Thương Thiên

Chương 62

"Cái gì? Truyền thụ đao pháp!"
Doanh trướng đột nhiên trở nên yên lặng.
Đông Vũ có chút lúng túng nói: "Ta biết ngươi là người có chủ kiến, cho nên chúng ta sẽ không nói gì. Ta chỉ là đến báo tin, quyết định là hoàn toàn do ngươi. Nếu ngươi không nguyện ý..."
"Không! Ta đồng ý". Nhạc Phàm ngắt lời Đông Vũ, nói khẳng định.
Nghe Nhạc Phàm trả lời khảng khái như thế, bọn Đông Vũ đều ngây cả người.
Trong giang hồ, võ công luôn luôn không truyền ra ngoài, đặc biệt là võ công tuyệt học lợi hại như thế. Nếu tuyệt thế võ học lưu lạc trên giang hồ thì không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu tranh đoạt trên giang hồ.
Bất quá Nhạc Phàm không để ý đến chuyện đó. Hắn lớn lên trong miền sơn dã, đối với những vật ngoài thân xem ra rất lãnh đạm, tâm trí khoáng đạt tự nhiên, không chịu sự ước thúc của giang hồ. Hơn nữa trong tâm trí hắn, tự cường mới là điều trọng yếu nhất, nếu không cho dù có tìm được võ công tuyệt học đệ nhất thiên hạ cũng không trở thành cường giả được.
Đông Vũ có chút không xác định nói: "Ngươi đúng là nguyện ý đem đao pháp truyền ra ngoài. Ngươi còn chưa biết rõ, trên chiến trường đao pháp đó ít nhất cũng là võ công tuyệt học bậc nhất".
Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Võ công cũng phân ra cấp độ à?"
Không chỉ Nhạc Phàm, Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong cũng nhìn Đông Vũ với vẻ mặt nghi hoặc.
Đông Vũ cười gượng nói: "Chuyện này... là sư phụ nói cho ta biết. Đơn giản mà nói, võ công từ thấp đến cao chia làm ngũ phẩm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt thế võ học và khoáng thế thần công. Trong giang hồ, tuyệt thế võ học tuyệt đối là trấn sơn chi bảo của các môn phái, tuyệt không truyền ra ngoài".
Nhạc Phàm nói: "Chuyện đó không quan trọng. Trong mắt ta vĩnh viễn không có môn võ công nào là mạnh nhất, chỉ có không ngừng nỗ lực mới có thể tự mình trở nên mạnh hơn, cho nên võ công truyền ra ngoài hay không ta cũng không để ý. Thế nên ta sẽ đáp ứng yêu cầu của họ, bởi vì, nếu trên chiến trường có thể giết được nhiều kẻ địch, cơ hội để chúng ta sống sót mà rời khỏi đây sẽ lớn hơn một chút..."
Lúc này, Nhạc Phàm tựa như một đầm nước thâm sâu khiến người khác không thể nhìn rõ hắn. Sâu trong ánh mắt hắn lấp loáng vẻ quang mang trí tuệ, tựa như có thể nhìn thấu mọi sự.
Bọn Đông Vũ thầm gật đầu đồng ý. Hiện tại bọn hắn đã phát hiện, trước đây bản thân đã đánh giá thấp gã thiếu niên trước mặt. Tới giờ, biểu hiện của Nhạc Phàm đều rất trầm lặng, nhưng đến thời điểm mấu chốt, hắn có tầm nhìn xa hơn người thường rất nhiều. Đúng như lời thánh nhân nói, đó chính là kẻ đại trí giả ngu vậy!
Đông Vũ cười nói: "Nhạc Phàm đã quyết định như thế, vậy chúng ta cùng đến gặp chủ soái thôi!"
Quân doanh Đại Minh, Mạc Chinh đang ở trong quân trướng cùng các tướng lĩnh thương lượng phương pháp công thành.
Lúc này thị vệ ở ngoài trướng bẩm lớn: "Bẩm cáo chủ soái, đám người Thiết Huyết cầu kiến".
