Thương Thiên

Chương 471

Hậu viện của ngoại sự đường an tĩnh như thường...
Bên cạnh đống củi được chẻ đôi rất cao, gã râu rậm ngồi xếp bằng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mông lung, trong mắt ẩn sâu vẻ tưởng niệm không tên. Hắn cũng không biết mình tưởng niệm cái gì, nhưng hắn có thể khẳng định thứ mà hắn vướng bận không buông được có thể bóng hình xinh đẹp màu trắng kia? Mà cũng có thể là thân tình vô pháp dứt bỏ?
Những tiếng bước chân hỗn tạp truyền đến, đúng là một đội tuần tra đi ngang.
- Lão Đại, người nhìn tên ngốc kia không chịu làm việc kìa, cứ ngồi chỗ đó mà ngẩn người.
Một gã mở miệng chỉ trích, người đầu lĩnh khoát tay nói:
- Không cần quản hắn, dù sao cũng chỉ cần hắn đem củi bổ hết là được, không cần thiết phải tìm hắn gây phiền toái.
- Nhưng là...
- Được rồi được rồi, chỉ mà một tên ngốc, ngươi cùng hắn so đo làm gì? Huống chi, người này là do Lưu hương chủ dẫn tới, chẳng lẽ ngươi bắt chẹt hắn được sao?
Nghe lão Đại nói như vậy, một gã khác bất bình chen ngang:
- Hừ! Không phải là ỷ vào chút điểm quan hệ, ở Thiên Hùng Bang chúng ta ăn uống miễn phí, đúng là quá tiện nghi cho người này.
- Vậy cũng không nhất định...
Lão Đại phản bác:
- Tên ngốc kia khí lực không nhỏ, mỗi ngày chỉ cần nửa canh giờ là có thể chẻ được ba trăm bó củi, đổi lại là ta và ngươi, khẳng định là làm không được.
- Không phải chỉ làm một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển sao, có gì đặc biệt hơn người.
- Đúng đấy, cũng chỉ có như vậy thôi!
Mặc dù lão Đại nó thế, nhưng những người này vẫn không phục lắm. Nhớ ngày đó bọn họ trăm cay ngàn khổ mới có thể nhập bang, còn những người này chỉ là dựa vào quan hệ vào đây kiếm miếng ăn mà thôi.
Đổi lại là ai khác, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
- Con mẹ nó, các ngươi định làm phản phải không, đi tuần tra cho lão tử!
Lão Đại tức giận nói, ngay sau đó tiếp tục đem đám người tiếp tục đi về phía trước.
Lời của mấy người không có chút kiêng kị, gã râu rậm tự nhiên là thu hết vào trong tai, chẳng qua là hắn cũng không có phản ứng gì, vẫn như cũ ngồi tại chỗ. Dù sao, người giống như hắn vậy, cũng rất khó rơi vào trong tầm mắt của người khác.
Tính đi tính lại, cũng đã trôi qua năm ngày.
So với Thiên Tỉnh Thôn, thế giới bên ngoài thiếu đi sự điềm tĩnh và an bình, nhiều hơn sự ước thúc và phong phú.
Tiểu Vũ và Nữu Nữu được an bài đi Diễn Võ Đường học tập võ nghệ, mà gã râu rậm thì lại cự tuyệt an bài của Lưu Thiên Phúc, chọn ẩn cư nơi hậu viện đốn củi nấu nước, làm chút tạp vụ đơn giản. Dần dần, ba người cũng bắt đầu quen với cuộc sống này.
"Mười năm, cũng đã mười năm...."
Gã râu rậm thì thào tự nói, trong lòng sinh ra vô số cảm khái. Chính mình giống như một kẻ đi lạc, có nhiều nghi hoặc cần phải đi tìm đáp án, vĩnh viễn không có khả năng ở lại chỗ này. Đợi cuộc sống hai đứa trẻ này chân chính yên ổn, chính mình cũng sẽ rời đi. Lưu Thiên Phúc tuy rằng võ công rất kém cỏi, nhưng làm việc coi như là cẩn thận, có hắn chiếu cố bọn chúng, chính mình cũng bớt đi không ít vướng bận.
