Thương Thiên

Chương 455

"Tụ Mãn Lâu" chính là một trong những tửu lâu náo nhiệt nhất trong Phúc Châu Thành.
Đương nhiên, nơi này cũng không phải có thức ăn tốt nhất, đồ ăn nhiều nhất, giá cả rẻ nhất, có thể nói là tiền nào của đó, giàu nghèo đều có thể phục vụ. Bởi vậy, thương nhân du khách vào nam ra bắc, phần lớn đều thích đến nơi này nghỉ ngơi một chút, thuận đường nếm thử một ít phong vị đặc sắc của bản địa.
Tửu lâu huyên náo, khách nhân ra vào nối liền không dứt, tiểu nhị bận rộn luôn tay.
- Ba vị khách quan mời vào bên trong, mời vào mời vào.
Tiểu nhị tiếp đón đầy nhiệt tình, Thích Minh Hữu và Thiên Sinh, A Đồ cất bước đi vào, Tiểu Hỏa cũng nghênh ngang theo sau.
Chưởng quỹ tùy ý liếc mắt một cái những người vừa tới, bàn tính trong tay nhất thời ngừng lại.
Đi ở phía trước là một gã thiếu niên trang phục thư sinh, mà hai người còn lại đều mang trang phục thợ săn, phía sau còn có một đều tiểu thú lông đỏ, hai loại người không hề hòa hợp cư nhiên lại đi cùng một chỗ, không muốn làm cho người khác chú ý cũng quá khó đi.
Là một lão nhân bon chen thương trường đã lâu, vị chưởng quỹ này tự nhiên có thể nhìn ra ba người bọn họ có điểm không giống với người thường.
Thời loạn thế, kỳ nhân dị sĩ nơi nơi đều đó, hơi đắc tội một chút, hậu quả khó lường được.
Nghĩ vậy, chưởng quỹ vội vàng ngừng công việc trong tay, vẻ mặt tươi cười tiến ra đón:
- Ba vị khách quan không phải là người bản địa? Không biết có gì cần tiểu điếm bố trí chuẩn bị không?
Chưởng quỹ tự thân ra đón... tuy có chút đường đột, nhưng đám người Thích Minh Hữu cũng không có ác cảm.
- Chưởng quỹ đúng là hảo nhãn lực.
Thiên Sinh lên tiếng trước, tùy ý gật đầu nói:
- Chúng ta từ Lưu Cầu tới đây, chuẩn bị ở Trung Nguyên làm chút sinh ý về hàng da. Nghe nói Tụ Mãn Lâu thức ăn không tệ, nên đặc biệt tới đây nếm thử.
Chưởng quỹ lập tức ưỡn ngực ra, khoe khoang nói:
- Thứ khác thì ta không dám nói, nhưng nếu nói đến đồ ăn ngon, toàn bộ Phúc Châu Thành thì Tụ Mãn Lâu chúng ta là đệ nhất.
Dừng một chút, chưởng quỹ dẫn đường về phía trước nói:
- Ba vị khách quan, bổn điếm mới vừa mới thêm vào thực đơn một số món ăn mới, hương vị rất ngon, rất thích hợp với thực khách từ biển xa đến, cam đoan sẽ khiến cho ba vị hài lòng, bổn điếm cũng xin tặng một bình rượu nhạt, xem như là để cho ba vị tẩy trần.
Chưởng quỹ ăn nói thành khẩn, Thiên Sinh nghe được liền sinh khoái ý:
- Ha ha, khó trách sinh ý của Tụ Mãn Lâu lại tốt đến thế, thái độ của người ở đây, đúng là làm cho lòng người thoải mái mà.
- Đầu năm nay, sinh ý có chút trắc trở, tự nhiên là phải lấy hòa khí làm chính, ba vị không cần khách khí.
Chưởng quỹ khiêm tốn mấy câu, ngay sau đó lập tức quát lên:
- Tiểu Lăng Tử, mau đưa mấy vị khách quý tới một chỗ thật tốt.
