Thương Thiên

Chương 767

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Đây... đây là Thiên Duy chi môn trong truyền thuyết, đại môn đi thông thiên giới sao?

Khấu Phỉ nhìn lên bầu trời, trên mặt ngoại trừ chấn động ra thì tăng thêm vài phần ngưng trọng. Hắn có cảm giác bị một đạo lực lượng vô hình nào áp chế, toàn không không thể xuất ra nửa điểm khí lực.

Không chỉ là hắn, mọi người ở đây bao gồm cả Đại Tôn cũng có cảm nhận như vậy. Bất quá, khác với những tu sĩ khác, mấy vị Đại Tôn có vẻ vô cùng trấn định, không có biểu hiện gì trên mặt.

Cao thủ của các thế lực, hai mắt nhìn nhau.

Trong mắt Thiết Huyết hiện lên chút dị sắc, hay tay nắm chặt run nhè nhẹ, khó nén được sư kích động trong nội tâm.

Vương Sung hờ hững đứng ở một bên, trầm mặc không nói gì, chỉ là dư quang trên khóe mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người mấy vị Đại Tôn, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Quan Tâm lẳng lặng đứng ở phía sau Thủy Thiện, vẻ mặt bình thản, không để ý tới những việc đang xảy ra chung quanh.

...

Thiên là vô biên, vô lượng.

Cánh cửa trường sinh, vĩnh hằng tự tại.

Nhìn vết rách trên bầu trời, nỗi lòng mọi người thật lâu không thể bình phục. Có khát vọng trường sinh, có dục vọng vĩnh hằng, có sự sợ hãi đối với thiên uy, có mờ mịt vô số.

Các loại tâm tình khiến cho mọi người chìm đắm!

Qua một lúc lâu sau, Lê trưởng lão ho khan một tiếng, đánh thức mọi người.

- Thiên Khung Đại Tôn, có thể bắt đầu rồi.

Nghe Lê trưởng lão giục, Thiên Khung Đại Tôn khẽ nhíu mày, thế nhưng hắn cũng không có nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, lần thứ hai triệu ra "Cửu Cực Đại La Bàn".

Lê trưởng lão cũng không chậm trễ, vội vã tế ra Thiên Mệnh Châu.

...

Cửu cực là tận cùng, Đại La là trời, đỉnh cao của thiên lực, phá vỡ gông cùm.

"Cửu cực đại la bàn" tự quay trong không trung, chín mũi nhọn bắn ra quang mang thần bí về chín hướng, dường như nó với chín đạo quang trụ ở chín thế giới có liên hệ với nhau.

Trong nơi u minh có định sổ, định sổ tức là số trời, số trời chính là số mệnh.

Số phận chi đạo, luôn luôn biến ảo, thần bí khó lường. "Thiên Mệnh Châu" đại biểu cho bầu trời, tản ra khí tức tinh khiết, từng ánh sao lóe lên, giống như một dòng sông tinh tú, tỏa ra khí tức tang thương, cảm ngộ đại đạo.

...

Thời gian trôi qua từng chút một, một đoàn tử sắc quang mang từ trong Thiên Duy chi môn khuếch tán ra.

"Cửu Cực Đại La Bàn" và "Thiên Mệnh Châu" khẽ run lên, dường như cảm nhận được lực lượng quen thuộc nào đó, có liên hệ cùng bọn chúng.

Hai thứ vờn quanh nhau, đồng thời bộc phát ra quang mang mạnh mẽ.

Quang mang dần dần hợp lại, hai thứ cũng dung hợp tạo thành một thể, một hư ảnh thật lớn bao trùm toàn bộ thiên địa. Mọi người phóng mắt nhìn lại, một thứ giống như một chiếc bánh xe thật lớn hiện lên trước mắt mọi người.

...

- Đó... đó là vật gì vậy?

Thấy một màn như vậy, đông đảo cường giả hoảng sợ biến sắc, trong lòng giống như bị một khối cự thạch nghìn cân đè nặng, trán không ngừng ứa mồ hôi lạnh ra! Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu như chiếc bánh xe kia đè xuống bọn họ, tất cả những người ở đây không ai có thể sống sót rời khỏi.

Sắc mặt mấy vị Đại Tôn và Lê trưởng lão vẫn như thường.

Trong lòng Khấu Phỉ khẽ động, quay sang phía Thiết Huyết nói:

- Thiết tiểu tử, ngươi biết vật kia là vật gì không?

- Đó là vận mệnh chi luân!

Thiết Huyết bình tĩnh nói:

- Vũ trụ vạn vật, sinh ra trong thiên địa, mệnh của thiên địa, tất cả những thứ sở hữu đều nắm trong tay thiên đại. Vì vậy thời thiên địa sơ khai liền có vận mệnh chi luân chèo chống thiên địa vật chuyển... Vận mệnh chi luân sở hữu lực lượng tối cao, giám sát nhất cử nhất động của chúng sinh, những ai muốn phản kháng số phận, người nghịch thiên, tất cả đều bị số phận chi luân gạt bỏ! Từ cổ chí kim, cường giả vô số, người nghịch thiên cũng không tít, thế nhưng lại không ai có thể thoát khỏi sự ước thúc của số phận, cuối cùng biến mất trong dong sông dài lịch sử. Lực lượng càng mạnh, áp lực càng lớn, nghịch thiên mà đi há có thể dễ dàng như vậy....

Một tiếng thở dài vang lên, trong mắt Thiết Huyết hiện lên một chút phức tạp. Cả đời này của hắn làm sao không phải nghịch thiên mà đi, thế nhưng đứng ở dưới vận mệnh chi luân, hắn vẫn vô lực phản kháng.

