Thương Thiên Phách Huyết

Chương 110

Ngày thứ hai, Tô Xuân Vĩ quả nhiên theo lời tiến cung cầu kiến Mạo Đốn Đan Vu, lại hướng hắn đưa ra lời cáo biệt.

Mạo Đốn cũng không làm khó lưu lại, ngay tại chỗ đáp ứng. Bọn họ hai bên ăn ý không có nói đến việc Lưu Đình, phảng phất như thế gian vốn không có người này.

Sau khi hết thảy chấm dứt, Tô Xuân Vĩ rời đi hoàng cung trở lại sứ quán.

Đám người Hứa Hải Phong cũng chờ đã lâu, thấy thế lập tức nghênh đón, hỏi thử kết quả.

Tô Xuân Vĩ bình tĩnh nhìn mọi người nói: " Đan Vu đã cho phép chúng ta rời đi."

Chúng tướng lãnh đồng thời thở dài một hơi, cũng biết nơi này không nên ở lâu, có thể sớm rời đi một ngày là càng an toàn một ngày.

Huống chi căn cứ vào tình báo của Hứa Hải Phong, nếu Hung Nô nhân thật sự liên minh cùng Khải Tát, vậy đoàn người của bọn họ chẳng phải là dê nhập miệng hổ, nếu còn lưu lại, chỉ sợ cuối cùng chẳng ai còn sống.

Hứa Hải Phong vui vẻ nói: " Đã như vậy là tốt rồi, chúng ta phải sớm chuẩn bị, thời gian vừa đến, lập tức lên đường."

" Chậm đã…" Tô Xuân Vĩ đưa tay ngăn lại.

" Cái gì?" Mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy Tô Xuân Vĩ hướng Hứa Hải Phong chắp tay nói: " Hứa tướng quân, có một người muốn gặp ngươi trước khi chúng ta rời đi."

" Gặp ta?" Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói: " Tô đại nhân, ngài có lầm lẫn không, tại Hung Nô ta không có người quen."

Sắc mặt Tô Xuân Vĩ có chút cổ quái, nói: " Hứa tướng quân, chẳng lẽ lệnh sư trước khi ngươi đi Hung Nô không có dặn dò qua điều gì sao?"

Lệnh sư? Hứa Hải Phong thầm nghĩ, ta làm gì có sư phụ, người dạy ta võ công thật ra không ít, Thái Ất chân nhân, Lê Ngạn Ba, thậm chí ngay cả Tương Khổng Minh cũng miễn cưỡng tính là một người, nhưng ngoài ra không có ai thật sự thu hắn làm đồ đệ.

Hắn lắc đầu nói: " Tô đại nhân, một thân công phu của mạt tướng đều là học từ nhiều người, đến nay chưa từng bái sư."

Tô Xuân Vĩ kinh ngạc nhìn hắn, một bộ dáng khó thể tin, hỏi: " Nếu Hứa tướng quân đã tập được Cự Linh chưởng thần công, chẳng lẽ còn không biết người muốn gặp ngươi là ai sao?"

Cự Linh chưởng, chẳng lẽ hắn muốn nói tới Lê Ngạn Ba.

Hứa Hải Phong làm ra bộ dáng như hiểu hiểu ra: " Chẳng lẽ là cố nhân của Lê Ngạn Ba Lê đại tông sư đang ở đây sao?"

Tô Xuân Vĩ nhìn bộ dáng của hắn biết hắn không phải giả vờ, thở dài nói: " Nếu lấy quan hệ của bọn họ mà xem, đích xác có thể được xưng là sinh tử chi giao."

" Nga…" Hứa Hải Phong rất tò mò, Lê Ngạn Ba vì sao lại có quan hệ mật thiết như thế với Hung Nô nhân, chẳng lẽ hắn hôn mê đầu, dò hỏi: " Tô đại nhân, ngài cũng đừng kéo dài, đến tột cùng là ai?" Nguồn tại http://TruyenGG

" Thác Hà Đế tông sư."

" Gì?" Hứa Hải Phong biến sắc, như thế nào vị Hung Nô đệ nhất cao thủ lại đột nhiên đối với mình sinh ra hứng thú, điều này quả là không tầm thường: " Hắn vì sao lại muốn gặp ta?"

" Hứa tướng quân chẳng lẽ thật là không biết?" Lưu Tuấn Thư cũng dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn Hứa Hải Phong, phảng phất hắn không biết nguyên nhân bên trong là một việc rất lạ lùng.

