Thương Thiên Phách Huyết

Chương 103

Trên đại điện, ánh đèn sáng sủa, chén thù chén tạc, tuy Mạo Đốn đã rời đi, nhưng hào khí nơi này ngược lại càng tăng lên ba phần.

Đột nhiên, một gã nội thị vội vã tiến đến, bước nhanh tới trước mặt Cáp Mật Thứ, đối hắn thì thầm vài câu.

Sắc mặt Cáp Mật Thứ chợt biến đổi, tuy lập tức khôi phục bình thường, nhưng vẫn không che giấu được một tia lo lắng cùng sợ hãi bên trong ánh mắt.

Hắn miễn cưỡng mỉm cười hướng quan viên tân khách chung quanh chào hỏi, tiện tay kêu Quát Bạt Ưng cùng theo tên nội thị rời đi rất nhanh.

Động tác này của hắn rơi xuống trong mắt hữu tâm nhân, cũng biết trong nội cung khẳng định đã xảy ra biến cố trọng đại gì đó. Mạo Đốn Đan Vu mới có thể phái người vội vàng tìm kiếm đệ nhất mưu sĩ dưới trướng của hắn.

Tô Xuân Vĩ vẫn luôn lưu tâm hành động của Hung Nô nhân và Khải Tát nhân lại càng âm thầm kinh hãi, Mạo Đốn vừa vào hậu cung, đúng là vì Lưu Đình mà đi, chẳng lẽ tiểu công chúa xảy ra chuyện gì bất trắc?

Nghĩ tới đây tim của hắn liền bùm bùm nhảy như điên không ngừng.

Cáp Mật Thứ đi theo nội thị đến tẩm cung, Mạo Đốn đang âm trầm nghiêm mặt ngồi trên chủ vị, mà Mãi Mãi Đề cùng một đám sĩ tốt nô dịch đều quỳ rạp dưới đất, không dám động đậy chút nào.

Dựa theo tính cách ngày thường của Mạo Đốn, đã sớm đem Mãi Mãi Đề đám người chém đầu thị chúng, nhưng trong lòng hắn vẫn còn giữ lại một phần lý trí, biết Mãi Mãi Đề thật sự có năng lực, lại trung tâm cảnh cảnh với mình, vị tướng lãnh như vậy cực kỳ khó được, cho nên vẫn còn chưa hành động.

" Bái kiến Khả Hãn." Cáp Mật Thứ hành lễ nói.

" Ân, quốc sư tới, Mãi Mãi Đề, ngươi đem sự tình nói cho hắn nghe." Mạo Đốn hung hăng nói.

" Dạ…" Mãi Mãi Đề căng thẳng đem sự tình trải qua nhất nhất nói lại. Text được lấy tại Truyện FULL

Cáp Mật Thứ càng nghe lại càng kinh ngạc, thẳng đến khi Mãi Mãi Đề nói xong toàn bộ, hắn mới nhíu mày, khổ tư một lát hỏi: " Ngươi nói là vương phi vẫn còn trong phòng lúc các ngươi vừa lui ra?"

Mãi Mãi Đề đem đầu gật lia lia như gà mổ thóc: " Đúng vậy, ta dám đối với thảo nguyên chi thần khởi thệ, những tỳ nữ nơi này cũng có thể làm chứng."

" Đan Vu, việc này thật có kỳ hoặc, từ lúc bọn họ rời đi với ngài tiến vào tân phòng, trước sau nhiều nhất chẳng qua chỉ một khắc, vương phi liền không hiểu mất tích. Ta xem chỉ có một khả năng, đó chính là vương phi bị người bắt cóc, mới không ra tung tích." Cáp Mật Thứ phân tích.

" Bị người bắt cóc?" Mạo Đốn thất kinh hỏi.

Cáp Mật Thứ gật đầu, hắn đối với sự suy nghĩ của mình tin tưởng mười phần: " Hạ quan cũng từng gặp qua vương phi, bản thân nàng không biết võ công, tay trói gà không chặt. Vậy có thể chắc chắn, biến cố lần này không phải nàng một mình gây nên."

Quát Bạt Ưng cũng tiến lên một bước, nói: " Quân sư nói không sai, huống chi Hán triều muốn đem công chúa hòa thân, đó là một lòng cầu hòa, tự nhiên không dám giở trò gì trong đó."

" Vậy rốt cục là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là gặp quỷ hay sao?" Mạo Đốn tức giận nói.

" Khả Hãn, có thể trong thời gian ngắn ngủi này đem người lặng yên không chút tiếng động cướp đi, ở bên trong thành Tây Kinh chỉ sợ có hai người là có năng lực này." Cáp Mật Thứ trầm ngâm một thoáng, nói.

Quát Bạt Ưng nhìn hắn một cái, biết việc này không phải chuyện đùa, một khi không đúng, hai nước khai chiến, nên không dám tiếp lời.

Mạo Đốn không phải kẻ bất tài, nếu không cũng không cách nào ở trong Hung Nô luôn cạnh tranh kịch liệt mà đi lên vương vị, sát khí trong mắt hắn lộ ra, nói: " Khải Tát Áo Bổn."

Ý tứ của Cáp Mật Thứ là chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ cấp tông sư mới có thể làm được loại chuyện mà không ai có khả năng làm này. Cao thủ cấp tông sư hiện tại ở trong Tây Kinh thành chỉ có Khải Tát nhân Áo Bổn tông sư và Hung Nô nhân Thác Hà Đế tông sư mà thôi, muốn nói Thác Hà Đế lẻn vào hoàng cung bắt cóc Lưu Đình, người ở đây chỉ sợ là không ai tin.

Vậy người hiềm nghi duy nhất chính là Áo Bổn, nhưng người này võ công tuyệt đỉnh, lại càng là nhân vật trọng yếu của Khải Tát quốc, dù là Hung Nô có mạnh mẽ, cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Cáp Mật Thứ nháy mắt cho Quát Bạt Ưng, người sau liền hiểu ý, xoay người ra khỏi phòng, qua một khắc sau, vội vã quay về.

Mạo Đốn hiển nhiên biết hắn đi nơi nào, vừa thấy hắn trở về, liền không chờ đợi được vội hỏi: " Thế nào?"

" Bẩm cáo Khả Hãn, quốc sư, theo thành vệ quân mật thám sở báo, Áo Bổn tông sư vào đêm khuya hôm qua đã ra khỏi thành tây, đến nay chưa về. Mà Hán quốc sứ thần vẫn trước sau như một, cũng không dị động." Quát Bạt Ưng cung kính hồi đáp.

" Ra khỏi thành? Hắn ra khỏi thành đi làm cái gì?" Mạo Đốn hỏi.

Cáp Mật Thứ lắc đầu nói: " Lấy thân thủ của hắn nếu không muốn bị mật thám chúng ta phát hiện, đây chỉ là chuyện dễ dàng. Chính là hắn không hề che giấu hành tung, nếu không phải không thẹn với lương tâm, chính là có dụng ý khác."

" Quân sư, chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?" Quát Bạt Ưng dò hỏi.

" Liên Khải Tát, trước diệt Hán, là sách lược mà chúng ta đã sớm định trước. Nếu như không có bằng chứng, chúng ta quyết không thể cùng Khải Tát nhân trở mặt." Cáp Mật Thứ tỉnh táo nói.

Hai mắt Mạo Đốn hiện lên vẻ oán độc chợt lóe rồi mất: " Chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?"

Cáp Mật Thứ cười lạnh nói: " Việc này quan hệ mặt mũi của tộc ta, há có thể dễ dàng bỏ qua như thế, chỉ là thời khắc này miệng nói không bằng chứng, không ngại thỉnh mời Thác Hà Đế tông sư ra mặt, sẽ là một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ."

Mạo Đốn cùng Quát Bạt Ưng ánh mắt chợt nhẹ xuống, Quát Bạt Ưng lại càng vui vẻ nói: " Nếu có thể thỉnh lão nhân gia ông ta ra mặt, việc này nhất định có thể giải quyết."

Thành tây, bên ngoài Vi Liệp Lâm, Áo Bổn tông sư cùng thần bí nhân đã giằng co suốt một buổi tối.

Lúc này, tinh quang đã mờ mờ, sắc trời sắp sáng.

Hai người bọn họ vẫn duy trì nguyên tư thế như trước, ngay cả chút di động cũng chưa từng làm. Chỉ là hào khí giữa sân cực kỳ ngưng trọng, bàng đại khí thế của Áo Bổn tông sư đã bao phủ toàn trường.

Nếu là có cao thủ cấp tông sư khác đang ở đây, nhất định sẽ nhận thấy được khí thế của Áo Bổn tông sư trong nháy mắt mặt trời thăng lên này đã thăng tới đỉnh, cảnh giới huyền diệu khó tả như thế đủ để chứng minh Áo Bổn tông sư đã hoàn toàn lĩnh ngộ thiên nhân chi đạo, đã bước thêm một bước dài trên con đường võ học.

Sắc trời từ từ tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón. Vật cực sẽ phản, trước một khắc mặt trời lên chính là một khắc ảm đạm nhất.

Hai tay áo của Áo Bổn tông sư không gió tự động, chân khí toàn thân của hắn lưu chuyển với tốc độ cao, đã tới tràn đầy mà trương, không thể không phát.

Trở nên, một đạo ánh sáng xuyên qua mây mù dày đặc chiếu rọi xuống phiến thổ địa này.

Thân hình bất động như núi của Áo Bổn đột nhiên lay động, quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt thần bí nhân, một chưởng với chân nguyên hỗn loạn khổng lồ đã đánh thẳng ngay trước ngực người thần bí.

Một chưởng này ngưng tụ toàn thân công lực của Áo Bổn tông sư, nhưng ở trong không khí lưu chuyển không nơi nào không có, ở lực lượng thần bí này, khiến cho uy lực to lớn, đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng.

