Thương Thiên

Chương 6

Rời nhà đi đến một mảng rừng nhỏ, Nhạc Phàm cởi bỏ áo mặc, cẩn thận để sang bên cạnh rồi bước đến trước một cây đại thụ to bằng ba người ôm.
Khác với vẻ ngoài gầy gò, thân trên Nhạc Phàm biểu lộ nhiều cơ nhục ngăm đen săn chắc, làm cho người ta có cảm giác sung mãn, tràn đầy khí lực. Hắn từ từ nhắm hai mắt để cảm thụ mọi thứ xung quanh, rồi hít một hơi thật sâu.
"Bắt đầu thôi". Nói vừa dứt, chỉ thấy Nhạc Phàm giơ tay, lấy khảm sài đao (dao chặt củi) ở sau lưng hướng tới cây đại thụ mà chặt tới...
Tốc độ lúc ban đầu khá chậm, có thể thấy rõ hình dạng của sài đao. Khảm sài đao này tuy không to lắm, nhưng chuôi cầm lại lớn hơn bình thường, nhìn qua là thấy rất nặng. Đao dài gần bằng cánh tay, sống dao dày, chuôi đao dễ cầm, bọc vải bố bên ngoài, mũi đao nhìn cũng bình thường, hiển nhiên đây là thứ dùng để chặt củi nhưng là loại lớn.
Chuôi đao ngoài việc hơi lớn, còn nhìn thì rất bình thường, không có gì đặc biệt. Bất quá chỉ có điều dã thú chết vì nó cũng nhiều, có thể thấy lực sát thương của nó thật không thua kém gì các vũ khí lợi hại khác.
Hai năm trước, thường có một lão hổ ẩn nấp ở Hồng Diệp lâm, cũng không biết là nó đến từ đâu, lại hung hãn vô cùng, các dã thú khác cũng không dám thu thập nó.
Một hôm lão hổ đang kiếm thức ăn trong rừng, không cẩn thận dính vào bẫy của Nhạc Phàm.
Tai nạn này làm lão hổ nộ hỏa trùng thiên, không ngừng gầm rống. Nhưng nó không chịu chết dễ dàng, cứ nhắm tới chỗ đám cỏ Nhạc Phàm tiềm phục mà phóng tới, bất đắc dĩ hắn phải đề đao tiến lên...
Sau một lúc chiến đấu, Nhạc Phàm đã bị cào trúng nhiều chỗ, còn lão hổ dính bẫy cũng trở nên mệt nhoài.
Chiến đấu một hồi nữa, Nhạc Phàm nhanh chóng không trụ nổi. Khi động tác của Nhạc Phàm bắt đầu chậm chạp, lão hổ dũng mãnh phóng nhào tới hắn. Trong tình huống thập phần nguy hiểm đó, Nhạc Phàm không dám nghĩ nhiều, ý thức cầu sanh mạnh mẽ, ngay lập tức dụng lực chém mạnh một đao, tuy đánh sau mà đến trước xuất hiện ngay trước mặt lão hổ.
"Phá..." Nhạc Phàm hét lên. Chỉ một phát, lão hổ bị sài đao chém thành hai mảnh, máu tươi phun đầy mặt đất. Bởi vậy mới thấy, và không thể không nói rằng: thiên hạ không có binh khí tồi, chỉ có kẻ dùng binh khí mới không xứng.
Trong góc rừng, Nhạc Phàm không ngừng múa sài đao, động tác thập phần đơn giản, lại còn rất chậm, nhưng thực tế rất trầm ổn chuẩn xác, mỗi đao chém xuống đều dừng ở vị trí giống lần trước. Nhìn chỉ có vài chiêu đơn giản, nhưng muốn cầm đao nặng vài chục cân, di chuyển lên xuống, múa đao qua lại, không có công lực căn bản không thể làm được.
... Nửa thời thần trôi qua, Nhạc Phàm múa đao bắt đầu nhanh hơn, vụn gỗ cây bay đầy trời, làm cho không gian xung quanh trở nên mờ ảo. Nhưng đám vụn gỗ đó không ảnh hưởng đến động tác của Nhạc Phàm, hắn nhắm hai mắt, để bản thân rơi vào không minh trạng thái, hoàn toàn bằng cảm giác mà chi phối vận động của bản thân. Tốc độ của đao ngày càng nhanh hơn, thân hình phối hợp với hai tay vận động không ngừng, sài đao chuyển động mờ ảo trong hàng vạn mảnh vụn gỗ.
