Thương Thiên

Chương 489

Độc nhân đáng sợ nhất không phải là người, mà là độc!
Độc nhân và độc thi đều là cấm kỵ trong độc, khác biệt lớn nhất chính là, một bên là người sống không có tư tưởng, một bên là vật chết.
Bởi vậy độc thi phải dùng độc mới có thể khống chế, còn độc nhân thì khuếch tán không cần môi giới, có thể nói là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Cũng khó trách Trữ Uyển Can lại tức giận như thế, dù sao, cũng không có ai nguyện ý nhìn thế giới mình sinh sống biến thành tử địa. Cho dù là Ma môn dã tâm bừng bừng, đồng dạng cũng không có tùy ý sử dụng độc nhân ở phố phường.
Vừa cầm kiếm, khí chất trên người Trữ Uyển Can đã đại biến! Mới vừa rồi còn còn tĩnh như nước, hiện tại đã giống như một cơn sóng lớn, cuộn trào mênh mông!
Ngay sau đó, từ trong thiên địa truyền ra trận trận khí lãng. Kiếm vô ảnh, quang vô hàn, phong mang ba thước phi thiên độn địa.
Trữ Uyển Can phảng phất như có trăm ngàn cánh tay chồng chéo lên nhau, kiếm quang uy đại thịnh, không gì cản nổi!
Mười tên độc nhân phảng phất như khôi lỗi, dưới sự thao tác của Ưng Quan, không ngừng biến huyễn phương vị, khói độc màu nâu xám tràn ngập cả trang viên, bao phủ một bóng hình xinh đẹp trong đó.
Nhìn một màn này, ngay cả Lữ Vĩ cũng thối lui ba bước, cơ mặt giật giật.
"Xuy! Xuy! Xuy! Xuy! Xuy!"
Trên không trung, độc nhân bị kiếm quang xuyên thấu thân thể, hơi dừng lại một chút lại mạnh mẽ lao về phía Trữ Uyển Can. Nàng cũng phiêu động cánh tay không thôi, tạo thành trận trận phong hàn thổi bay độc khí.
- Hừ! Độc nhân bất tử bất diệt, ta xem ngươi có thể trụ được bao lâu!
Vừa lúc Ưng Quan đang đắc ý, thì có một đạo kiếm quang lăng lệ xuyên thấu qua trận pháp bắn về phía hắn, cả người nhảy dựng lên, theo bản năng né qua một bên. Cũng may là đạo kiếm khí này đã bị suy yếu, chỉ làm hắn tổn thất chút quần áo. Ưng Quan cũng không thể không cẩn thận thêm.
Song phương giằng co, nhất thời không thể phân định cao thấp.
Lữ Vĩ thấy thế liền hướng Ưng Quan mở miệng nói:
- Ưng huynh, nơi này tạm thời giao cho ngươi, ta lập tức đi hội họp với sứ giả Ma Môn, chờ chúng ta hội họp lại, không tin là không thể thu thập con ả này.
Ưng Quan lặng lẽ gật đầu, không dám có nửa điểm phân tâm.
Lắc mình một cái, Lữ Vĩ đã tiêu thất ngay tại chỗ.
Diễn Võ Đường hậu viện, gã râu rậm lẳng lặng đứng trong viện, mục quang hướng về ánh lửa xa xa, trên mặt không hề có tí cảm xúc. Trong Nam Hùng Thành phát sinh sự tình lớn như vậy, tự nhiên là không thể gạt được tai mắt của hắn, chẳng qua là hắn không muốn nhúng tay mà thôi.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Vũ và Nữu Nữu bước nhanh tới.
- Đại thúc, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Có phải có cường đạo tới hay không? Lưu đại thúc sẽ không có việc gì chứ?
Nhìn ánh lửa chớp lòe, trong lòng Tiểu Vũ xuất hiện trận trận bất an, lại nghĩ tới cảnh tượng cường đạo xông vào cướp giết trong thôn.
Nữu Nữu cũng xanh cả mặt, gắt gao níu chặt vạt áo của gã râu rậm.
- Không có chuyện gì, các ngươi về phòng trước đi.
Gã râu rậm xoa đầu bọn trẻ, ôn nhu nói. Nhưng hai đứa trẻ lại quật cường đáp:
- Chúng ta chúng ta không muốn rời khỏi đại thúc.
- Các ngươi đã không muốn đi, vậy thì cứ lưu lại, dù sao có nhiều thứ các ngươi sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Ở trong loạn thế có một thứ mà nhất định các ngươi phải học qua để tồn tại...
Hai đứa nhỏ tò mò:
- Thứ gì vậy?
- Giết người!
Ngữ khí gã râu rậm nghiêm túc lên, tỏa ra một loại sát ý không tên làm cho hai đứa trẻ sởn tóc gáy!
Bọn họ biết, tối nay nhất định sẽ không yên tĩnh.
Gió nhẹ thổi qua, truyền đến một tia huyết tinh nhàn nhạt.
Là trụ cột võ lực của Thiên Hùng Bang, Diễn Võ Đường tự nhiên cũng không có đơn giản như mặt ngoài.
Ba bước là một trạm gác, mà năm bước cũng có một trạm gác, một sáng một tối chiếu ứng lẫn nhau, cho dù là con muỗi cũng bay không lọt.
"Oành!"
Đại môn đột nhiên bị đá văng ra, một đoàn người áo đen che mặt cầm đao xông vào, trên trời dưới đất, không chỗ nào là không thấy.
