Thương Thiên

Chương 441

Thời gian lặng lẽ trôi qua… trong rừng rất yên tĩnh, không khí dần dần trở nên trầm trọng!
Thấy Nhạc Phàm sắc mặt lạnh lẽo, Tang Nha Tộc trưởng lại nói tiếp: "Tiểu huynh đệ, chúng ta biết quan hệ của người cùng với thánh giả, nhưng chúng ta cũng hy vọng người có thể đứng ở lập trường của tộc ta mà ngẫm lại, cả tộc cần có thánh giả dẫn dắt, vì thế, tộc ta nguyện ý trả bất kỳ giá nào, bất luận là việc gì, tiểu huynh đệ có điều kiện gì cứ việc nói ra, tất cả chúng ta sẽ đáp ứng. Cho dù hiện tại làm không được thì chúng ta cũng sẽ cố gắng nghĩ biện pháp, nếu như tiểu huynh đệ nguyện ý lưu lại, tộc chúng ta nhất định tôn làm thượng khách. Đương nhiên, nếu tiểu huynh đệ muốn rời khỏi, tộc ta cũng nguyện ý phái người đưa về đến tận trung thổ Thần Châu. Muốn điều kiện gì, tiểu huynh đệ cứ nói ra đi".
Thái độ của lão nhân phi thường thành khẩn, thậm chí mang theo sự khẩn cầu, đáng tiếc ánh mắt của Nhạc Phàm vẫn không chút thay đổi.
Thấy đối phương vẫn không chút lay chuyển, Bạo Cửu không nhịn được gấp giọng nói: "Lý tiểu tử, ngươi có đáp ứng hay không thì cứ nói một câu! Đến tột cùng là muốn cái gì thì cứ nói, cho dù muốn cái mạng già của ta, lão Cửu ta cũng tuyệt không hai lời!"
"Tiểu huynh đệ…"
Tang Nha Tộc trưởng sợ giọng điệu của Bạo Cửu chọc giận Nhạc Phàm, đang muốn giải thích, thì lúc này Nhạc Phàm rốt cục đã mở miệng nói:
"Không, bất luận là nguyên nhân gì, bất kể là lý do gì, không cần điều kiện gì, ta cũng không muốn Minh Hữu lưu lại… Nó có cuộc sống của riêng nó, nó có tự do của riêng nó, không ai có quyền can thiệp. Ta không thể, và cũng không muốn".
Tang Nha Tộc trưởng sửng sốt, các vị thần tướng cũng sửng sốt, Thiên Sanh ngẩn ra, ngay cả Tiểu Minh Hữu cũng ngẩn ra đứng tại chỗ.
Bọn họ nghĩ không ra, thái độ của Nhạc Phàm lại kiên quyết như vậy, kiên định, tựa hồ ngay cả một chút đường lui cũng không có.
"Đại ca…"
Tiểu Minh Hữu đứng một bên nhìn Nhạc Phàm, thân hình cũng không tính là cường tráng lại có vẻ cao lớn vô cùng, lưng đứng thẳng khuôn mặt cương nghị, khắc ghi một loại lực lượng bất khuất.
Nghe được câu trả lời của Nhạc Phàm, Tang Nha Tộc trưởng cùng các vị thần tướng vẻ mặt thay đổi rất nhiều, bất đắc dĩ, khô sở, không cam tâm, phẫn nộ, tuyệt vọng, buồn bả.
Chiến ý chợt biến hóa, sự va chạm giữa hai bên tựa hồ có thể bùng ra bất cứ lúc nào, rồi lại trong nháy mắt dừng lại.
Đám người Tang Nha cuối cùng vẫn không có ra tay, mặc dù thủ đoạn duy nhất hiện giờ của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn phải nhẫn nại, vào thời điểm mấu chốt này, Thủ lăng nhất tộc cũng không thể thừa nhận bất cứ tổn thất nào nữa.
"Chúng ta trở về thôi…"
Lão nhân thở dài trầm trọng, trong lòng vô cùng u ám. "…Có lẽ, đây là số mệnh của tộc chúng ta".
"Tộc trưởng, người…"
Loạn Ngũ còn muốn nói cái gì đó, nhưng lời ra tới miệng chợt ngừng lại.
Có nói thì Thủ lăng nhất tộc cũng không có hy vọng gì, thì làm sao ra khỏi miệng được?
"Tiểu huynh đệ, trong tộc hiện giờ còn chưa ổn định, ta phải đi trước để xử lý, nơi này sẽ không quấy rầy nữa, đợi Trần Hương cô nương tỉnh lại, lão phu an bài cho các người rời đi. Cáo từ".
Tang Nha Tộc trưởng ánh mắt cô độc, dứt lời liền dẫn các vị thần tướng xoay người rời đi, chỉ còn một mình Thiên Sanh si ngốc đứng ở nới đó.
"Đại ca, người nói chúng ta làm như vậy có đúng không?"
Nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của đám người Tang Nha, Tiểu Minh Hữu không khỏi hướng về Nhạc Phàm mà hỏi, lập tức cúi đầu, cảm thấy áy náy.
Bản thân tại sao lại như vậy? Rõ ràng là không muốn lưu lại, nhưng tại sao lại cảm thấy có tội?
