Thương Thiên

Chương 756

Tầng thứ hai cốt mộ, sát khí bao phủ.

Nhạc Phàm tiến vào nơi này, nhất thời liền cảm thấy một cỗ khí tức máu tanh đập vào mặt, phảng phất như chiến trường sau khi trải qua giết chóc, thỉnh thoảng vang lên âm thanh hào hùng, đồng thời đi kèm với nó là thảm liệt và tuyệt vọng.

Oán niệm! Hận ý! Sát lục! Điên cuồng!

Từng có những năm tháng ở chiến trường, cho nên Nhạc phàm đối với những thứ này đều vô cùng quen thuộc. Thế nhưng cho dù quen thuộc cũng không có nghĩa là tiếp nhận, không có nghĩa là thân thiết. Hắn đã chán ghét cảnh giết chóc, căm hận chiến ranh. Mỗi khi nhớ tới thời gian đó, nhớ tới ánh mắt thống khổ và tuyệt vọng của những người chiến sĩ kia, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau đớn.

Vì vậy, Nhạc Phàm so với ai hết càng chán ghét chiến tranh hơn.

Bất tri bất giác, Nhạc Phàm chìm đắm trong thương cảm vô tận.

...

Tựa hồ cảm nhận được khí tức sinh linh, sát khí chung quanh không giang bỗng nhiên vô cùng cuồng bạo, giống như muốn cuốn hắn vào.

Xuy! Xuy! Xuy!

Một bộ phận sát khí tụ tập thành hình, giống như một đầu ác long hắc sắc, bằng tất cả uy thế của thiên địa, bắn thẳng về phía Nhạc Phàm, sau đó một ngụm thôn phệ hắn.

Đối với hung sát chi khí của chiến trường, Nhạc Phàm tự nhiên sẽ không cảm thấy xa lạ. Binh sát bách chiến, hắn đều nhất nhất thể hội qua, huống chi hiện tại hắn đã hóa cảnh thành giới, bách tà phải lui, không bị ngoại lực ăn mòn.

Thân thể Nhạc Phàm chấn động, chợt bộc phát ra uy thế kinh thiên.

Khí tức thê lương, cổ xưa tràn ngập toàn bộ không gian, đó chính là lực lượng tối cao của đấng chúa tể.

Huyết mạch Cổ vu, ngưng tụ vạn lực, chúa tể thiên địa, chỉ là sát linh mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt Cổ Vu, chẳng khác gì đi tìm tử lộ.

Trong nháy mắt Nhạc Phàm bộc phát khí thế, sát linh kia giống như là gặp phải sát tinh, rùng mình run rẩy, điên cuồng thối lui. Đáng tiếc, trước mặt huyết mạch Cổ Vu nó ngay cả tư cách trốn tránh cũng không có, trực tiếp bị Nhạc Phàm hút lấy, nuốt vào trong bụng, dung hợp vào huyết mạch của bản thân.

Nếu như người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất định sẽ hoảng sợ, kinh hãi thất sắc.

Sát khí chính là thứ tụ tập cuồng nộ thiên địa, sát phạt, oán hận, do sát lệ chi khí sinh ra, có thể nói là chí tà chí ác!

Tu luyện chú trọng tu tâm, trong mắt tu sĩ, sát khí đó so với độc dược còn kinh khủng hơn, nếu như nhiễm phải, nhẹ thì tu vi giảm sút, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thân chết đạo tiêu. Bởi vậy từ xưa tới nay, người tu hành chính thông đối với âm tà sát khí đều tránh từ xa. Người giống như Nhạc Phàm một ngụm thôn phệ luyện hóa âm sát tà khí này quả thực là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng mà, sau khi Nhạc Phàm nuốt đoàn sát khí này, cũng không thấy bất luận dị dạng gì.

Ai lại biết, độc vật trong mắt tu sĩ lại là cơ duyên đề thăng thực lực của Nhạc Phàm.

Ngẫm lại cũng đúng, Cổ Vu nhất tộc, chiến trời chiến đất, bản thân sát khí đã rất nặng, dung nhập vào trong lịch đại huyết mạch, hung sát chi khí ở trong chiến trời này đối với Nhạc Phàm mà nói, cực kỳ vô hại, chính là vật đại bổ.

Đương nhiên, có thể chính là bởi vì Cổ Vu nhất tộc có sát khí quá nặng, nhân quả cuốn thân, cuối cùng đi tới con đường diệt vong, biến mất trong dòng sông lịch sử. Mà Lý Nhạc Phàm dưới cơ duyên xảo hợp thức tỉnh huyết mạch, có thể nói là một dị số cực lớn.

...

Sau khi thôn phệ sát linh, huyết khí trong người Nhạc Phàm bành trướng, cảm giác lực lượng toàn thân lại tăng thêm vài phần. Vì vậy hắn không có khách khí, từng ngụm một mạnh mẽ hấp thu từng đạo sát linh ngưng tụ thành hình trong không gian.

Xuy! Xuy! Xuy!

Sát khí hút vào ngày càng nhiều, toàn thân Nhạc Phàm tỏa ra hàn ý nồng đậm, thậm chí còn kết thành một tầng sương mù. Một ý niệm điên cuồng, bạo ngược xuất hiện trong đầu Nhạc Phàm.

Mạnh mẽ hấp thu ngoại lực, tuy rằng rất nhanh có thể đề thăng thực lực, thế nhưng hậu hoạn của nó cũng không nhỏ. Nếu không phải Nhạc Phàm có tâm cảnh cứng cỏi, viên mãn, sợ rằng đã sớm bị sát khí biến thành một đầu ác ma, hung ác.