- Tới liền!
- Lão Ngô, nghe nói đại quân Biện Tử lại đánh tới, không biết lần này sẽ như thế nào.
- Vương lão ca yên tâm đi, quân đội Lặc Tử đánh nhiều năm như vậy, đã có lần nào bại trận trở về chưa? Có bọn họ đóng ở biên ải, những Lặc Tử kia đừng có mơ tưởng đặt chân được lãnh thổ Đại Minh chúng ta.
- Ài! Nói thì nói như thế, nhưng hôm nay cười nói, ngày mai mất đầu cũng nên. Hiện tại thế đạo đại loạn, ngươi xem, từ hoàng đế cho tới quan lại, người nào không phải chỉ là hình thức? Quốc không ra quốc, gia không ra gia, sớm muộn cũng có một ngày, quốc gia dù không bị ngoại tộc xâm chiếm, cũng phải bại trong tay của chính mình!
- Vương đại ca nói rất phải, nội loạn bất định, không cần nói tới tình hình trong triều đình, thiên hạ giang hồ nơi nơi đều hỗn loạn, mặc dù bọn ta có tâm, những cũng là vô lực a.
- Còn không phải sao, tranh đấu thời loạn thế, không phải với năng lực một người là có thể khống chế, huống chi còn có những tu sĩ kia tham gia, loạn càng thêm loạn. Có đôi khi, lão phu thật muốn mang theo người nhà đi ra hải ngoại, tìm kiếm một chỗ thế ngoại đào nguyên, an hưởng một cuộc sống bình thường.
- Ài... Trong loạn thế, làm gì có nơi nào chân chính là thế ngoại đào nguyên, có thể có một nơi đặt chân cũng không tệ rồi. Hoàn hảo, Phúc Châu chính là phạm vi quản hạt của Thiên Địa Minh, cũng coi như là nơi khá yên ổn.
- Sống cũng thật là khổ mà!
Trong một góc tửu lâu, hai lão học giả vừa uống rượu vừa đàm luận, thỉnh thoảng lại lộ vẻ lo lắng cho quốc cho dân. Chỉ tiếc, bọn họ niên kỷ đã lớn, tuy có lý tưởng nhưng cũng chỉ có thể oán hận đầy trong bụng.
Giờ khắc này trong tửu lâu đã chật chỗ, tam giáo cửu lưu, thiên nam địa bắc, đủ loại tin tức liên miên không dứt bên tai, trong đó được thảo luận nhiều nhất chính là những chuyện về tu sĩ.
Kể từ đại hội võ lâm mười năm trước, Ẩn Tông và Ma Môn đều ào ào hiện thế, bố cục của thiên hạ bất tri bất giác đã phát sinh biến hóa vi diệu. Cùng lúc đó, sự tồn tại của tu sĩ cũng được người trong thiên hạ biết đến. Bọn họ không những thần bí, hơn nữa còn thần thông quảng đại, có thể ngự không phi hành, cho dù là thần tiên trong truyền thuyết cũng không hơn bọn họ là mấy. Hiện tại sau lưng đủ loại tranh đấu trong giang hồ, cơ hồ đều mang theo bóng dáng của tu sĩ.
Thích Minh Hữu im lặng lắng nghe, một bàn mỹ vị ngược lại cũng chỉ đụng một chút. Tiểu Hỏa thì lại ăn như bị bỏ đói cả chục ngày, khiến cho Thiên Sinh và A Đồ cũng phải oán tức một phen.
- Thiên Sinh đại ca, Thiên Địa Minh là bang hội gì?
- Thiên Địa Minh à?
Thiên Sinh vừa ăn vừa suy nghĩ một chút mới trả lời:
- Ta nhớ rằng Thiên Địa Minh trước kia gọi là gì Huynh Đệ Hội, là một trong những thế lực lớn nhất.
- Thiên Địa Minh không phải là do huynh đệ của Lý đại ca sáng lập ra sao.