Trong quân trướng đột nhiên yên lặng, Mạc Chinh giật mình, lẩm bẩm nói: "Sao nhanh vậy?" Rồi lão quay ra nói với thị vệ: "Nhanh cho họ vào". Lão lập tức nói với tướng lĩnh xung quanh: "Hôm nay nghị sự tới đây thôi. Trữ tiên sinh và Dư Lương ở lại, còn những người khác về trước đi".
"Dạ!" Các tướng lĩnh rời khỏi, vẻ mặt có vẻ bất bình.
Một vị tướng lĩnh thấy bọn Đông Vũ bên ngoài doanh trướng, "phì" một tiếng rồi nói: "Ra vẻ cái gì chứ. Chỉ là một đám trư la có chút danh dự, lại tưởng rằng mình là thứ gì chứ!"
"Ha ha..." Bọn tướng lĩnh còn lại cùng cười lớn.
Đông Vũ vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay nắm chặt Từ Kiệt lúc này đang muốn xông lên, trầm giọng nói: "Chúng ta vào thôi!"
Hai tay Đông Vũ dụng lực quá lớn, siết chặt khiến Từ Kiệt cảm thấy đau mà tỉnh người lại. Vì thế Từ Kiệt nhả nắm đấm ra, quay về phía bọn tướng lĩnh hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Chấn Phong thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Nhạc Phàm thì hỏi: "Ngươi không tức giận à?"
Nhạc Phàm lạnh nhạt nói: "Danh dự của ta không cần kẻ khác ban cho!"
Ánh mắt Hoàng Chấn Phong chợt sáng lên, lập tức cười to nói: "Nhạc Phàm nói không sai, danh dự không cần kẻ khác ban cho!" Nói xong hắn kéo Nhạc Phàm đi vào quân trướng, mặc kệ bọn tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau.
Trong quân trướng, Mạc Chinh ngồi trên thủ vị, dưới chân là một tấm da bạch hổ thật lớn, phối hợp với tấm khôi giáp trắng lóa và dáng người khôi ngô trông rất uy vũ hùng tráng, đó đúng là khí thế của kẻ đứng đầu.
Đông Vũ bước lên cung tay bẩm cáo: "Chủ soái, Lý Nhạc Phàm đến rồi". Nói xong hắn lui ra một bên.
Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong cũng lùi lại một bên, để Nhạc Phàm đứng ở giữa.
Mạc Chinh sững người, có chút không xác định nói: "Ách! Ngươi là Bạch Phát Chiến Cuồng?" Dù sao thấy Nhạc Phàm toàn thân bạch y, trong lòng lão cũng không thể liên tưởng tới kẻ là "sát thần" trên chiến trường.
Nhạc Phàm bước lên nói nhạt: "Ta gọi là Lý Nhạc Phàm". Nói xong hắn nhìn Mạc Chinh đánh giá cẩn thận.
Dư Lương thấy Nhạc Phàm đối với chủ soái vô lễ như thế, trong lòng cảm thấy phẫn nộ. Nhưng y biết hiện tại không phải là lúc xen ngang, cho nên nhíu chặt đôi mày, nhưng Trữ tiên sinh bên cạnh lại nhìn có vẻ hứng thú.
Mạc Chinh không thèm để ý, ngược lại còn cười nói: "Lý Nhạc Phàm, ta nhờ Thiết Huyết chuyển lời, ngươi đã biết rồi!"
Nhạc Phàm khẽ gật đầu nói: "Ta đồng ý, mặc kệ là vì kẻ khác hay vì bản thân, ta đều không có lý do để cự tuyệt".
Thấy Nhạc Phàm thẳng thắn như thế, Mạc Chinh ngược lại không biết nói gì nên hỏi lại: "Ồ! Ngươi cũng biết tác dụng của loại đao pháp đó à?"
Nhạc Phàm nói: "Biết! Cho nên ta có một yêu cầu".
