Thương Thiên

Chương 572

Trời chuyển sao dời, ngày đêm luân phiên.
Khi Nhạc Phàm tỉnh lại thì trời đã sáng. Một đêm cảm ngộ, hắn có thu hoạch rất lớn. Nhưng trên mặt hắn không có nửa điểm vui sướng. Hắn lẳng lặng nhìn về phương xa, xuyên qua tầng tầng sương mù, tưởng niệm tói nàng.
Bán khúc chưa xong, thân ảnh Nhạc Phàm biến mất bên trong làn sương mù...
Sau khi Nhạc Phàm ly khai không lâu, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện tại đỉnh Vạn Sơ.
- A! Người đã đi rồi sao?
Người đến là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc giống như khất cái, nhưng có tướng mạo đường đường chính chính, khí chất bất phàm...
- Người vừa rồi là ai? Ý cảnh bi thương, tâm tư cô độc, thế gian lại có người thương tâm đến như vậy, thật sự là bi kịch...
Nam tử thì thào, cảm khái than thở, chân trời lại có vài đạo lưu quang lục tục tới.
Hạ xuống trước chính là một hai đôi nam nữ, nam tử anh tuấn tiêu sái, nữ tử xinh đẹp như hoa, bọn họ đúng là từ thánh vực tới tham gia đại hội võ lâm, Dịch Phong Tình và Cổ Linh Phong cùng huynh muội Bộ Vũ Tình.
Ngay sau đó, lại có năm người xuất hiện. Ngày xưa chính là tài năng trẻ của giang hồ, hôm nay là đệ tử thánh vực, hôm nay trong giang hồ, còn có bao nhiêu người nhớ rõ danh tính bọn họ, tứ đại công tử Lâm Thư Hoàn cùng Xa Ngọc Hàn, Công Tôn thế gia đại tiểu thư Công Tôn Chỉ Mộng, Thanh Thành tứ tú Vũ Văn Cực cùng Tịch Yên Nhiên.
Năm năm trước, bọn họ thông qua thánh vực tổng tuyển cử, được cơ duyên bước vào thiên đạo. Hiện tại sau khi bọn họ tu hành trở về, trong lòng khó tránh khỏi một phen cảm khái. Mấy người đi ngang qua nơi đây, phát hiện dị tượng liền tiến đến xem xét.
- Ui chu choa! Đệ tử Thánh vực tới không ít nha...
Một tiếng quái lạ kêu lên, tên kia nam tử bộ dáng khất cái nghênh ngang đi đến trước mặt mọi người, tùy ý dò xét một phen.
- Xú khất cái nhìn cái gì mà nhìn?! Còn nhìn nữa là ta đào cái mắt chó của ngươi ra đấy!
Bước Vũ Tình chán ghét lạnh nhìn đối phương, có ý muốn động thủ.
Ai ngờ người nọ nhảy dựng, khẩn trương chỉ vào mọi người nói:
- Như thế nào... các ngươi muốn lấy nhiều khi ít sao?
Bước Vũ Tình khinh thường nói:
- Lấy nhiều khi ít? Chỉ bằng ngươi? Một mình bổn cô nương cũng có thể thu thập ngươi! Hừ!
Không phải Bộ Vũ Tình khoe khoang tự đại, chỉ vì nàng liếc mắt liền nhìn ra, đối phương cũng chỉ là một tiên thiên cao thủ trong giang hồ mà thôi. Nhân vật như thế có lẽ trên giang hồ là một cao thủ nhất đẳng, nhưng mình trong mắt những người ở đây thì hắn chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
- Được rồi, Bộ muội, đừng náo loạn.
Dịch Phong Tình ngăn Bộ Vũ Tình, chuyển hướng người nọ chắp tay nói:
- Tại hạ Dịch Phong tình, sư muội vừa rồi đắc tội mong các hạ thông cảm. Chúng ta thấy thiên địa biến đổi nên mới tới xem. Chẳng biết các hạ xưng hô như thế nào, mà ở đây đã xảy ra sự tình gì?
- Hắc hắc hắc! Ta gọi là Nguyễn Minh Bảo, mọi người đã quen gọi ta là Bảo ca ca.
