Thương Thiên

Chương 48

Bên trong Tử Dịch Doanh không khí âm trầm, trên đấu trường ở trung tâm chỉ nghe thấy vô số những tiếng thở khó nhọc cùng với tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, một đám tù nhân mặc thanh y đang không ngừng múa đao luyện tập .
"Mau đứng lên cho ta, chỉ cần chưa chết thì phải tập luyện. Mẹ nó, thật là một lũ cứng đầu ……" Tên doanh vệ trưởng không ngừng nhục mạ đốc thúc, lời nói vừa phát ra, cánh tay theo đó vung chiếc roi da quất lên người một trung niên nhân. Một tiếng hét thảm thiết phát ra.
Cuộc sống ở Tử Dịch Doanh đối với Nhạc Phàm mà nói đích thị là buồn chán vô vị. Nơi này không có lấy một chút tự do, tù nhân căn bản không được đi ra bên ngoài phạm vi hạn định nửa bước, nếu không sẽ bị loạn tiễn bắn chết.
Hơn nửa tháng nay, Nhạc Phàm đã quen với cuộc sống ở đây. Sự huấn luyện ở nơi này đối với người khác có lẽ vô cùng tàn khốc, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng đáng là gì cả. Mỗi ngày ngoại trừ việc huấn luyện cố định ra, thời gian còn lại hắn bắt đầu tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến do Lệ Vân truyền lại. Từ lần đau buồn quá lớn đó, hắn đã có thể khống chế thanh sắc nguyên khí trong nội thể, mặc dù là rất chậm nhưng hắn đã vô cùng thỏa mãn rồi. Có lẽ chỉ không ngừng tu luyện mới có thể khiến thời gian nhanh chóng trôi đi, Nhạc Phàm thầm nghĩ như thế.
Ở nơi đây, đã là tù nhân thì không có danh dự. Bọn họ mỗi bữa được ăn rất ít, chỉ có một chén cơm và một chút canh rau, căn bản không được ăn no. Nếu muốn ăn nhiều một chút thì phải cướp đoạt lấy thức ăn của người khác. Tù nhân mới chuyển đến lúc đầu vẫn có thể nhẫn nại được, dù sao bọn họ vẫn còn bị đạo đức ràng buộc. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, bọn họ không thể chịu được sự giày vò không ngừng của cơn đói, bèn cướp đoạt đồ ăn của nhau. Trông thấy cảnh tù nhân tranh giành đồ ăn như những con chó , bọn binh lính canh giữ họ rú lên inh ỏi, cười ngặt nghẽo, trêu chọc họ……
Không hề có tự ái, những tù nhân này cũng được xem là con người ư? Nhạc Phàm mỗi lần trông thấy khung cảnh như vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, ghê tởm, đến cuối cùng lại cảm thấy bất lực.
Nhìn bát cơm trong tay, Nhạc Phàm bắt đầu nhớ lại trước kia, tình cảnh khi phụ thân hắn đưa bát cơm cho hắn. Lúc ấy cuộc sống mặc dù gian khổ nhưng lại rất hạnh phúc, ít nhất là hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng còn bây giờ ……
Nhạc Phàm ngồi xếp bằng trên mặt đất, chung quanh không có lấy một kẻ nào. Bởi vì những kẻ muốn cướp đoạt đồ ăn của hắn đều bị hắn đánh bay ra ngoài. Cho nên từ đó về sau, không kẻ nào còn dám nghĩ đến việc tạo sự chú ý với thiếu niên tóc bạc này.
…… Cuộc sống khô khan vô vị và huấn luyện tàn khốc đã nhanh chóng qua được hai tháng. Bắt đầu từ nay gian khổ đối với bọn họ mới chỉ bắt đầu, cuộc sống như trong địa ngục vẫn đang chờ họ ở phía trước.
Trên đấu trường, doanh vệ trưởng vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Trải qua thời hơn hai tháng huấn luyện, các ngươi đã cơ bản được xem là binh lính đạt tiêu chuẩn. Từ hôm nay trở đi, các ngươi bắt đầu tiến hành việc huấn luyện thực chiến, tất cả tù nhân trong doanh trại đều phải tham gia. Nếu có kẻ nào dị nghị, chém! Sau đây ta sẽ phân công các viên quan giám sát chỉ đạo……" Tiếp đó toàn sân được chia ra thành từng tuyến nhỏ, rồi tách tất cả tù nhân thành những nhóm nhỏ.
Trên đấu trường tất cả tù nhân bị chia làm tám tổ, mỗi tổ bao gồm một ngàn người. Nhạc Phàm hiện tại được xếp ở tổ một.
"Tùng!" Tiếng trống vang lên, tinh thần mọi người tức thì rung động.
"Tổ một, bắt đầu!" Một tiếng hô vang lên, động thủ đầu tiên chính là đám tù nhân mặc hắc y. Bọn chúng tựa như rất có kinh nghiệm, nhanh chóng phóng tới sân đấu. Bắt đầu đánh nhau không kể sống chết, hơn một ngàn người lao vào nhau mà ẩu đả. Đấu trường nhuốm đầy máu khiến cho người ta cảm thấy thật tàn khốc và sợ hãi. Nhưng vì bảo vệ bản thân, mỗi người đều nắm chặt quyền đầu mà đấm tới đối phương……
Đánh nhau liều mạng như vậy, mặc dù không ai tử vong, nhưng trên đấu trường máu bắn tung tóe, cơ hồ mỗi người chỉ còn lại nửa cái mạng……
Trong chiếc lều bạt bên ngoài đấu trường, một người thân mặc bộ quân phục màu đỏ, ngồi gác chân lên ghế nhàn nhã ung dung uống rượu. Từ bộ quân phục mà biết hắn ta ít nhất cũng là tứ phẩm tham tướng. Doanh vệ trưởng đứng bên cạnh cười nói: "Dư gia, lần này ngài đoán xem, những kẻ trong tổ một đến cuối cùng liệu có bao nhiêu kẻ còn đứng được trên sân? Tiểu nhân đoán chừng cũng có hai mươi tên."