Trong lòng Tiểu Minh Hữu rất không thoải mái, thậm chí có chút chán ghét bản thân. Đúng vậy, hắn cảm thấy mờ mịt, đi hay ở, trên ranh giới đúng và sai, hắn như đánh mất bản thân, nếu như không thể thoát khỏi, sẽ vĩnh viễn trầm luân trong cái vòng luẩn quẩn đó.
Đối với câu hỏi của đứa nhỏ, Nhạc Phàm cũng không có trả lời, chỉ thản nhiên nói: "Minh Hữu, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình,
huynh cũng không ngoại lệ. Cho nên, mặc kệ là đúng hay sai, huynh cũng sẽ giữ đệ ở bên cạnh, đó là sự lựa chọn của huynh, đúng hay sai không quan trọng"
.
Suy nghĩ của bản thân!
Một từ rất sâu sắc, nhưng tại giờ phút này lại đem lại cho Tiểu Minh Hữu sự bao dung cùng ấm áp, loại lực lượng vô hình này so với đá còn muốn cứng rắn hơn, so với biển còn muốn rộng hơn, so với trời còn muốn cao hơn.
"Đại ca muốn đệ hiểu, đệ cũng hiểu người đều là nghĩ vì đệ".
Tiểu Minh Hữu lần nữa nhập vào trong lòng của Nhạc Phàm mà nghẹn ngào. Nó biết, Nhạc Phàm vì không để cho mình chịu áp lực, mà đem tất cả các trách nhiệm đều gánh lên trên người, tình nguyện chịu người ta mắng chửi, chịu làm kẻ ác tâm địa sắt đá.
Sau một hồi, Tiểu Minh Hữu ngẩng mạnh đầu, trong mắt chợt lóe lên: "Đại ca, đệ muốn lưu lại nơi đây".
"Lưu lại?"
Đối với quyết định đột nhiên của Tiểu Minh Hữu, Nhạc Phàm thần sắc không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn, mà người phản ứng lại là Thiên Sanh ở bên cạnh thất thanh kêu lên, bộ dáng không dám tin được.
"Đệ thật sự quyết định muốn lưu lại?" Nhạc Phàm xoa nhẹ đầu của đứa nhỏ, đứa nhỏ chậm rãi gật đầu:
"Thật ra, đệ có thể cảm giác được, đại ca cũng hy vọng đệ lưu lại, có đúng không?"
"Cảm giác sao? Xem ra truyền thừa lần này đệ đã thay đổi rất nhiều!"
Nhạc Phàm không hề phủ nhận cười cười: "Minh Hữu, đệ so với trước kia hiểu chuyện thành thục hơn nhiều, chỉ bất quá, biết nhiều cũng không hẳn là một chuyện tốt, có đôi khi, cuộc sống đơn giản mới là hạnh phúc".
"Đệ không rõ, thật sự là không rõ" Tiểu Minh Hữu lắc mạnh đầu nói: "Nếu đại ca hy vọng đệ lưu lại, nhưng sao lúc nãy lại cự tuyệt Tộc trưởng? Đại ca hẳn là biết trong lòng đệ nghĩ điều gì, chỉ cần huynh lên tiếng, đệ cũng sẽ nghe theo mà. Đại ca…"
"Không!"
Nhạc Phàm lạnh lùng lời đứa nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Minh Hữu, huynh nói rồi, mỗi người đều có quyền lựa chọn của bản thân mình, huynh không muốn cưỡng ép lấy đi cái quyền đó của đệ. Huynh đã nói, là sẽ làm, mọi quyết định đều phải do đệ mà thôi".
"Cho nên, đại ca hy vọng đệ cuối cùng có thể chính mình lựa chọn lưu lại, có phải không?"
Tiểu Minh Hữu tâm tình dần dần bình phục, vẻ bề ngoài non nớt bắt đầu thay đổi.
Nhạc Phàm nhìn vào trong mắt, giọng nhu hòa nói: "Minh Hữu, trên thế gian này không có người không bỏ công mà có thu hoạch… Mà nếu có dạng người này, huynh cũng không hy vọng đệ là một trong số đó. Hiện tại, nếu đệ đã hoàn thành truyền thừa của Thủ lăng nhất tộc, vậy đệ sẽ có liên quan đến việc hưng suy của nó, mặc dù việc này đối với đệ cũng không phải là quá mức đè nặng, nhưng cũng là trách nhiệm của đệ, cũng là sự đảm đương của nam nhi, huynh hy vọng đệ có thể hiểu rõ, càng hy vọng đệ không lùi bước".
"Trách nhiệm? Trách nhiệm của ta…"
Trầm ngâm một hồi, Tiểu Minh Hữu lại ngước đầu nhìn lại: "Đệ đã hiểu, thật sự đã hiểu. Cảm ơn đại ca đã dạy bảo!"
Nhìn ánh mắt của đứa nhỏ, Nhạc Phàm biết nó thật sự đã hiểu, vì vậy thở ra một hơi dài nói: "Đi thôi! Vô luận là đệ muốn làm gì, huynh cũng sẽ ủng hộ đệ".
Dứt lời, Nhạc Phàm xoay người đi vào trong căn nhà nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment