Thương Thiên

Chương 425

"Cẩn thận, những người này có điều cổ quái…"
Nghe thấy đề tỉnh của Nhạc Phàm, Trần Hương lập tức tập trung mười hai phân tinh thần, siết chặt trúc ngọc trong tay.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Tộc trưởng Tang Nha trợn mắt nhìn trừng trừng, tinh thần lực mênh mông hội tụ vào mi tâm, những gợn sóng nảy lên thủ thế đợi phát!
"Vù..."
Không đợi Tang Nha lại ra tay, bốn gã "quái nhân" đã nhảy lên không trung, hai tay thò vào trong lòng… lập tức phi hỏa lưu tinh rơi xuống đầy trời!
"Cẩn thận!"
Nhạc Phàm tóm lấy Trần Hương, nhanh chóng bay lùi trở lại phía sau!
Tộc trưởng Tang Nha không dám chậm trễ, vội vàng phóng quải trượng ra trước mặt, một vách ngăn vô hình hướng về bốn phía khuếch tán, bảo vệ bản thân.
"Ầm ầm..."
"Ầm... Ầm..." Lửa bắn tung tóe ra bốn phía, chấn động kinh tâm!
Biến hóa đến quá đột ngột, đám người Thi Bích Dao phản ứng không kịp, chỉ có thể từ xa nhìn hết thảy những phát sinh này.
Tiếng nổ mạnh trong địa cung lay động không ngừng, phảng phất nơi đây có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Chỉ bất quá, địa cung của Tần hoàng có thể chịu được chấn động như thế không?
Quả nhiên! Cả tòa đại điện lay động nhưng không loạn, ngoại trừ vô số đá vụn bắn tung tóe lên không cùng những mảnh tượng gốm vỡ vụn, kiến trúc còn lại hoàn toàn không tổn hao gì. Bụi mù tan hết, mọi người cũng không sao, chỉ có điều bốn gã quái nhân vừa rồi đã không thấy bóng dáng.
"Đây… Đây lại là chuyện gì xảy ra?!"
Nhìn xung quanh, chỉ thấy vách đá xưa cũ bong ra đầy điện, lộ ra từng mảng đồng xanh sáng bóng, thần bí cổ kính, thật đẹp…
Đám người Nhạc Phàm ngây lặng đi, chỉ có tộc trưởng Tang Nha lắc đầu thở dài, giải thích: "Kỳ thật, lúc này mới là diện mạo chính thức của Hoàng lăng. Toàn bộ làm bằng đồng, ở trong chứa kim loại hiếm thuần khiết, có thể nói là vô cùng kiên cố… Đừng nói là nổ mạnh, ngay kể cả khi toàn bộ tòa Hoàng lăng có sụt xuống, địa cung cũng sẽ không bị hủy hoại chút nào."
"Trời ạ! Đây thật là thủ bút vĩ đại của Tần hoàng."
Mọi người kinh hãi, kiến thiết lăng mộ như thế, sợ rằng cũng chỉ có nhân vật như Tần hoàng mới có năng lực hoàn thành được!
"Chỉ có điều…"
Ngừng một chút, tộc trưởng Tang Nha nói tiếp: "Chỉ có điều vòng ngoài của địa cung kiên cố, nhưng bên trong hung hiểm dị thường… Đợi chút, các ngươi phải cẩn thận, bên dưới Hoàng lăng này toàn bộ đều là "bí thủy ngân", nếu bị dính nhiễm bụi đất, sẽ phóng ra lượng lớn độc khí, đoạn tuyệt sinh cơ…"
"Độc khí?"
Ngũ lão khinh thường cười, thiên đạo cao thủ trong cơ thể tự tuần hoàn được, độc gì có thể thương tổn thân thể bọn họ?
Tộc trưởng Tang Nha tự nhiên hiểu rằng có người trong lòng nghĩ khác, nhưng hắn vẫn giải thích. Muốn nghe thì nghe, không nghe … có bị thiệt thòi thì bản thân tự chịu.
Nhạc Phàm trầm tư tỉnh táo, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Ở một địa phương xa lạ, suy xét trái phải kiến nghị của người khác thường rất cần thiết.
"Ồ! Vậy bốn người vừa rồi đi đâu nhỉ?"
Trần Hương lẩm nhẩm tự hỏi, những người khác cũng phát hiện dị thường…
Mọi người đang định tra xét, thế nhưng vào lúc này, từng loạt tiếng rạn nứt trong veo truyền đến!
"Rắc... Rắc..."
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy chín cây cột rồng thủy tinh chính giữa đại điện đã hiện lên những vết nứt mờ mờ!
Vết nứt dần dần khuếch tán… càng ngày càng dày đặc…
"Bùng..."
Cột rồng vỡ tan tành, cuối cùng hóa thành những mảnh tinh thạch rơi xuống đầy đất, linh cữu của Tần hoàng thì hiện ra trần trụi ở trước mắt mọi người.
"Không hay! Đã xảy ra chuyện… chuyện lớn xảy ra rồi…"
Một loại biểu tình kinh hãi không thể tả xuất hiện trên mặt tộc trưởng Tang Nha, trong mắt thậm chí thoáng hiện lên một vẻ tuyệt vọng.
"Tộc trưởng Tang Nha, ngươi thế nào…"
Trần Hương lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy chung quanh hàn khí trùng trùng, không khí quỷ dị bao phủ cả đại điện.
Khi thì âm trầm, khi thì lạnh lùng, khi thì máu tanh, khi thì rên rỉ…
Cảm thấy một loại nguy hiểm xuyên thẳng vào nơi sâu thẳm trong linh hồn, làm cho kẻ khác cả thân mình trên dưới lông tóc dựng đứng!
