Thương Thiên

Chương 744

Thật là lực lượng khủng khiếp!

Lực lượng của Đại Tôn quả nhiên là kinh thiên động địa, hầu như có thể phá toái hư không!

Mọi người ở đây không khỏi hít một ngụm lương khí, thậm chí còn có không ít tu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy Đại Tôn xuất thủ không khỏi hoảng sợ biến sắc, tâm thần run rẩy. Ngay cả không gian cũng khó có thể thừa nhận, đủ để thấy lực lượng đó kinh khủng ra sao.

Cực Kiếm Đại Tôn một đời tu hành, chính là dựa vào chữ cực này, do đó có thể thấy lực lượng hắn như thế nào.

Chỉ trong chốc lát công phu, điểm sáng trên đầu ngón tay Cực Kiếm Đại Tôn ngưng tụ tới cực hạn, một ngón tay bắn thẳng về phía Nhạc Phàm.

Ngón tay như kiếm quang, phảng phất như là thần khí sắc bén nhất thiên địa, phá vỡ mọi trở ngại.

Tư tư tư..

Điểm sáng đánh xuống, hung hăng đánh vào cương tráo màu trắng của Nhạc Phàm, phát ra âm hưởng chói tai.

Thần tiên đánh nhau, con người phải chịu tai ương( kiểu trâu bò húc nhau ruồi muỗi cũng bị vạ lây he he ), Đại Tôn động thủ cũng như vậy. Mọi người chỉ cảm thấy một trận đau nhức, vội vã che lấy lỗ tai mình, sau đó tự mình thối lui ra ngoài trăm trượng.

Nhưng mà, một kiếm như vậy, lại không thể phá được cương tráo bạch sắc kia.

- Cái gì?

- Không ngờ lại không phá được?

- Đó rốt cuộc là vật gì vậy? Chẳng là là thần thông thuật?

...

Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, một vòng văn ấn bạch sắc khuếch tán ra, giống như dây leo, quấn quanh cánh tay của Cực Kiếm Đại Tôn.

- Đây là....

Cho dù Cực Kiếm Đại Tôn có kiến thức rộng rãi ra sao, lúc này cũng không khỏi ngẩn ra. Tu hành nhiều năm, hắn chưa bao giờ thấy thần thông hoặc công pháp quỷ dị như vậy. Hắn chỉ cảm thấy lực lượng do mình ngưng tụ tại điểm sáng không có lấy nửa điểm tác dụng, ngược lại đang không ngừng suy yếu, giống như bị vật gì đó hấp thu.

Nương theo khe hở này, Nhạc Phàm đánh một quyền ra, xuyên thấu qua quang tráo bạch sắc hung hăng tiếp xúc với ngón tay của Cực Kiếm Đại TÔn.

Ngón tay của Cực Kiếm Đại Tôn quả thực sắc bén không gì sánh được, thế nhưng khi chống lại nắm tay cứng rắn của Nhạc Phàm lại không có lấy một chút tác dụng.

- Sao lại có khả năng? Huyết nhục thân thể sao lại có khả năng ngăn lại cực điểm chi lực?

Cực Kiếm Đại Tôn tâm thần đại chấn, hai mắt mở to, giống như là nhìn thấy tràng cảnh không thể nào tưởng tượng được. Giữa lúc Cực Kiếm Đại Tôn lại muốn tụ lực, nắm tay Nhạc Phàm lần thứ hai lại đánh ra.

Oanh!

Quyền kình hung mãnh, lực nặng vạn quân, mang theo uy thế diệt thiên.

Dưới quyền thế kinh khủng như vậy, cực điểm ầm ầm tan vỡ, một cỗ lực lượng thuần túy mà cường đại đánh thẳng vào tâm thần Cực Kiếm Đại Tôn. Hắn có thể cảm ứng được vô cùng rõ ràng, Lý Nhạc Phàm rõ ràng không có bước vào Đại Tôn chi cảnh, thế nhưng lực lượng đối phương sở hữu lại siêu việt hơn bản thân mình.

Răng rắc!

Cực lực giống như một bong bóng nước, cánh tay Cực Kiếm Đại Tôn trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành nguyên lực thuần túy trong thiên địa.

...

Sự tình phát sinh chỉ trong chớp mắt, sự hung mãnh của Lý Nhạc Phàm vượt qua dự liệu của mọi người, hắn không chỉ lấy huyết nhục thân thể ngăn chặn một kích toàn lực của Cực Kiếm Đại Tôn, hơn nữa lại một quyền đánh tan Cực Kiếm Đại Tôn.

Nếu như nói, vừa rồi Lý Nhạc Phàm và Cực Kiếm Đại Tôn bình thủ, thì hiện tại một quyền của Lý Nhạc Phàm phá hủy một tay của Cực Kiếm Đại Tôn quả thực chính là chuyện khủng khiếp, không thể nào tin nổi.

Không ít người từng dự đoán, sau khi Lý Nhạc Phàm thất bại sẽ có kết cục thế nào, thế nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng của mọi người... Lý Nhạc Phàm không những không có thất bại, hơn nữa còn hơn Cực Kiếm Đại Tôn một bậc.

- Đó... Đó là lực lượng gì? Một quyền đem cánh tay của Đại Tôn đánh nát.

- Sao lại có khả năng? Cực Kiếm Đại Tôn không ngờ lại thất bại!

- Không chỉ thất bại, hơn nữa còn bại rất thảm hại, ngay cả cánh tay cũng bị người ta hủy.

- Đây không phải là sự thực, nhất định là ảo giác, ảo giác! Chỉ vẻn vẹn trong vòng nửa tháng, Lý Nhạc Phàm sao lại có khả năng trở nên lợi hại như vậy? Không có khả năng, tuyệt không có khả năng.

- Tỉnh lại đi. Sự thực xảy ra trước mắt ngươi đó.

- Thật là một quyền khủng khiếp, ngay cả Đại Tôn cũng không chịu nổi, nếu như quyền này đánh vào người chúng ta, chỉ sợ sẽ có kết cục thịt nát xương tan.

....

Khắp nơi rung động, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

Việc này quá mức quỷ dị, khiến cho tất cả mọi người đều không tin được vào hai mắt của mình.

Mặc dù đó chỉ là một hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn phủ xuống, thế nhưng thực lực lại không thể khinh thường, nhất là thủ đoạn công kích của hắn, ngưng tụ cực điểm lực, chí ít phải có ba thành thực lực của bản tôn.

...

Khắp nơi im lặng.

Các thế lực đều vô cùng ăn ý bảo trì sự yên tĩnh, bầu không khí vô cùng áp lực. Cực Kiếm Đại Tôn hiện tại bản thân bị trọng thương, bọn họ cũng không muốn ở thời khắc then chốt này xuất đầu, thừa nhận sự phẫn nộ của Cực Kiếm Đại Tôn.

Cực Kiếm Đại Tôn dường như còn đang chìm đắm trong một màn kia, hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Nhạc Phàm sao lại hung mãnh như vậy?

Vẻ mặt Nhạc Phàm lạnh nhạt, ánh mắt lóe ra hàn ý nhàn nhạt.

Giờ phút này, Nhạc Phàm rốt cuộc có tư cách khiêu chiến Đại Tôn... Không! Phải nói rằng, hắn rốt cuộc có thực lực sóng vai cùng Đại Tôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thấy tràng cảnh như vậy, Nhạc Phàm biết mục đích thị uy của mình đã đạt được, vì vậy hắn thu liễm khí tức, không có ý định tiếp tục tái chiến. Mà chung quanh hắn, từng đạo văn ấn trên cương tráo bạch sắc cũng biến mất dần, thối lui trở lại trên người hắn, ẩn dưới da.

Kỳ thực, Nhạc Phàm cũng không phải là không muốn tái chiến, vừa rồi một quyền kia nhìn như nẹ nhàng, trên thực tế cũng gây ra tiêu hao vô cùng lớn cho hắn. Dưới trạng thái như vậy, nếu như muốn kiên trì lâu, quả thực là chuyện tình không có khả năng.

Lát sau, Cực Kiếm Đại Tôn bình tĩnh lại, trong măt hiện lên sự khiếp sợ nồng đậm và giận dữ.

Vô cùng nhục nhã! Quả thực vô cùng nhục nhã!

Đường đường là Cực Kiếm Đại Tôn, cư nhiên lại bị một hậu sinh vãn bối đánh nát một tay của hư ảnh.

Hư ảnh có liên quan tới tâm thần của Đại Tôn, hiện tại hư ảnh bị thụ thương, cũng chính là Cực Kiếm Đại Tôn thị thương. Thù này không đội trời chung, Cực Kiếm Đại Tôn sao có thể từ bỏ ý đồ? Chỉ tiếc, Thiên Duy Chi Môn hiện tại sắp mở ra, hắn lại không muốn có chuyện gì xảy ra, vì vậy chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi nên bảo trụ tính mệnh mình cho tốt, bản tọa sẽ tự mình tới lấy.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, hư ảnh Cực Kiếm Đại Tôn vọt lên, nhanh chóng rời đi, ngoại trừ mặt đất ngổn ngang, cũng không có lưu lại một dấu tích nào.

...

Đi? Không ngờ Cực Kiếm Đại Tôn cứ như vậy mà rời đi?

Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, không rõ Cực Kiếm Đại Tôn vì sao lại rời đi. Tuy rằng nói, Lý Nhạc Phàm cường đại là điều không thể nghi ngờ, thế nhưng còn chưa mạnh tới mức một chiêu đánh bại Cực Kiếm Đại Tôn.

Sau đó, ngay lập tức trên bầu trời truyền đến thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn.

- Trung ương Hậu Thổ giới là thượng cổ chiến trường, trong ngoài đều có âm sát chi khí ngưng kết, oán niệm không tiêu tan, những tu sĩ bình thường dám xâm nhập chỉ có đường chết...

- Chỉ là, hiện nay âm sát chi khí trong Hậu Thổ giới đã nhạt dần, oán khí bị phong ấn, các ngươi mau vào trong tìm kiếm cơ duyên của chính mình...

- Đi thôi.

Thanh âm dần dần nhỏ dần, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa.

Bình Luận (0)
Comment