Ở chung mười năm, gã râu rậm đã sớm đem Tiểu Vũ và Nữu Nữu làm con của mình, không muốn bọn họ chịu nửa điểm thương tổn, nhưng thực tế tàn khốc khiến hắn không thể không nới lỏng vòng tay. Đứa nhỏ cũng sẽ có một ngày lớn lên, bọn họ có lý tưởng của mình, cuộc sống của mình. Con đường phía trước đầy phong ba bão táp, bọn chúng muốn thu được thành công, nhất định phải giao ra sự cố gắng tương ứng!
- Huynh đệ râu rậm...
Một tiếng vọng bên tai cắt đứt suy nghĩ của gã râu rậm. Nhìn lại, ra là Lưu Thiên Phúc đang bước nhanh tới:
- Ta nói huynh đệ râu rậm này, người cũng thật là thanh nhàn a, đáng thương cho ta, đường đường là Hương chủ mà mới trở về mấy ngày đã phải bận rộn chạy đông chạy tây.
- Thế nào?
Vẻ mặt lạnh nhạt của gã râu rậm ngược lại làm cho Lưu Thiên Phúc an tâm không ít. Chỉ nghe hắn cười khổ nói:
- Còn có thể như thế nào, đắc tội với Đại tiểu thư, bị người ta làm khó dễ chút ít. Hắc hắc! Mà mọi người cũng thật là, xúm nhau lại dẫm đạp lão tử, con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ...
Lưu Thiên Phúc tràn đầy oán giận, rồi lại không thể làm gì hơn nói:
- Huynh đệ râu rậm, ngày mai ta phải đi xa một chuyến, nhanh thì hai ba ngày, chậm thì năm sáu ngày, cho nên ta tới đây thông báo với người một tiếng. Mấy ngày này người chiếu cố cho hai đứa trẻ một chút, chớ để cho bọn chúng bị bọn chó đẻ kia khi dễ.
Gã râu rậm trịnh trọng gật đầu. Hắn không nói gì, cũng không có hỏi đối phương đi đâu, chỉ mơ hồ ngửi được một tia khí tức quỷ dị.
Nhìn quanh một vòng, Lưu Thiên Phúc đột nhiên cúi đầu, nói nhỏ:
- Gần đây trong bang có chút không đúng lắm, có thể sẽ có động tĩnh gì lớn, đây không phải là dấu hiệu tốt, các ngươi không có chuyện gì cũng đừng chạy loạn khắp nơi, gặp phải phiền toái gì có thể nhịn được thì cứ nhịn, mọi chuyện chờ ta trở về sẽ thương lượng sau.
Nghe được lời của đối phương, gã râu rậm hơi nhíu mày, không khỏi lo lắng cho Tiểu Vũ và Nữu Nữu.
Thông báo xong, Lưu Thiên Phúc cũng không lưu lại nữa khắc, vội vội vàng vàng ly khai nơi này.
Mặt trời chiều dần hạ xuống núi, thời gian một ngày chuẩn bị kết thúc.
Ngoại sự đường hậu viện, Tiểu Vũ và Nữu Nữu cùng lúc xuất hiện ở trước mặt gã râu rậm.
- Đại thúc râu rậm, ta cùng muội muội đã luyện võ một ngày, không bằng người dẫn chúng ta ra ngoài chơi một chút đi!
- Dạ đúng dạ đúng, Nữu Nữu tới nơi này chừng mấy ngày rồi, cũng còn chưa biết bên ngoài có hình dạng ra sao.
- Đại thúc, nếu không chúng ta đi Thiên Hỉ tửu lâu, đồ ăn nơi đó thật sự là rất ngon, thử nghĩ một chút cũng đã chảy nước miếng rồi.
- Ân, ăn cơm xong Nữu Nữu còn muốn đi thả hoa đăng.
- Sau đó chúng ta lại đi chèo thuyền.
- Đúng đúng đúng, còn muốn đi chơi phố đêm.
