Thương Thiên

Chương 611

Nhạc Phàm đi vào thạch thất, một đạo nhiệt lực tức thì đập vào mặt hắn.

Nơi đây khô nóng dị thường, vô số mùi hương hỗn tạp, tràn ngập cả không gian, đứng trong gian thạch thất to như vậy cũng khiến cho hô hấp Nhạc Phàm lập tức cảm thấy trầm trọng.

Bốn phía chung quanh, im ắng dị thường.

Trên vách tường bằng phẳng, thỉnh thoảng phát ra nhiều điểm lam quang, giống như bầu trời đầy sao, chiếu rọi không gian.

Trung ương thạch thất, đặt hai đại đỉnh ngũ phương cao bằng người thường, phía trên long quy bao quanh, phía dưới không ngừng phun ra nuốt vào lam diễm, có thể nói vô cùng đồ sộ.

- Ngươi đã đến rồi.

Một giọng nói dịu dàng truyền đến, mang theo một chút lạnh lùng.

Lập tức, cửa đá trong thạch thất chậm rãi mở ra, một thiếu phụ mỹ mạo từ góc tối đi tới.

Váy dài màu xanh phiêu bồng, phong vận thành thục, đầu bạc như tuyết trắng, trên đầu cài một một cây trâm bằng ngọc bích, ngoài ra không có bất cứ một trang sức nào nữa, đơn giản mà không mất đi sự diễm lệ, bên trong thanh nhã, phiêu dật, xuất trần thoát tục… Người này gây cho Nhạc Phàm ấn tượng vô cùng lớn.

- Đa tạ Văn tiền bối cứu mạng…

Dò xét một lát, Nhạc Phàm lễ phép tiến lên đón, bất quá trong lòng cũng thầm kinh ngạc, Văn Tông Thanh tám mươi năm trước đã thành danh, là một trong thập đại tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ, hiện tại không ngờ khuôn mặt lại trẻ như vậy, thật sự khó có thể tin được… Nhưng mà nghĩ đến đối phương là một cao thủ y đạo, trong lòng cũng không thấy quá ngạc nhiên nữa.

- Nhanh như vậy đã có thể tỉnh lại, không tồi, không tồi…

Giọng nói Văn Tông Thanh lạnh nhạt, không thấy bất kỳ một sự dao động của cảm xúc nào, làm cho người nghe không biết điều nàng muốn nói là gì.

Hắn hôn mê thời gian dài mới có thể tỉnh lại, lại còn nói rằng không tồi? Văn Tông Thanh đang châm chọc, hay là tán thưởng, hoặc là có ý gì khác?

- Thế nào, hiện tại có phải ngươi nghĩ rằng ta đang chế nhạo ngươi, ngươi cảm thấy rằng bản thân ngươi hôn mê mười ngày là lâu?

Văn Tông Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Nhạc Phàm nói:

- Vào thời điểm Thanh nhi mang ngươi tới đây, sinh cơ đã tiêu tán, chỉ bằng một chút nguyên khí mới có thể bảo trụ tính mạng, hiện giờ có thể sống lại, có thể được nói là kỳ tích, nếu thay vào đó là kẻ khác, chỉ sợ sẽ rất khó tỉnh lại.

Khi nói chuyện, ánh mắt Văn Thanh Tông không ngừng đảo qua người Nhạc Phàm, không tự chủ được gật gật đầu:

- Không tồi, quả thực không tồi, xem ra hiện tại đã không có gì đáng ngại rồi.

- Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.

Nhạc Phàm thấy Văn Tông Thanh nói vậy tức thì khom mình cảm tạ, từ bờ vực của chết chóc lại được tái sinh khiến hắn ngộ ra rất nhiều điều, nhất là khi biết được Tiểu Băng nhi là hài tử của mình, hắn đối với sinh mệnh của mình chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như bây giờ.

- Ngươi không cần phải cảm tạ ta, ta cũng chỉ hao phí chút dược vật mà thôi.

Văn Tông Thanh ôn hòa nói:

- Thể chất của ngươi đặc thù, ý niệm muốn sống vượt xa thường nhân, lại có nguyên khí kẻ khác truyền cho ngươi, để ngươi tiếp tục duy trì sinh cơ, cho dù ta không ra tay ngươi cũng có thể chính mình tỉnh lại, chẳng qua thời gian có dài thêm đôi chút mà thôi, chắn hẳn ngươi cũng biết tình hình của bản thân mình, cũng không được khả quan như tưởng tượng.