Nghe Thiết Huyết nói vậy, Khấu Phỉ sững sờ tại chỗ, mặc dù hắn không biết cái gì gọi là vận mệnh chi luân, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được áp lực khiến cho kẻ khác hít thở không thông. Chỉ là một hư ảnh đã lợi hại như vậy rồi, không biết vận mệnh chi luân chân chính đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.

- Vận mệnh chi luân...

Vương Sung kinh ngạc nhìn hư ảnh thật lớn trên bầu trời thì thào tự nói. Cho tới nay, hắn cũng không tin quỷ thần, không tin thiên mệnh, thế nhưng hiện tại hắn mới ý thức được, bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng thoát khỏi sự ràng buộc của số phận.

Trầm mặc một lát, Thiên Khung Đại Tôn chậm rãi mở miệng nói:

- Điển cố ghi chép, khi Thiên Duy chi môn mở ra, vận mệnh chi luân sẽ xuất hiện, quả nhiên là thật.

Lê trưởng lão tiếp lời:

- Đương nhiên là thật, Thiên Duy chi môn vốn không nên tồn tại trên thế gian, bởi vì sự tồn tại của nó ảnh hưởng tới nhân quả và quy tắc trên thế gian, bị thiên đạo không dung, cho nên mới bị phong ấn thế này. Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu chính là then chốt để mở phong ấn.

- Ồ?

Thiên Khung Đại Tôn có chút hứng thú hỏi:

- Lẽ nào, Cửu Cực Đại La Bàn, Thiên Mệnh Châu và vận mệnh chi luân có quan hệ với nhau?

- Chuyện này ta cũng không biết.

Lê trưởng lão lắc đầu nói:

- Trong ghi chép của tộc ta về Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu có nói, trước thái cổ, vốn hai thứ là một chỉnh thế, chỉ là không biết có tai kiếp gì mới chia nó ra thành hai bộ phận, bị cường giả hậu thế đoạt được, lưu lạc tới nay.

Cực Kiếm Đại Tôn lạnh lùng nói:

- Xem ra các hạ biết không ít, nói vậy tin tức về Cửu Cực Đại La Bàn khi trước cũng là do các ngươi cố ý tiết lộ?

- Không sai.

Lê trưởng lão thẳng thắn nói:

- Thiên Mệnh Châu và Cửu Cực Đại La Bàn vốn là một thể, tuy rằng Thiên Cơ Môn muốn lợi dụng một ít thủ đoạn ẩn dấu, thế nhưng vẫn không thể chặt đứt sự liên hệ này. Vì vậy, muốn tìm nó cũng không khó. Bất quá, muốn mở Thiên Duy chi môn thì phải tiến vào Thập Phương giới, mà cửa duy nhất vào Thập Phương giới lại nằm trong tay mấy Đại Tôn các ngươi. Bất đắc dĩ, lão hủ đành phải đem tin tức Cửu Cực Đại La Bàn tiết lộ cho các ngươi.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Cực Kiếm Đại TÔn không nói thêm gì nữa.

Thiên Khung Đại Tôn thản nhiên nói:

- Các hạ tính toán như vậy, hiện tại có phải nên nói một câu, bên trong Thiên Duy chi môn này rốt cuộc có vật gì hay không? Có đúng như truyền thuyết, là đại môn thông tới thiên giới, người tiến vào có thể thăm dò bí mật trường sinh?

Lê trưởng lão nhìn lên phía trên, ngữ khí có chút trầm trọng nói:

- Trong ghi chép của tộc ta, Thiên duy chi môn quả thực là đại môn đi thông tới thiên giới, bên trong có quan hệ tới việc sinh tử tồn vong của tộc ta, phải lấy... Kỳ thực, giữa chúng ta và chư vị cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào.

- Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta phải tin tưởng ngươi?

Thiên Khung Đại Tôn hờ hững cười, ánh mắt chớp động.

Cùng lúc đó, Cực Kiếm Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại TÔn xuất hiện ở phía sau Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão, vây quanh bọn họ. mà Thánh Ngôn Đại Tôn và Minh Huyễn Đại Tôn thì bất động thanh sắc đi tới, chỉ có Hiên Viên Đại Tôn đứng tại chỗ.

- Ý tứ của chư vị Đại Tôn ra sao?

Lê trưởng lão nhíu mày, không chút hoảng loạn nói:

- Không có ý tứ.

Thiên Khung Đại Tôn cười nói:

- Nói đơn giản một chút, thực ra chúng ta cũng không tin các hạ, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là bắt các ngươi lại, bằng không đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đã muộn.

- Ha ha...

Lê trưởng lão cũng nở nụ cười:

- Các ngươi cho rằng, không có lão hủ, các ngươi có thể khống chế Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu sao?

Trong tiếng cười cuồng tiếu, ngón tay Lê trưởng lão xuất hiện một ấn phù kỳ dị, giống như ở trên chín mũi nhọn của Cửu Cực Đại La Bà, quang mang bắn ra, đem mọi người bao phủ.

- Ngươi đang làm cái gì?

Sắc mặt Nguyên Hoang Đại Tôn biến đổi, xông lên phía trước, thế nhưng vừa mới cất bước, một đạo lực lượng vô hình hung hăng áp chế hắn.

Mấy vị Đại Tôn thấy thế, không dám tiến lên, vội vã vận chuyển chân nguyên bảo vệ bản thân.

Ẩn nhẫn hồi lâu, mâu thuẫn của song phương rốt cuộc bạo phát.

Bình Luận (0)
Comment