Hai đứa bé cứ quấn quanh người, mỗi người một câu khiến gã râu rậm thiếu chút nữa chống đỡ không được, cuối cùng đành phải đáp ứng.
- Khi đi, hai đứa vẫn không quên nhắc đại thúc râu rậm mang thêm chút ít ngân lượng.
Thiên Hùng Bang trú địa.
Kiếm Phong đi tới đi lui ở trong đại sảnh, trên trán lộ ra vẻ trầm trọng.
Trữ Uyển Can ngồi ở vị trí cho khách, lại mang vẻ mặt thản nhiên.
- Bang chủ bình tĩnh chớ nóng, kết quả rất nhanh sẽ có!
Trữ Uyển Can chậm rãi mở miệng. Kiếm Phong lúc này mới dừng cước bộ, thở dài nói:
- Mục tổng quản đã theo Vệ mỗ sáu năm, nếu không phải chính miệng hội chủ nói ra, ta cũng không tài nào tin được hắn sẽ phản bội Thiên Hùng Bang.
- Bởi vì tiền tài, từ xưa cũng đã không có ít chuyện như thế. Mục Phương vì lợi ích lớn hơn mà bán đứng bang hội, điều này cũng không có gì quá kỳ quái.
Trữ Uyển Can chăm chú nói:
- Bản thân ta đúng là lo lắng, Thiên Địa Minh đến tột cùng là có bao nhiêu cái đinh thầm chôn bên trong.
Kiếm Phong giọng căm hận nói:
- Mấy năm nay Thiên Địa Minh phát triển quá nhanh, cao thủ chiêu lãm cũng nhiều vô số, trong đó tất nhiên là có không ít gian tế.
Trữ Uyển Can lắc nói:
- Các đại thế lực âm thầm hành động, hội chủ chúng ta sao lại không biết, chỉ tiếc chuyện này liên quan rất rộng, nếu xử lý không tốt, khó tránh khỏi việc khiến cho mọi người tâm hàn ý lạnh!
- Diễn Võ Đường Lâm Hổ bái kiến bang chủ.
Một thân hình cao to đi vào đại sảnh nửa quỳ trên mặt đất! Kiếm Phong nhìn thấy người đã tới, căng thẳng hỏi:
- Lâm đường chủ đứng lên hãy nói, chuyện đã tra rõ hay chưa?
- Dạ!
Lâm Hổ đứng dậy nghiêm giọng nói:
- Hồi bẩm bang chủ, đúng như dự liệu của Trữ cô nương, Mục tổng quản xác thực là đã đem "Chiến Trận" lén sao ra một bản, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, hắn không có khả năng chống cải được. Bang chủ, chúng ta hay là lập tức đem hắn bắt lại.
"Người trong giang hồ, tài sắc quyền lợi, thân bất do kỷ a!"
Hít một hơi thật dài, Kiếm Phong bình phục một chút tâm tình nói:
- Trước tiên không cần vội động thủ, người tiếp ứng cùng Mục Phương còn chưa xuất hiện, tùy tiện đem hắn bắt lại thì chỉ đả thảo kinh xà mà thôi.
- Thuộc hạ đã rõ, bang chủ đây là muốn buông dây câu dài mới có thể câu cá lớn!
Lâm Hổ chợt hiểu ra, nhưng vẫn có chút không yên lòng:
- Nhưng nếu để Chiến Trận truyền ra ngoài, vậy chúng ta...
- Không cần lo lắng!
Kiếm Phong ngắt lời nói:
- Trữ cô nương anh minh, đã sớm đụng tay đụng chân trên quyển Chiến Trận, cho dù bị địch nhân lấy đi, thì cũng không khác một quyển giấy vụn là mấy. Lần này nhất định phải thanh tẩy nội bộ, một người không thể để lọt, rất có thể là đêm nay, bọn chúng sẽ có động tĩnh, ngươi mau lui xuống chuẩn bị một chút.
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
- Nhớ kỹ, không được để lộ nửa điểm phong thanh.
- Dạ!
Bình Luận (0)
Comment