Chuyện phát sinh năm đó, Thích Minh Hữu từ Lâu Thượng Lâu cũng biết được chút ít, bây giờ chẳng qua là nhớ mang máng, Huynh Đệ Hội về sau tựa hồ đã thống nhất giang hồ.
A Đồ cũng không nói lời nào, chỉ nghe Thiên Sinh nói:
- Thiếu chủ nói không sai, ta nghe nói mười năm trước trên đại hội võ lâm, Lý đại ca một mình đánh bại hai cao thủ là đại tu sĩ của Ẩn Tông, thay đổi bố cục của toàn bộ các thế lực trong thiên hạ, tạo tiền đề cho Huynh Đệ Hội nhất thống giang hồ.
"Lý đại ca..."
Nhớ tới Nhạc Phàm, Thích Minh Hữu tràn đầy đau buồn, trong mười năm qua, hắn chưa bao giờ buông bỏ việc tìm kiếm tin tức của Nhạc Phàm, hắn thủy chung không tin rằng đối phương đã chết, hoặc giả mà nói, hắn không muốn tin.
- Thiên Sinh đại ca, mấy năm nay người xuất nhập Trung thổ, có hay không nghe được tin tức của Lâu Thượng Lâu?
Đề cập tới Lâu Thượng Lâu, Thích Minh Hữu ở trong lòng thủy chung có một loại hận ý vô pháp quên được.
Thiên Sinh sắc mặt hổ thẹn nói:
- Thiếu chủ, kể từ mười năm trước Lâu Thượng Lâu đã chuyển về hoạt động trong bóng tối, không có ai biết được vị trí chân chính của bọn họ.
- Không có ai biết? Có lẽ có người sẽ biết...
Thích Minh Hữu lại hỏi:
- Bằng hữu của Lý đại ca hiện tại như thế nào?
Ở Trung Nguyên Nhạc Phàm cũng không có nhiều bằng hữu lắm, nhưng tính ra cũng không ít, Thiên Sinh suy tư trong chốc lát mới nói:
- Sau khi Lý đại ca rời đi, rất nhiều bằng hữu của hắn cũng đã lánh đi ra thế ngoại, trừ bỏ Minh Chủ của Thiên Địa Minh Thiết Huyết ra ngoài, cũng chỉ có hai vị đồ đệ của Lý đại ca là có thể liên hệ được.
Đúng rồi, Lý đại ca còn có hai vị đồ đệ...
Thích Minh Hữu chợt nói:
- Vậy bọn họ hiện tại sống như thế nào?
Thiên Sinh cười hắc hắc nói:
- Bọn họ hiện tại không những không có nguy hiểm gì, mà còn trở thành đại nhân vật danh chấn nhất phương, chẳng những sáng lập ra Phàm Môn, hơn nữa còn cùng nhau đóng ở biên quan, chống lại ngoại tộc, nghe nói cuộc sống của bọn hắn kỳ thực cũng khá gian khổ, vì triều đình cũng không có trợ giúp bọn hắn thứ gì.
Thanh âm dừng một chút, Thiên Sinh thử dò xét:
- Thiếu chủ, người có muốn trước tiên cứ đi gặp bọn họ hay không?
Thích Minh Hữu gật đầu nói:
- Lần này ta trở về Trung Nguyên, mục đích chủ yếu là giải quyết một ít ân oán cá nhân năm đó. Ngoài ra, ta còn muốn gặp những bằng hữu năm đó của Lý đại ca, lại còn có sư phụ của ta, không biết người hiện giờ như thế nào
Minh Hữu từ nhỏ đã trải qua sự lạnh ấm của nhân gian, đối với bằng hữu người thân quý trọng hơn người thường rất nhiều. Lúc trước người đối tốt với hắn cũng không nhiều lắm, trừ bỏ Nhạc Phàm ra, cũng chỉ có sư phó của hắn - "Đao Si" Khấu Phỉ.
Tâm cảnh lắng đọng, suy nghĩ dần dần vươn ra xa.
Bình Luận (0)
Comment