Mạc Chinh nghĩ đến cảnh tượng quân đội của mình càn quét trên chiến trường, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn, cho nên hào phóng nói: "Có yêu cầu gì ngươi cứ nói ra!"
Nhạc Phàm nói: "Ta hi vọng người của Tử Dịch Doanh có thể cùng học. Hơn nữa ta chỉ phụ trách truyền thụ đao pháp, còn chuyện khác ta không quản!"
"Không được!" Dư Lương rốt cuộc cũng không nhịn được, nói với Mạc Chinh: "Chủ soái, bọn Tử Dịch Doanh đều là lũ trư la ti tiện, nếu để bọn chúng cùng huấn luyện với quân chính quy, bọn binh sĩ sẽ nghĩ như thế nào? Các tướng lĩnh khẳng định sẽ phản đối, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, thỉnh chủ soái nghĩ kĩ!"
Nhạc Phàm lạnh nhạt nói: "Các ngươi đừng quên, ta cũng là người của Tử Dịch Doanh".
Dư Lương nghe thế thì nghẹn lại, đột nhiên không nói nên lời.
Mạc Chinh nhìn sang Trữ tiên sinh, lại nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Nhạc Phàm, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không vấn đề, cứ theo như ngươi nói, với lại nơi huấn luyện là tại Tử Dịch Doanh!"
"Chủ soái..." Dư Lương vừa mới mở lời, Mạc Chinh đã ngắt ngang: "Được rồi, ta tự có chủ trương. Thiết Huyết, các ngươi về trước đi, ta sẽ an bài sau".
"Dạ!" Nói xong Đông Vũ cùng với bọn Nhạc Phàm lui ra khỏi quân trướng.
Thấy bọn Đông Vũ rời đi, Dư Lương lại nói: "Chủ soái, quả thực là cần phải để quân chính quy chịu huấn luyện với những kẻ đó sao?"
"Đương nhiên!" Trữ tiên sinh đang im lặng đột nhiên lên tiếng, vẻ già dặn nói: "Chủ soái vừa rồi diễn kịch rất tốt!"
Mạc Chinh cười nói: "Ta nếu không vờ như thế thì rất khó xử, bọn chúng sẽ cảm thấy ta cầu xin chúng. Mặc dù chúng không cảm kích, nhưng chí thiểu trong lòng chúng cũng có phần như thế, có phải không?"
Hai người nói chuyện khiến Dư Lương cảm thấy mờ mịt, không nhịn được nên hỏi: "Ý chủ soái là sao?"
Mạc Chinh cười mỉm nói: "Trữ tiên sinh đã hiểu được, vậy thỉnh tiên sinh chỉ giáo!"
Trữ tiên sinh uể oải nói: "Chủ soái muốn có cả thiên hạ, cho nên nhiều năm qua đã ẩn mình không biểu hiện ra. Giờ đây cơ hội đã tới, cho nên chủ soái quyết định trước tiên tấn công biên hoang, sau lấy đó làm cứ điểm tranh bá thiên hạ. Có được Tử Dịch Doanh hiển nhiên là có lợi, từ nay về sau chúng đều là người của ta, chủ soái đương nhiên không hẹp hòi để chúng học tập đao pháp, hơn nữa còn rộng lượng khiến chúng cảm động, đúng là nhất thạch nhị liễu chi kế mà..."
Lắng tai nghe Trữ tiên sinh nói, Mạc Chinh lập tức vẻ mặt giãn ra, gật đầu nói: "Tiên sinh đúng là người hiểu rõ ta. Nếu ta đáp ứng truyền đao pháp cho bọn tử tù, chúng tất sẽ cảm kích ta. Nếu ta giải phóng chúng khỏi nơi hắc ám vô tận, chúng sẽ trở thành mãnh tướng công thành của ta! Đến lúc đó, việc tranh bá thiên hạ cũng không khó nữa!"
Mạc Chinh phẩy tay nói: "Chuyện này ta đã an bài, ngươi gọi các tham tướng vào cho ta".
"Tuân mệnh!"
Bình Luận (0)
Comment