Dừng một chút, Văn Tông Thanh duỗi tay lấy ra hai cái bồ đoàn ý bảo Nhạc Phàm ngồi xuống nói chuyện.

Đợi sau khi hai người ngồi vào vị trí của mình, Văn Tông Thanh lại nói:

- Đương nhiên, hiện tại ngươi tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng tình hình thân thể quả thực không đáng để vui vẻ. Bởi vì thân thể ngươi lực lượng tan rã, lúc có lúc không, bản thân ở trong trạng thái suy yếu, ngoại trừ khí lực bên ngoài ra thì không thể sử dụng chân nguyên, cũng không thể dùng ngoại lực tu luyện, chỉ có thể chờ nó chậm rãi khôi phục, hoặc tìm những biện pháp khác. Nếu như sau khi sinh mệnh nguyên khí hết, vẫn không có biện pháp hồi phục, ngươi vẫn như cũ, không tránh khỏi cái chết.

Nghe Vân Tông Thanh nói lời này, trên mặt Nhạc Phàm không có bất kỳ một sự dao động nào, hắn nhìn một sợi tóc bạc chấm vai mình, trong lòng không khỏi chua xót. Đối với tình huống của thân thể mình, bản thân hắn sao lại không hiểu? Nhưng thế thì sao, thiên địa vạn vật, đều có quy tắc của nó, một cuộc đời bắt đầu bằng sinh và diệt. Sinh cơ bản thân hắn hao hết, vốn đã là người chết, hiện giờ có thể sống sót đã là kỳ tích, nếu muốn sống nhiều hơn nữa chính là yêu cầu quá đáng, sợ rằng khi đó quỷ thần cũng phẫn nộ.

Nhạc Phàm không tin quỷ thần, nhưng trong lòng hắn hiện giờ vẫn cảm thấy một chút thỏa mãn nho nhỏ.

Thấy đối phương trầm mặc không nói, Văn Tông Thanh đột nhiên nói:

- Lý Nhạc Phàm, ngươi có biết như thế nào là trường sinh không? Như thế nào mới có thể cầu trường sinh?

- Trường sinh.

Nhạc Phàm hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi câu này, hắn lắc đầu nói:

- Không biết.

Văn Tông Thanh tựa hồ đã sớm dự đoán được câu trả lời của hắn, không bất ngờ nói tiếp:

- Trường sinh tức là không già, tức là kéo dài mệnh, tức là một sự tồn tại đáng kể trên thế giới này, nếu học được trường sinh thuật, chính là nghịch thiên, tranh chấp cùng thiên địa, thoát khỏi số kiếp của vạn vật…

- Số mệnh? Cái gì gọi là số mệnh?

Trong lòng Nhạc Phàm rung động khác thường, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng. Hắn cảm thấy ẩn ý trong lời nói của đối phương, vô cùng trọng đại, thậm chí cùng tính mạng hắn có quan hệ, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết.

Chỉ nghe Văn Tông Thanh thản nhiên nói:

- Số mệnh chính là căn cơ tồn tại của vạn vật, nói đơn giản, chính là nguyên khí mơ hồ giữa khoảng không thiên địa, cho nên, nếu có thể đem nguyên khí thiên địa tụ tập vào bản thân, sẽ có năng lực cầu được trường sinh.

- Chẳng lẽ, thế gian này thực sự có thuật trường sinh?

Hai mắt Nhạc Phàm mờ mịt, suy nghĩ hỗn loạn, từ thái dương hiện lên vài giọt mồ hôi:

- Trường sinh thuật… Trường sinh thuật… Thế giới to lớn, thiên hạ vạn vật, cho dù có thuật trường sinh cũng không ngạc nhiên.

Văn Tông Thanh có thể hiểu được tâm trạng của đối phương hiện giờ, vào thời điểm lần đầu tiên nàng nghe được chuyện này, cũng giống như hắn, thất thần. Nàng tin tưởng rằng, bất luận một người nào nghe thấy lời nói phá vỡ lẽ thường của trời đất, chỉ sợ cũng không bình tĩnh được, thậm chí còn lâm vào bên trong u mê.

