng nghe chuyện phát sinh trên giang hồ, tiểu nhị đi lên châm trà, rồi lặng lẽ truyền cho hai người một phong thơ, rồi bước nhanh rời khỏi.
"Lão Phó, có chuyện gì vậy?"
"Ha ha, chuyện tốt!" Phó Suất xem qua phogn thơ, trên khuôn mặt hiện ra nét tươi cười sang sảng.
Nhan Nguyệt Thi hiếu kỳ hỏi: "Là chuyện tốt gì?"
Phó Suất cũng không trả lời, chỉ nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp bằng hữu" Nói xong để tiền lại, kéo Nhan Nguyệt Thi đi ra ngoài.
Hậu viện khách sạn…
Từng âm thanh phá không vang lên, giống như tiếng pháo phóng lên không trung.
Thiết Nam quyền cước huy động, một bộ "Thiết tuyến trọng quyền" múa lên đầy uy thế, tự nhiên mà thành.
Lỗ Thứ, Ngũ Tử ở một bên quan sát, hài lòng gật gật đầu.
Quyền múa đã xong, Tư Đồ Yến vội vàng tiến ra đón, quan tâm nói: "Thân thể ngươi mới khỏe, cũng không chịu nghỉ ngơi nhiều một chút, thật là!"
"Ta… ta rất khỏe, thật mà" Trong lòng ấm áp, Thiết Nam cười ngây ngô.
"Được rồi được rồi…" Lỗ Thứ thật nhìn không được nữa, lắc lắc đầu cười quái dị nói: "Hai người các ngươi cũng đừng làm trò ở đây, không chút rụt rè".
"Đâu†đâu có" Tư Đồ Yến tai nóng lên, mắc cở cúi gằm đầu xuống ngực. Mà Thiết Nam vẫn cười ngây ngô, làm cho Lỗ Thứ phiêng muộn không thôi.
"Ha ha…" Ngũ Tử cười nói: "Tư Đồ cô nương không cần quan tâm, Thiết Nam hiện tại không có gì đáng ngại, võ công cảnh giới ngược lại tăng lên nhiều, thật hiếm có!"
Nghe được cũng nhẹ được tâm sự, Tư Đồ Yến lúc này mới yên tâm. Không gian trong khách sạn nhất thời bị những tiếng bước chân dồn dập phá vỡ.
"Thiết thiểu gia, ở đây có mấy chữ gởi cho người".
Điếm tiểu nhị vội vàng chạy tới đưa thư, sau đó rời khỏi.
"Đúng là tin tức của đại ca!" Thiết Nam thấy lá thư, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tư Đồ Yến cười hỏi: "Là Lý đại ca phải không?"
Thiết Nam gật mạnh đầu, chuyển hướng sang Lỗ Thứ, Ngũ Tử nói: "Tiền bối đối với ta có ân cứu mạng, không bằng chúng ta cùng đi".
Lỗ Thứ hai người nhìn nhau, không khỏi gật đầu: "Cùng đi".
"Phó đại ca bọn hắn đã lên đường rồi…" Suy nghĩ một chút, Thiết Nam lại nói: "Mấy người tam công chúa cũng là bằng hữu của Lý đại ca, chúng ta nên báo cho bọn họ luôn mới phải".
"Đi".
Cứ địa của Thanh bang, cảnh giới nghiêm ngặt.
Hôm nay chính là thời điểm phi thường, Vương Sung thân là Tam đương gia của Thanh bang, tự nhiên mọi việc lớn nhỏ đều phải tự thân giám sát, phải nói là cực kỳ bận rộn.
Long Tuấn, Đinh Nghị hai người lặng lẽ chạy trốn tự nhiên không thể trốn khỏi Vương Sung, chỉ là hắn biết Lý Nhạc Phàm đã đến Lạc Dương, cho nên cũng không phải trông coi hai tiểu tử lắm chuyện này.
An trí mọi người xong, Vương Sung trở lại doanh trướng của mình. Nhưng hắn chưa kịp nằm nghỉ, bên ngoài đã có đệ tử truyền tin tức tới.
Chỉ chốc lát sau, Vương Sung đi ra khỏi doanh trướng, sau khi phân phó thuộc hạ một phen, lập tức lấy ngân thương tùy thân cưỡi ngựa mà lên đường.
Bóng người ngày càng xa, bụi đất mù trời.
Bình Luận (0)
Comment