Nhạc Phàm khẩn trương nhìn chằm chặp vào linh cữu Tần hoàng chính giữa đại điện, không chút khách khí hỏi: "Tộc trưởng Tang Nha, chỗ linh cữu kia rốt cuộc là vật gì vậy? Ta không tin, một người chết lại có thể phát ra khí tức như vậy."
"Tần hoàng lúc sống có tính đa nghi, sao lại có thể đưa thân mình ra đặt ở chỗ sáng." Tộc trưởng Tang Nha trả lời đơn giản: "Không sai, linh cữu nơi đó quả thật không phải là di thể của Tần hoàng, mà là một kiện bảo vật kì dị…"
"Kỳ bảo?" Trần Hương một câu tiếp lời: "Tộc trưởng Tang Nha, ngươi nói nơi này chính là địa phương trấn áp Cửu U phong ấn? Như vậy linh cữu bên trong thủy tinh kia là bảo vật các ngươi dùng để trấn áp phong ấn? Nơi này không phải lăng mộ Tần hoàng sao, tại sao phong ấn lại có thể ở chỗ này?"
"Đúng vậy."
Tộc trưởng Tang Nha gật đầu nói: ""Long ngâm cửu châu cục" này chính là Thiên cơ môn lập nên, nhờ vào long khí của Tần hoàng cùng kỳ bảo trấn trụ Cửu U phong ấn…" Nói đoạn, vẻ mặt lão nhân chuyển thành buồn bã: "Thế nhưng hôm nay "Cửu long kình thiên trụ" đã bị hủy, "Long ngâm cửu châu cục" đã bị người ta phá rồi, phong ấn này, sợ rằng…"
"Cửu long kình thiên trụ?!"
Trần Hương có chút suy tư, nhưng không hiểu rõ ý tứ trong lời đối phương: "Nếu nơi này là vùng đất có phong ấn, vậy đám người vừa rồi làm sao biết được nơi này? Bọn chúng là ai? Mục đích của bọn chúng là vì bảo tàng hay là vì phong ấn này? Hoặc là vì cái gì khác? Hơn nữa… bây giờ "Cửu long kình thiên trụ" bị hủy rồi, phong ấn làm thế nào?"
"Cái này, cái này…"
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp, ép thẳng đến làm tộc trưởng Tang Nha không thở nổi, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ nói: "Những người đó là ai? Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai đây? Về phần nên làm gì bây giờ? Nói thực, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ? Tình huống như bây giờ, sợ là người khác đã sớm tính toán kỹ lưỡng rồi, mặc dù ta liều cái mạng già này, e là cũng không giúp gì được!"
"Không giúp gì được … Không giúp gì được…"
Trần Hương khuôn mặt có chút tái nhợt, quật cường cúi đầu xuống. Gần đó, Thi Bích Dao thấy tình hình này, trong lòng chợt máy động, vội vàng sải bước tiến lên hỏi: "Tộc trưởng Tang Nha, xin hỏi bên trong linh cữu kia là bảo vật gì vậy?"
"Ủa!"
Tộc trưởng Tang Nha sắc mặt trầm xuống, không nhịn được nói: "Chuyện nơi này cùng các ngươi không quan hệ, các ngươi chính là mau chóng rời khỏi nơi này một chút, nếu không đừng trách lão phu không khách khí."
"Hừ!"
Bà già áo đen hướng bên cạnh đưa mắt một cái, sau đó âm thanh lạnh lùng nói: "Hay cho cái không khách khí! Ta chính muốn xem xem đến tột cùng là vật gì vậy!" Lời vừa dứt, người đã biến mất…
"Vù..."
Một cái bóng xẹt qua bên người, tộc trưởng Tang Nha mắt lộ hàn quang, quyết không thể để cho đối phương thành công. Chỉ thấy mi tâm hắn máy động, một luồng tinh thần áp lực thuần túy bao phủ bà già áo đen vào trong…
Song, Thi Bích Dao bên cạnh sớm đã có chuẩn bị. Cùng lúc đó, nàng phóng ra tinh thần lực cường đại đối kháng cùng tộc trưởng Tang Nha…
Lập tức, lại có bốn bóng người xẹt qua đại điện, hạ thẳng xuống bốn phía của linh cữu.
Hết thảy tất cả quá mức đột nhiên, phảng phất đều là sớm đã được tính toán kỬ ngay cả Nhạc Phàm, Trần Hương cũng không có nghĩ đến đám người Thi Bích Dao sẽ ra tay vào lúc này. Tại quan điểm của bọn họ, hành động trước khi chưa rõ tình hình của địch nhân, là một việc cực kỳ ngu xuẩn.
Thi Bích Dao đương nhiên không ngu xuẩn, bởi vậy, hai người Nhạc Phàm đều tính sai rồi. Thừa dịp có khe hở ngắn ngủi, bốn người Bạch bà bà đồng loạt ra tay, bốn luồng chân nguyên hùng mạnh ấn vào linh cữu!
"Dừng tay! Các ngươi sẽ gặp đại họa đó…"
Tộc trưởng Tang Nha gấp giọng hô to, thế nhưng tự mình không thoát thân được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương gây ra sai lầm lớn.
Nhạc Phàm, Trần Hương nghe vậy xông lên, đáng tiếc là đã muộn rồi.
"Ầm ầm..."
Linh cữu phong trần chậm chậm mở ra, bên trong không có một bóng người, chỉ có một thanh binh khí tựa như kiếm như đao cắm ở phiến đá chính giữa linh cữu.
Tang thương, cổ xưa, máu tanh, hung bạo…
Một luồng khí tức nồng nặc bao phủ cả địa cung, giống như muốn thẩm thấu xuyên thủng cả trời đất!
Bình Luận (0)
Comment