Thấy Nhạc Phàm dần dần bình tĩnh lại, Vân Tông Thanh tiếp tục lại nói:

- Ở thời kỳ Viễn cổ, vào thời điểm thiên địa là một mảnh hoang vu, rất nhiều sinh sinh vì muốn trường tồn, thường chém giết lẫn nhau, loại bản năng này kỳ thật chính là một loại biểu hiện tranh đoạt số mệnh, tranh đoạt số mệnh chính là tranh đoạt nguyên khí giữa thiên địa, ai có nguyên khí càng nhiều, thì tuổi thọ sẽ càng dài, chính vì thế có thể giải thích tại sao thời kỳ viễn cổ có nhiều đại năng như vậy… Chỉ có điều, vì tranh đoạt nguyên khí thiên địa, không tiếc giết chóc hết thảy sinh linh cường đại, cuối cùng dẫn tới đại kiếp nạn, vô số lôi hỏa từ trên trời giáng xuống, tiêu diệt hết thảy sinh vật, bao gồm cả sinh linh cường đại nhất…

- Trải qua trăm ngàn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, rất nhiều sinh linh rốt cục đã khôi phục lại, mà tổ tiên chúng ta là một trong số đó. Vào thời điểm đó, tổ tiên chúng ta đã mở ra linh trí, hiểu được sự biến hóa, vì thế, để chống đỡ các tai họa từ bên ngoài, bọn họ không ngừng trong các loại hoàn cảnh khó khăn để rèn luyện mình, thông qua phương pháp tu luyện nhận được lực lượng cường đại, cũng có được trí tuệ to lớn từ sự biến hóa của Thiên đạo, hấp thu và luyện hóa thiên địa chi lực, tu được thuật trường sinh cùng dời non lấp biển. Dần dần tổ tiên chúng ta trở thành chúa tể của thiên địa vạn vật… Cho nên, vào thời cố đại, cường giả san sát, đại tới thời kỳ quang vinh phồn thịnh chưa từng có.

- Chỉ tiếc, có thịnh tất có suy, sau một cuộc chiến, vô số cường giả ngã xuống, truyền thừa từ thời thượng cổ mười phần không còn đến một phần, trường sinh thuật cũng vì thế mà trở thành truyền thuyết trong miệng mọi người.

Văn Tông Thanh kiên nhẫn giảng giải, Nhạc Phàm lẳng lặng lắng nghe, từ trong lời nói của đối phương, hắn biết được rất nhiều sự tình mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được, thì ra thế gian thực sự có trường sinh thuật, chỉ có điều hiện giờ đó chỉ là truyền thuyết. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Thổn thức một hồi, Nhạc Phàm bình tĩnh lại, nói:

- Một khi trường sinh thuật đã trở thành truyền thuyết, Văn tiền bối giảng giải nhiều như vậy, đến tột cùng đối với ta có quan hệ gì?

Trải qua nhiều lần sinh tử ly biệt, Nhạc Phàm đã sớm hiểu rõ, cái gì trường sinh, cái gì vĩnh hằng, với hắn mà nói không hề có ý nghĩa gì hết. Sinh tử vô thường, đối với hắn không quan trọng.

- Ngươi rất bình tĩnh, không hề giống Thanh nhi lúc trước, không dùng tính mạng bản thân mình đánh cuộc.

Văn Tông Thanh lại liếc qua người Nhạc Phàm, lần thức hai không khỏi cười khổ, không ai muốn đi liều mạng a.

- Vừa rồi ta nói chuyện tự nhiên là có quan hệ với ngươi, nếu không ta nói nhiều như vậy để làm gì?

Thấy đối phương không tiếp lời, vẻ mặt Văn Tông Thanh dịu đi một chút nói:

- Lý Nhạc Phàm, ngươi cũng biết ngươi hiện giờ còn sống là vì cái gì chứ?

- Biết.

Nhạc Phàm gật đầu nói:

- Con người khi vừa sinh ra, trong thân thể có ẩn chứa một đạo sinh mệnh nguyên khí, không ngừng diễn hóa thành sinh cơ trong cơ thể, là nguồn suối sinh mệnh.

Mấy thứ này đều là do ban đầu Nhạc Phàm học y mà biết được, hiện giờ từ chính miệng mình nói ra, có thêm một chút lĩnh ngộ.

Văn Tông Thanh lại nói:

- Vậy ngươi có biết sinh mệnh nguyên khí từ đâu mà đến hay không?

- Từ đâu đến?

Nhạc Phàm rùng mình, nghĩ đến lời nói đối phương lúc trước, trong lòng thông suốt:

- Văn tiền bối, người nói chính là thiên địa nguyên khí?

- Không sai, chính là thiên địa nguyên khí.

Văn Tông Thanh nghiêm nghị nói:

- Thiên địa nguyên khí có thể nói là do vạn vật tạo ra, chẳng những diễn hóa thành thiên địa chi lực, tẩm bổ sinh linh, còn biến thành sinh mệnh nguyên khí, tạo ra vô số sinh cơ, đây mới là điều huyền bí trong trường sinh… Chỉ có điều, mỗi một người thể chất bất đồng, khả năng hấp thu sinh mệnh nguyên khí khác nhau, bởi vậy mới sinh ra Tiên Thiên nguyên khí không đủ, dẫn đến tuổi thọ không đủ, mà có kẻ nguyên khí hùng hậu, có thể sống lâu trăm tuổi. Chúng ta là người trong Thiên đạo, thăm dò trong cõi u mê của thiên đạo, cầu trường sinh bất tử, chỉ tiếc thuật trường sinh là nghịch thiên, duy chỉ có những người siêu việt Thiên đạo mới có thể lĩnh hội được đôi chút, như vậy mới có thể xem là tu thành chính quả.

- Siêu việt Thiên đạo… Tu thành chính quả…

Nhạc Phàm bỗng nhiên chấn động, thất thanh nói:

- Người muốn nói là nếu đạt tới siêu việt Thiên đạo liền có khẳ năng trường sinh bất tử?

Văn Tông Thanh hờ hững nói:

- Có trường sinh bất lão hay không ta không biết, bất quá tuổi thọ rất dài, thật sự rất lâu, tỷ như sáu vị Đại tôn Tu Hành Giới, mỗi người cũng đã sống vài trăm tuổi, hiển nhiên lời nói tương đối đó có thể tin… Còn dưới tình huống bình thường, tuổi thọ của cao thủ Thiên đạo so với thường nhân cao hơn rất nhiều. Bình thường cao thủ Thiên đạo sơ cảnh ít nhất cũng sống được hai giáp, Thiên đạo trung cảnh ít nhất cũng có khả năng sống được ba giáp, Thiên đạo cao thủ thượng cảnh ít nhất cũng có thể sống được bốn giáp…

- Vài trăm tuổi? Mấy trăm tuổi? Một người không thể có thể sống được vài trăm tuổi! Thiên đạo…

Nhạc Phàm cảm thấy có chút mông lung, nếu không phải chính tai nghe được, nếu đối phương không phải là một đại tông sư, hắn cũng sẽ không nguyện tin tưởng, một người không ngờ lại có thể sống tốt mấy trăm năm, thậm chí còn có thể lâu hơn.

Nghiêm túc mà nói, kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên Nhạc Phàm nghe thấy trường sinh thuật, hắn từng nghe Yêu sư Từ Phúc nhiều năm trước đã nói qua, còn nghe được rất nhiều bí mật từ thời thượng cổ. Dù sao vào thời điểm kia, Từ Phúc chính là bị một lời nguyền rủa độc ác, không thể coi là người, lúc này khi nghe Văn Tông Thanh nói vậy, nội tâm Nhạc Phàm rung động hơn so với lúc ấy.

Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm phục hồi lại tinh thần:

- Văn tiền bối, ý của người muốn nói là, biện pháp duy nhất có thể cứu được ta là tu luyện trường sinh thuật?

Văn Tông Thanh không trả lời, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ nói:

- Lý Nhạc Phàm, ta không biết đạo sinh mệnh nguyên khí của ngươi từ đâu mà có, nhưng tình huống hiện tại của ngươi rất không ổn định, tùy lúc có khả năng tiêu tán đi, ngươi phải mau chóng nghĩ biện pháp khôi phục nguyên khí, chuyện này bất luận kẻ nào cũng không thể giúp được ngươi, chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi mà giải quyết. Vừa rồi ta nói cho ngươi lời này, chính là muốn ngươi nhận thức rõ căn nguyên của sinh mệnh, cung cấp cho ngươi một chút tin tức mà thôi, còn nên làm như thế nào, ngươi nên tự mình suy nghĩ.

- Cám ơn Văn tiền bối.

Nhạc Phàm trịnh trọng gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích. Hắn có cảm giác, Văn Tông Thanh bề ngoài lạnh nhạt, nhưng có thể thấy nàng cũng là một người rất tốt.

- Đúng rồi, ngươi còn có một chuyện…

Văn Tông Thanh giống như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói:

- Lý Nhạc Phàm, tuy rằng ta không biết công pháp ngươi tu luyện là gì, không ngờ có thể đem lực lực của thiên địa nguyên khí bên ngoài chuyển hóa thành lực lượng chính mình, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi làm như vậy quả thực rất nguy hiểm. Thiên địa nguyên khí, dị thường cuồng bạo, cho dù là thời thượng cổ, cũng có ít cường giả dám trực tiếp thôn phệ để luyện hóa, chỉ có thể hấp thu từng chút một mà tu luyện. Đừng nghĩ rằng trước kia ngươi tu luyện không có việc gì, mà còn gia tăng lực lượng rất nhanh, đó là bởi vì thể chất của ngươi cường đại, hấp thu nguyên khí không nhiều lắm, cho nên ngươi mới có cảm giác không có việc gì, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nếu không phải là tẩu hỏa nhập ma thì kết cục sẽ là nổ tan xác mà chết.

Văn Tông Thanh nói rõ tình hình cho Nhạc Phàm, lúc trước do hắn cơ duyên xảo hợp ngộ được thất tình lực, đem thiên địa nguyên khí dẫn vào cơ thể luyện hóa thành nguyên khí của bản thân, mới khiến cho hắn trong thời gian ngắn ngủi vài năm tu vi tăng mạnh, trở thành cường giả đỉnh phong trong giang hồ. Chỉ có điều, Văn Tông Thanh cũng không biết Nhạc Phàm có tinh thần lực khổng lồ, cũng chính bởi vì tinh thần lực khổng lồ, mới khiến cho hắn ban đầu chống đỡ không bị thiên địa nguyên khí tung hoành cơ thể, và có thể tu luyện cho tới bây giờ. Trong chuyện này, đương nhiên có liên quan tới công pháp mà hắn tu luyện, nhưng điều quan trọng nhất có lẽ là do hắn trong sinh tử mà cảm ngộ được.

Nhạc Phàm không giải thích nhiều, Văn Tông Thanh tự nói:

- Mặt khác, ta vô ý dò hỏi chuyện riêng tư của ngươi, bất quá vì muốn nắm giữ tình huống thân thể ngươi cho nên ta muốn hỏi, nguyên hồn của ngươi rút cục đã có chuyện gì xảy ra? Bị thương nặng không ngờ còn có thể sống đến bây giờ! Còn ý thức hải bị tàn phá nữa? Ta không hiểu, trên thân thể ngươi rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hy vọng ngươi có thể kể từ đầu đến cuối cho ta, ta mới có thể bốc thuốc đúng bệnh, nếu không có sai sót gì thì tự mình ngươi chịu.

Trước mặt Y tiên, y thuật của Nhạc Phàm chỉ có thể coi là một đứa trẻ mới nhập môn, cho nên hắn không hề giấu diếm, đem sự tình phát sinh mấy năm nay nói hết ra.

Văn Tông Thanh nghe Nhạc Phàm kể lại, một lúc lâu không thể mở miệng được, bởi vì nàng thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

Nàng không thể tưởng tượng được, một người phải chịu nhiều áp lực, vô số sự đau khổ mới có thể đi tới bây giờ.

Nàng khiếp sợ, ý chí của một người không ngờ có thể thắng được giới hạn của sinh tử.

Nàng thương cảm, một việc làm có cơ hội thành công không cao, liệu hắn có bao nhiêu thời gian mà sống tốt đây?

- Lý Nhạc Phàm, ta… ta chữa trị không được.

Trầm mặc một lúc, Văn Tông Thanh nhàn nhạt mở miệng, cảm xúc hình như có chút giảm sút.

Thân là một Y giả, nhưng lại không có cách nào cứu tính mạng con ngươi, Văn Tông Thanh cảm thấy thật hổ thẹn.

Bình Luận (0)
Comment