Mà ở bên ngoài, thây đã sớm chất khắp nơi, máu nhuộm thành sông!
- Bắn tên!
Một tiếng ra lệnh, những người áo đen này đều giương tên nỏ lên. Tiếp theo đó hỏa tiễn bay vù vù, phản phất như thiên thạch vẫn lạc.
"Oanh!"
"Oanh... Oanh... Oanh... Oanh... Oanh..."
Liên tiếp những tiếng nổ vang hòa với tiếng gào thiết thảm thiết!
Ở trên lầu cao, Kiếm Phong và Lâm Hổ thu hết mọi chuyện vào trong mắt, biểu tình rất thống khổ và phẫn hận.
- Đồ triều đình chó má, ngay cả "Lôi Hỏa Doanh" cũng đã phái ra, lần này cho dù chúng ta thắng đi, cũng phải giao ra một cái giá cực kỳ thảm trọng.
Lâm Hổ giọng đầy căm hận, hai tay nổi từng lằn gây xanh.
Hít một hơi thật sâu, Kiếm Phong cũng khô khốc nói:
- Lâm Hổ, Như Anh và những hai tử khác đã an bài thỏa đáng chưa?
Bình phục tâm tình, Lâm Hổ cung kính đáp:
- Bang chủ yên tâm đi, Hồng đường chủ lúc mặt trời vừa lặn đã đem tiểu thư đưa đi, hiện tải hẳn là đã rời khỏi cảnh nội của Quảng Đông, chỉ cần bọn họ tới Lạc Dương, Thiên Địa Minh chắc chắn sẽ bảo hộ bọn họ.
- Ân, hoàn hảo là nhờ có Trữ cô nương đã sớm phát hiện ra dị thường, nếu không hậu quả thật sự là không thể tưởng tưởng nổi!
Kiếm Phong gật gật đầu, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
- Mọi chuyện đã an bài tốt, như thế ta cũng không cần cố kị gì nữa.
Lâm Hổ hơi do dự cắn răng nói:
- Bang chủ, người cảm thấy chúng ta lần này có thể có mấy phần thắng? Nếu Trữ cô nương phỏng đoán sai, như vậy Thiên Hùng Bang chúng ta chẳng phải tịch diệt sao?
- Ngươi cho rằng chúng ta còn có lựa chọn nào tốt hơn sao? Ta tuy không thích đem vận mệnh của mình giao cho người khác, đáng tiếc là trước mặt cao thủ thiên đạo, chúng ta căn bản là không có tư cách phản kháng, chớ nói tới tranh đấu giữa tu sĩ...
- Tiên thiên cao thủ, tiên thiên cao thủ thì như thế nào?
Kiếm Phong lẩm bẩm tự nói:
"Nhân sinh có thể có mấy lần quật khởi, nếu để lỡ đi tiếc cũng không được. Thành hay bại, đều ở tại lần này mà nói cả."
- Bang chủ, chúng ta nhất định sẽ thành công.
Đối với an ủi của Lâm Hổ, Kiếm Phong lơ đễnh gật đầu, rồi sau đó chuyển người nhìn về phương xa:
- Trữ cô nương còn chưa truyền tới tin tức, xem ra đang bị cao thủ cầm chân.
- Thế chúng ta làm sao bây giờ?
- Không sao, với chiến trận trong tay, chúng ta vẫn có thể trì hoãn chút thời gian. Nếu mọi chuyện không ổn thì lập tức triển khai ra.
- Ân.
Dứt lời, hai người đứng dậy ly khai.
Diễn Võ Đường hậu viện, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đứng sóng vai, đều tự mình cảm thụ hoàn cảnh chung quanh.
Một bên khác, gã râu rậm đang ngôi yên lặng, ánh mắt không rời khỏi hai đứa nhỏ.
"Đạp đạp..."
"Đạp đạp đạp..."
Tiếng bước chân ngày càng gần...
Dưới bóng đêm, mấy thân ảnh màu đen vọt lên cao, hạ xuống trên đầu tường!
- Di! Không nghĩ tới nơi này còn có vài còn cá lọt lưới.
- Đáng tiếc là không phải cá lớn...
- Các ngươi nói nhảm đủ rồi, giết chúng trước rồi nói sau.
Lời còn chưa dứt, đã có một thân ảnh hạ xuống, mấy tên áo đen phía sau nhận lệnh cũng hạ xuống theo, lao về phía mấy người gã râu rậm.
- Động thủ!
Gã râu rậm cũng không có hành động, chỉ có Tiểu Vũ và Nữu Nữu đồng thời dịch chuyển cước bộ.
Không có sự ước thúc của gã râu rậm, hai đứa trẻ giống như chim trở về trời, tự do phóng túng.
Thân ảnh nhỏ nhoi của Nữu Nữu xuyên qua trận địa của địch một cách tự nhiên.
Quyền đầu của Tiểu Vũ vung ra túi bụi.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn sử dụng toàn lực những võ công mà gã râu rậm dạy cho, cũng là lần đầu tiên chúng phải đối diện với sinh tử.
Lúc đầu thì bọn chúng rất khẩn trương, nhưng theo thời gian thì có một ý nghĩ nảy sinh trong đầu:
"Nguyên lai đối phương cũng chỉ có thế."
Không sai, lực lượng cường đại chính là suối nguồn của niềm tin.
Từ nay về sau, hai đứa trẻ chính thức có được lòng tin vào bản thân mình.
Bình Luận (0)
Comment