Người nọ cười quái dị:
- Ngươi là Dịch Phong hả? Hehe, tiểu tử này cũng được đấy, không ngờ tu luyện Vong tình thiên thư mà chỉ kém nửa bước là có thể bước vào cảnh giới Thái thượng vong tình, xem ra sư phụ ngươi, lão tửu quỷ Phong Thần Thanh Tú bỏ không ít công phu vào người ngươi nha!
- Các hạ biết sư phụ ta?!
Dịch Phong Tình mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt vẫn toát ra sự kinh ngạc cùng nghi hoặc. Tu vi của mình chẳng những bị đối phương nhìn thấy mà đối phương còn biết sư phụ của mình, người này đến cùng là ai?
Nguyễn Minh Bảo cười hì hì nói:
- Ta đâu chỉ biết sư phụ ngươi, hắn còn nợ ta vài hũ hảo tửu ấy chứ!
Dừng một chút, Nguyễn Minh Bảo thu liễm nụ cười nói:
- Tiểu tử ngươi cũng không tệ lắm, ta sẽ chỉ điểm miễn phí cho ngươi một hai câu đi! Vong tình thiên thư là bản kỳ thư, đáng tiếc không phải ai cũng có thể tu luyện. Vong tình không phải vô tình, hữu tình mới có thể vong tình, cầm lên mới có thể buông xuống. Ngươi phải nhớ kỹ, Vong tình thiên thư không nằm ở chữ "vong", mà chính nằm ở một chữ "tình". Năm đó sư phụ ngươi vướng tại vào một chuyện khiến hắn ăn năn nên không thể vượt qua đã nhiều năm. Ngươi là đồ đệ của hắn, phải biết mà tránh đi vào vết xe đổ của hắn thì mới tốt!
Nghe xong lời nói này, Bộ Vũ Tình nhướng mày, quát lạnh:
- Xú khất cái đừng có ở nơi đây mà giả thần giả quỷ! Dịch sư huynh đừng nghe hắn nói bậy, nói không chừng hắn chính là kẻ lừa đảo.
- Ngươi câm mồm!
Dịch Phong Tình gầm một tiếng, hung hăng mắng Bộ Vũ Tình làm nàng hoảng sợ, trong lòng cảm thấy khuất nhục nhưng không thể phát tác.
Bộ Vân Thiên thấy muội muội bị ủy khuất đang muốn xuất đầu thì đã thấy cử chỉ dị thường của Dịch Phong Tình, thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt chợt hồng chợt trắng, biểu tình rất dọa người.
Nguyễn Minh Bảo thấy thế cười đắc ý:
- Tiểu tử này còn có chút tuệ căn, nhanh như vậy mà có lĩnh ngộ. Đúng vậy, lão tửu quỷ kia lần này thiếu ta một đại nhân tình, lần sau lại đến chỗ hắn lấy vài hũ rượu súc miệng vậy...
- Ngươi đến tột cùng đã làm gì Dịch sư huynh? Nói!
Cổ Linh Phong rút bảo kiếm, chỉ thẳng vào đối phương.
Cùng lúc đó, Lâm Thư Hoàn, Xa Ngọc Hàn cùng Công Tôn Chỉ Mộng đem Nguyễn Minh Bảo vây quanh. Mà Vũ Văn Cực cùng Tịch Yên Nhiên phía đối diện liếc mắt, cũng tiến lên hỗ trợ, chỉ có Bộ gia huynh muội đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc này người ngoài nhìn thấy Dịch Phong Tình tựa như là tẩu hỏa nhập ma, toàn thân hơi thở hỗn loạn, kinh mạch nghịch chuyển, tùy thời bạo tạc mà chết! Trên thực tế, Dịch Phong Tình không phải tẩu hỏa nhập ma, vốn đã ngộ đạo mà bị áp chế bên trong tâm nên cảm xúc đột nhiên bạo phát, thân thể khó có thể thừa nhận.
"Vong tình... không khắc cốt ghi tâm đích thì sao dám nói quên?"
Lời nói của Nguyễn Minh Bảo như đâm sâu vào tâm trí Dịch Phong Tình mà hắn không thể nào phản bác.
"Thì ra... mình cũng sai lầm rồi!"
- Xin hãy dừng tay!