Thế nhưng cho dù là như vậy, Nhạc Phàm vẫn phải thừa nhận sự thống khổ thường nhân khó có thể tưởng tượng.

Máu của hắn giống như là nham thạch nóng chảy, liên tục trùng kích kinh mạch cảu hắn, mỗi một lần đều vỡ tan rồi nhanh chóng khép lại.

Da thịt hắn phảng phất như bị một vết đao hắn, đau đớn tới tận linh hồn.

Xuy!

Hai mắt Nhạc Phàm mạnh mẽ mở ra, bắn ra một đạo xích sắc quang mang, nơi nào nó đi qua, bất luận là mê chướng nào cũng bị quyét sạch sẽ.

Sát khí giống như là có linh cảm, bọn chúng vốn là thứ thô bạo, thôn phệ tất cả sinh mệnh, thế nhưng bọn hắn lại chưa bao giờ thấy sinh linh hung mãnh như vậy, không ngờ ngay cả hung vật không có hình dạng cũng có thể một ngụm ăn tươi nuốt sống. Có vết xe đổ của đồng bạn, những sát linh còn lại giống như là nhìn thấy tồn tại kinh khủng, đều thu liễm lại, tiêu tán trong không gian, không giám giơ nanh múa vuốt trước mặt Nhạc Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Một thông đạo hiện ra trước mặt Nhạc Phàm, chính là động khẩu đi thông tới tầng thứ ba.

Sau khi bình tình lại, Nhạc Phàm nhìn không giang chung quanh, đầu lông mày hắn nhíu lại. Không gian nơi này tuy rằng rất rộng, thế nhưng vẫn còn kém xa trong tưởng tượng của hắn, hơn nữa lại không có vết tích sinh mệnh lưu lại, tựa như một thế giới tồn tại độc lập.

Nơi này mặc dù hung hiểm vạn phần, thế nhưng cũng có không ít cơ duyên, thảo nào đám cường giả Thiên Đạo đỉnh phong lại hưng phấn như vậy.

Sau khi hiểu rõ, sự nghi ngờ trong lòng Nhạc Phàm lại tăng lên. Cốt mộ này rốt cuộc là do ai kiến tạo ra, tại sao lại tồn tại? Rốt cuộc là có mục đích gì? Thực sự là đường thông tới thiên giới hay sao? Hay chỉ là một chỗ mai táng những bộ xương này mà thôi?

- Không biết đám người Thiết Huyết hiện tại ra sao?

Mỗi người đều có cơ duyên của chính mình, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi cảm khái, hắn cũng hiểu được điều này không thể nào tránh khỏi.

Đôi khi, lực lượng càng mạnh, trách nhiệm càng lớn, áp lực càng nặng. Cũng không phải là chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay mình, giống như số phận, hư vô, mờ mịt. Dường như đã biết được sự tồn tại của nó, thế nhưng lại không ai nắm được.

Dứt bỏ tạp niệm, cước bộ Nhạc Phàm tiến thẳng về phía thông đạo đi tới tầng thứ ba.

...

Sau khi Nhạc Phàm rời đi, sát khi trong không gian một lần nữa lại sinh động trở lại.

Lúc này, bốn đạo thân ảnh hắc sắc xuất hiện ở lối vào tầng thứ hai.

- Lý Nhạc Phàm... Người này chính là Lý Nhạc Phàm sao? Là người mà Tôn gia để cho chúng ta giám thị sao?

Trong bốn người, một thanh âm âm nhu vang lên:

- Người này không chỉ có lực lượng mạnh mẽ, không ngờ ngay cả sát linh do sát khi ngưng tụ ra cũng có thể luyện hóa. Lão thân tu hành hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp phải người như vậy, xem ra trên người hắn không phải chỉ có đại khí vận, mà còn có một bí mật lớn. Từ cổ chí kim đến nay, người như hắn nếu như không phải có thành tựu cực lớn thì chính là kết cục hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, thảo nào ngay cả mấy vị Đại Tôn cũng phải kiêng kỵ hắn.

- Di? Có chút không thích hợp.

Một thanh âm khàn khàn vang lên:

- Lực lượng người này vừa bành trướng cực độ, rõ ràng đã vượt qua phạm vi hắn thừa nhận, vì sao lại không bạo thể mà chết? Hơn nữa, từ khi bắt đầu tới giờ, ta không thể cảm giác được sự ba động thần thức của hắn, dường như có sự tồn tại của thế giới, loại cảm giác này ta chỉ cảm nhận qua trên người Đại Tôn.

Lại một thanh âm ồm ồm vang lên:

- Chuyện này cũng không có gì lạ, nếu như Lý Nhạc Phàm có thể được Vô Danh Đại Tôn ưu ái, tự nhiên có chỗ không tầm thường, nếu như có thể đơn giản mà nhìn thấu hắn, Tôn giả cũng không để bốn người chúng ta đi dò xét. Lại nói, không chừng Vô Danh Đại Tôn thi triển bí pháp nào đó trên người hắn, cắt đứt sự do xét của thần niệm.

- Có thể là như vậy, cũng có thể là không...

Cuối cùng một thanh âm ôn hòa vang lên:

- Chúng ta tiếp tục thôi a. Nếu như Tôn giả bảo chúng ta quan tâm tới người này, tất nhiên là có thâm ý của người, tốt nhất là chúng ta nên suy nghĩ tiếp theo làm sao đối phó với hắn.

- Được, chúng ta đi!

Bình Luận (0)
Comment