Không minh chi cảnh là một trạng thái tư tưởng của con người. Các trạng thái có thể chia ra thành nhiều cấp từ thấp đến cao: tĩnh tâm, vô niệm chi cảnh, không minh chi cảnh, thiên nhân hợp nhất và cuối cùng là thiên đạo chi cảnh trong truyền thuyết.
Người luyện võ bình thường đều bị vướng ở tĩnh tâm và vô niệm, muốn tiến nhập không minh chi cảnh cũng khó khăn phi thường, không chỉ cần tĩnh tâm và chuyên chú, mà còn cần bảo trì trạng thái tâm lí vô dục vô cầu. Nhưng trong giang hồ chỉ có vài người là chân chính đạt được vô dục vô cầu.
Tuy nhiên trong giang hồ, đại bộ phận võ lâm cao thủ khi tu luyện đều có thể tiến nhập không minh chi cảnh, bởi vì tư tưởng của họ cũng đã đạt đến trạng thái thông suốt, cho dù tâm có tạp niệm cũng có thể khống chế, đặc biệt những người xuất gia càng dễ dàng làm được. Nhưng tiến nhập không minh chi cảnh tịnh không đại biểu cho việc có võ công lợi hại, chỉ có thể nói người đó có tư tưởng đạt được cảnh giới cao, đối với việc lĩnh ngộ võ công thì tốt hơn người khác, kết quả tu luyện có thể đạt gấp đôi bình thường.
Tuy nhiên võ lâm cao thủ bình thường luyện công, muốn tiến nhập không minh chi cảnh thì phải tĩnh tọa, nếu không rất dễ tẩu hỏa nhập ma, chỉ có một vài công pháp đặc thù thì khác. Nhìn Nhạc Phàm múa đao không nghỉ, nhưng cũng có thể tiến nhập không minh chi cảnh, nếu bị người khác nhìn thấy nhất định phải giật mình, vì việc này rất cần chuyên chú dụng tâm. Nếu trong võ lâm có người biết hắn mỗi lần tập luyện đều như vầy, bất chợt xuất hiện có thể khiến hắn tâm khí bất thuận dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Kì thật Nhạc Phàm lúc trước khi chặt củi để tiết kiệm lực đã phát hiện ra phương pháp, rồi không ngừng cải thiện mà lĩnh ngộ ra loại đao pháp giản đơn này. Nếu nghiêm túc mà nói đây cũng không phải là một loại đao pháp, bởi vì chỉ có "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" (chặt, bổ, xoay, đỡ, đánh) năm động tác đơn giản, phối hợp với thân thể, không ngừng luyện tập mà thành.
Sau khi luyện tập đao pháp thuần thục, Nhạc Phàm nhờ phụ thân giúp đỡ, vào tiệm rèn trong thành đặt chế tạo chiếc khảm sài đao có hình dạng đặc thù, toàn bộ dùng gang mà chế thành, nặng chừng sáu mươi cân, người thường nâng lên cũng đã khó, đừng nói đến việc tùy ý xoay chuyển.
Bầu trời ngày càng sáng hơn, Nhạc Phàm đã chặt xong cây đại thụ, nhanh chóng chặt thành từng đoạn nhỏ để dễ vận chuyển.
Sau khi Nhạc Phàm ngừng tay, đám bụi vụn gỗ cũng lắng xuống, góc rừng trở lại tình trạng như cũ, lúc này đã thấy rõ thân hình gầy gò của Nhạc Phàm.
Lấy áo lau mồ hôi trên người, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn trời, thầm nói: "Mặt trời lên nhanh quá, cũng đến giờ rồi, nên về thôi".
Nhạc Phàm thu hết đống củi, cột lại rồi vác lên vai. Đống củi nặng không làm giảm tốc độ của hắn, chỉ thấy mỗi bước lại trầm ổn hơn bình thường.
Bình Luận (0)
Comment