Người nọ mỉm cười nói: "Ngươi không biết rõ chúng bằng ta rồi. Đối mặt với Thiết Huyết, ta đoán nhất định chỉ có khoảng mười tên thôi".
Gần nửa canh giờ sau, hơn một nửa số tù nhân đã nằm trên mặt đất không ngừng rên la, tiếp đó liền bị binh lính đem xuống. Bọn họ không biết vì sao lại bị đối xử vô nhân đạo như vậy, nhưng không ai dám lùi bước hoặc phản kháng. Bởi vì bọn họ tận mắt trông thấy, những kẻ muốn chạy trốn t đều mất mạng, hơn nữa lại chết vô cùng thê thảm. Cho tới bây giờ thi thể của những kẻ đó vẫn còn bị treo trên cổng lớn bên ngoài đại doanh. Trông thấy cảnh tượng như vậy khiến người ta lạnh toát cả sống lưng rồi, chứ đừng nói đến việc muốn chạy trốn .
Đánh nhau cố sống cố chết được nửa canh giờ, Nhạc Phàm lúc này nhìn qua vô cùng thảm hại. Quần áo toàn thân đã bị xé rách nát, mái tóc bạc trắng xổ tung tán loạn, trên người hắn có một vài vết máu, đương nhiên đây là máu của những người khác.
Kinh nghiệm chiến đấu của Nhạc Phàm có thể xem là phong phú. Không phải chỉ một lần hắn đến sát lằn ranh sống chết, nhưng với quy mô lớn như thế này, đánh nhau hỗn loạn đến sống chết như vậy hắn cũng lần đầu tiên trải qua.
Khi vừa mới bắt đầu, Nhạc Phàm còn có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng cũng không được bao lâu, hắn đã cảm thấy áp lực xung quanh không ngừng gia tăng. Vì vậy Nhạc Phàm vội vàng sử dụng Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến để bảo vệ thân thể, đồng thời tay chân đồng loạt sử dụng Cầm nã thập bát đả, Thất thập nhị lộ đạn thối, Phá phong chưởng, những chiêu số vô cùng quen thuộc. Mặc dù quyền cước của hắn như ảnh, phá tan sự vây công của không ít kẻ địch, nhưng cứ một kẻ ngã xuống là lại có tới hai ba kẻ xông lên.
Nhạc Phàm dù sao cũng chưa có kinh nghiệm đối phó với quần công. Ngăn chặn được kẻ địch ở phía trước thì không kịp chống lại sự tập kích phía sau. Cũng còn may là thân thể hắn vô cùng cường hãn, thể lực lại khôi phục rất nhanh, nếu không thì hôm nay kẻ phải nằm trên mặt đất có lẽ đã là hắn rồi.
Trên đấu trường cũng có kẻ giống như Nhạc Phàm phải chống lại quần công của một đám người, nhưng xem ra hắn đối phó lại vô cùng nhàn nhã dễ dàng.
Đó là một thanh niên trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi, trên thân mặc quần áo tù màu trắng, cao khoảng sáu thước, khuôn mặt gầy gò vàng vọt , nhìn qua tưởng như gầy yếu vô cùng. Nhưng thân thủ của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn, cứ xuyên qua lại trong đám người hỗn loạn giống như con thoi, luôn tìm kiếm cơ hội để ra tay. Hơn nữa mỗi lần công kích hắn đều đánh vào chỗ yếu hại, những kẻ bị hắn đánh trúng đều ngã xuống đất không thể chiến đấu. Mặc dù đã qua hơn nửa canh giờ nhưng động tác của hắn không chậm lại chút nào, chỉ là lồng ngực phập phồng càng lúc càng mạnh ……
Sau nửa canh giờ, trên đấu trường hơn một ngàn người lúc đầu chỉ còn lại có không đến mười người. Ngoại trừ Nhạc Phàm cùng vị thiếu niên gầy yếu kia, những người còn lại tất cả đều mặc hắc y.
Hắc y tù nhân đột nhiên chuyển động, bọn chúng vô cùng ăn ý bỏ qua thiếu niên gầy yếu, tất cả đều phóng về phía Nhạc Phàm. "Binh! Binh! ……" Vài tiếng vang lên, đám hắc y tù nhân kia đều nằm trên mặt đất.
Nhạc Phàm chùi vết máu trên mặt và trên nắm tay. Hắn nhìn bốn phía, phát hiện trên đấu trường rộng lớn giờ đây chỉ còn lại chính mình với một tù nhân mặc bạch y còn đang đứng. Vì thế hắn hướng ánh mắt về phía người nọ.
Vị thanh niên gầy yếu kia cũng nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm, một lát sau hắn mới mở miệng cười nói: "Thiết Huyết Đông Vũ."
Mặc dù Đông Vũ lúc này trên khuôn mặt đầy máu, cười lên trông thập phần dữ tợn, nhưng Nhạc Phàm cũng không cảm thấy phản cảm, gật đầu đáp: "Lí Nhạc Phàm."
Lúc này doanh vệ trưởng đi tới nói: " Tổ một huấn luyện thực chiến đã kết thúc, những người còn đứng được có thể đi xuống nghỉ ngơi, buổi tối sẽ được thưởng thêm phần cơm, những kẻ còn lại tối nay giảm đi nửa phần cơm. Ha ha! Tổ hai bắt đầu ngay bây giờ........."
Bình Luận (0)
Comment