Sau một lát, Dịch Phong Tình lấy lại tâm thần, thân thể vô cùng suy yếu, như trải qua bệnh nặng một hồi, bất quá trong mắt hắn lóe ra thần thái khác thường.
- Dịch sư huynh không sao chứ?
Cổ Linh Phong lập tức bước lên phía trước đỡ lấy Dịch Phong Tình, trên mặt tràn đầy khẩn trương cùng thân thiết. Hiện tại chỉ cần không phải người mù cũng có khả năng nhìn ra là Cổ Linh Phong đối với Dịch Phong Tình có chút tình ý.
- Cám ơn sư muội, ta không sao.
Dịch Phong Tình nhàn nhạt gật đầu, tựa hồ cùng trước kia không có gì khác nhau. Nhưng Cổ Linh Phong từ trong mắt đối phương nhận ra một tia nhu tình, dù rất nhỏ, nhưng nàng tin tưởng rằng mình tuyệt đối không nhìn lầm.
- Dịch sư huynh, để muội giúp huynh!
- Tự ta có thể làm được...
Hít sâu một hơi, Dịch Phong Tình đứng thẳng dậy, chậm rãi đi đến trước Nguyễn Minh Bảo, cung kính thi lễ:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, Dịch Phong Tình vô cùng cảm kích.
- Cái gì tiền bối với cả tiểu bối... gọi ta là Bảo ca ca là được rồi.
Nguyễn Minh Bảo nhún vai, cười gượng:
- Tiểu tử ngươi ngộ tính thật tốt, ta chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, muốn tạ ân thì đi nói với sư phụ của ngươi đi, hắn đã bỏ ra trên thân ngươi không ít tâm lực đâu... A?!
Đang nói, Nguyễn Minh Bảo chợt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xa xa mấy đạo lưu quang thoáng hiện, thẳng hướng tới ngọn núi mà đến.
- Náo nhiệt quá ha ha ha, lại có người đến, xem ra hôm nay thật sự là một ngày ngày lành a! Ha ha ha...
Hai gã nam tử rơi vào giữa sân.
- Táng Kiếm Cốc, đệ tử Hạ Khinh Trần, xin chào chư vị đồng đạo.
- Ta là Võ thần điện Nguyên Thác.
Hạ Khinh Trần vẫn như trước là một vạt áo xanh, phiêu dật lạnh nhạt.
Nguyên Thác vẫn một thân hắc bào, bá đạo.
Bọn người Dịch Phong Tình thấy thế, sôi nổi tiến lên chào.
Bất quá, khi hai người Hạ Khinh Trần nhìn thấy Nguyễn Minh Bảo ở đây, tức khắc mắt trợn trừng:
- Nguyễn... Nguyễn tiền bối, ngài như thế nào lại ở nơi này?
- Cái gì Nguyễn tiền bối? Nguyễn tiền bối ở đâu? Ai là Nguyễn tiền bối?
Nguyễn Minh Bảo giống như là mèo bị giẫm lên đuôi, cả kinh kêu to:
- Chỗ này không có Nguyễn tiền bối nào cả, chỉ có Bảo ca ca, hai tiểu tử thối đừng ở trước mặt ta làm nhộn, cẩn thận ông đây vặt trụi "lông măng" và lấy "hai viên bi" của các ngươi xuống đấy!
- Là... là... là... Bảo ca ca!
Một tiếng Bảo ca ca kêu lên, khiến mọi người nổi da gà toàn thân. Hạ Khinh Trần cùng Nguyên Thác hai người tốt xấu cũng là tu sĩ nổi bật, không ngờ biến thành bộ dạng này hình dáng. Vãi hàng, thật sự là quá vãi hàng roài!
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì rõ là sự lạ nha. Nguyễn Minh Bảo này rõ ràng chính là tiên thiên cao thủ, sao lại có thể khiến hai thiên đạo cao thủ ăn nói khép nép, chẳng lẽ người này rất có địa vị?
Người thánh vực xung quanh hoàn toàn không nghĩ ra, sững sờ nhìn ba người.
Đúng lúc này, một đoàn nam nữ từ trên trời hạ xuống đỉnh núi.
Tu sĩ đến nhiều như đi chợ khiến đỉnh núi vốn vắng vẻ lạnh lùng tức khắc có vẻ náo nhiệt phi phàm.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh
Bình Luận (0)
Comment