Một chưởng uy mãnh như thế, đã là một chưởng đắc ý nhất bình sinh của Áo Bổn tông sư. Dưới sự kích thích của địch nhân cường đại mà khó hiểu, rốt cục hắn đã đạt được tâm nguyện bức phá cực hạn, đi lên một cảnh giới mới.

Đưa mắt thiên hạ, nếu nói có ai có thể đỡ được một chưởng này, chỉ sợ chỉ có quái vật hình người Tần Dũng.

Một chưởng cương mãnh vô cùng này kích lên trên ngực thần bí nhân, lập tức đem gia hỏa bao bọc kín mít kia đánh cho tan thành bốn, năm mảnh, huyết nhục bay tung, chết không toàn thây.

Áo Bổ tông sư vừa vui vừa sợ nhìn hết thảy cảnh này, hắn mừng rỡ vì mình đã đột phá, lại vô cùng kinh ngạc vì thần bí nhân này vì sao không chịu được dù chỉ một chưởng của hắn.

Cho dù là thần bí nhân trở tay một chưởng đánh gục Áo Bổn, hắn cũng sẽ không kinh nghi như thế, người này cùng biểu hiện lúc trước hình thành hai đối lập cực đoan, làm hắn nhất thời không cách nào tiếp nhận.

Áo Bổn tông sư tiến lên xốc khăn trùm đầu của thần bí nhân, lập tức sắc mặt liền biến đổi. Da thịt người này lạnh lẽo, trên người ẩn hiện nốt đỏ, chính là một cương thi đã chết khá lâu.

Đến tận đây hắn mới hiểu được, vì sao người này phải giấu diếm da thịt, nguyên lai là sợ bị người nhìn thấy vết chấm thi cương trên người.

Điểm nghi hoặc trong lòng hắn rốt cục được giải đáp, vì sao thần bí nhân có thể coi rẻ khí thế bàng đại hắn từ từ dâng lên mà không chút nhúc nhích, bởi vì hắn vốn là một người chết.

Một sinh vật không có tính mạng tự nhiên là không có khả năng cảm nhận được tinh thần thế giới biến hóa kỳ dị hư vô mờ mịt nhưng lại thật sự tồn tại.

Cho dù tinh thần lực của Áo Bổn tông sư cao hơn mấy lần, khí thế cường thịnh gấp trăm lần, chỉ cần không công kích vật lý đối với cương thi này, thì cương thi vẫn có thể bảo trì tư thái này thẳng cho đến vĩnh viễn.

Tuy Áo Bổn tông sư đã sớm đạt tới cảnh giới vui buồn giận dữ không bộc lộ, nhưng vừa nghĩ tới chính mình lại giằng co suốt một đêm với một xác chết, sắc mặt của hắn liền hết trắng tới xanh, ngút trời lửa giận.

Hắn dò xét quần áo của thi thể này, còn là không hề phát hiện được gì, đột nhiên nghĩ đến đêm qua rõ ràng mình tận mắt nhìn thấy, người này tự mình đi ra khỏi rừng rậm. Khi đó người này đã không có tim đập hô hấp, chỉ là nếu hắn đã chết, thì làm sao đi ra được ngoài rừng.

Một cỗ hàn khí từ đáy lòng dâng lên, hắn là một người chủ nghĩa vô thần, từ nhỏ chỉ tin tưởng thực lực của mình, mà không phải là thần linh hư vô mờ mịt. Theo hắn xem ra, võ công của mình so với những vị thần linh kia còn dễ tin tưởng hơn.

Nhưng quan niệm này lại bị khiêu chiến chưa từng có trước đó, với tai mắt thông linh của hắn, sáu thức chi linh, đương thời bất cứ sinh vật nào cũng không khả năng giấu diếm được hắn.

Đã như vậy, người có năng lực khu động cụ cương thi này chính là năng lực kỳ lạ siêu việt sự nhận thức của hắn hoàn toàn.

Từng người đều có thứ để sợ hãi, có người sợ rắn, có người sợ trùng, có người sợ chuột sợ gián đến tận xương, tránh không kịp.

Bình sinh sợ nhất là gì? Nếu còn hỏi Áo Bổn là nhân vật cao thủ tông sư về vấn đề này, vậy đáp án chính là kinh người.

Thứ mà hắn không biết, tới cấp bậc như bọn hắn, đã có thể nhìn thấy tuyệt đại đa số sự vật bản chất. Vậy thứ không biết, đặc biệt là lực lượng không biết sẽ trở thành khốn hoặc cùng khiêu chiến lớn nhất của bọn họ.

Nghĩ đến trên thế giới này vẫn còn có lực lượng đầy uy lực mà hắn không hề hay biết, trái tim của hắn lại cuồng nhiệt nhảy lên.

Hắn ngẩng nhìn lên vầng mặt trời đỏ mới thăng cao, ở trong nháy mắt, trong lòng tràn ngập đấu chí cùng dũng khí khiêu chiến tương lai, cùng với tín niệm vĩnh không khuất phục.

Bình Luận (0)
Comment