Hứa Hải Phong bị bọn họ nhìn kiểu đó thẹn quá thành giận, tức giận nói: " Lê Ngạn Ba truyền Cự Linh chưởng cho ta, nhưng hắn cũng không phải sư phụ ta, ta làm sao biết hắn có quan hệ gì với Hung Nô Thác Hà Đế chứ."

Trong lòng đám người Tô Xuân Vĩ cực kỳ hâm mộ, hắn chưa từng bái sư thế nhưng đã được học được công phu của người ta, đây là thế đạo gì chứ, như thế nào ta lại không đụng được chuyện tốt như vậy.

" Thác Hà Đế tông sư cùng Lê Ngạn Ba tông sư từ tuổi còn trẻ đã bắt đầu trở thành đối thủ, thẳng đến mười năm trước, bọn họ cùng nhau đi vào cảnh giới tông sư, ngại vì thân phận, mới không tiếp tục tương đấu, tính theo như vậy, bọn họ đã dây dưa suốt bốn mươi năm, xưng tụng là một truyền thuyết." Tô Xuân Vĩ giải thích.

Hắn cũng không biết, kỳ thật tại năm năm trước, hai người này cũng từng giao thủ một lần, kết quả cũng là không ai làm gì được đối phương.

Lưu Tuấn Thư nói tiếp: " Hứa tướng quân ở tại sân giác đấu khuất nhục đệ tử nhập thất của Thác Hà Đế tông sư thảo nguyên chi lang Lợi Trí, bởi vậy hắn tìm ngươi cũng là chuyện đương nhiên."

Mặt ngoài nhìn Hứa Hải Phong lắng nghe có vẻ hứng thú, trong lòng đã sớm đem Lê Ngạn Ba mắng đến tận trời, như thế nào người này ăn no không có chuyện gì làm lại tìm một đối thủ lợi hại như vậy làm gì.

Tên Thác Hà Đế này như thế nào cũng là thứ không ra gì, không đi tìm lão hỗn đản Lê Ngạn Ba phiền toái, tìm ta làm gì, chỉ biết ăn hiếp người yếu hơn mình, thật sự là uổng được xưng tông sư.

Tô Xuân Vĩ thấy hắn đã hiểu rõ nguyên do bên trong, hỏi: " Hứa tướng quân, Lợi Trí muốn ngươi ngày mai đi bái kiến sư phụ hắn, ngươi có đi hay không?"

Hứa Hải Phong cười khổ nói: " Mạt tướng còn có đường lựa chọn sao? Đương nhiên là liều mình bồi quân tử."

Trở lại trong phòng, Hứa Hải Phong lập tức tìm Hạ Nhã Quân hỏi việc này.

Hạ Nhã Quân chăm chú suy nghĩ một lát, an ủi nói: " Đại ca cứ yên tâm mà đi, thiếp thân đảm bảo chuyến này không có nguy hiểm tính mạng."

" Đó là vì sao?" Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói.

" Trước khi thiếp thân đến Hung Nô, từng gặp qua Lê tông sư, hắn có đánh giá rất cao đối với Thác Hà Đế, lấy nhân phẩm của hắn tuyệt đối không làm khó cho huynh." Hạ Nhã Quân mỉm cười trả lời.

Đáp án này làm Hứa Hải Phong yên tâm hơn rất nhiều, tuy vẫn không yên, nhưng cũng không còn kinh hoàng thất thố.

Buổi trưa hôm sau, Lợi Trí quả nhiên theo hẹn mà đến, cùng đi chung với Hứa Hải Phong đến bái kiến Thác Hà Đế tông sư.

Lúc Thác Hà Đế còn trẻ, từng hành hiệp bốn phương, không có chỗ ở cố định. Nhưng từ sau khi bước vào tông sư điện phủ, hắn liền vẫn định cư bên trong Tây Kinh thành.

Đi tới trước một nhà gỗ, Lợi Trí mang theo hắn đi vào.

Hứa Hải Phong phát giác nơi này bày biện cũng không xa xỉ, chỉ có thể nói thấy qua cũng được mà thôi, so với thân phận địa vị của Thác Hà Đế mà nói, cơ hồ phải nói là đơn sơ. Liên tưởng đến chỗ ở của Thái Ất chân nhân, chẳng lẽ những cao thủ cấp bậc tông sư đều có ánh mắt như vậy, ở không quen những phòng ốc xa hoa.

" Hứa huynh, gia sư cho mời." Lợi Trí đi trước bẩm báo một tiếng, sau một lúc lâu, trở về nói với Hứa Hải Phong.

Hứa Hải Phong lễ phép nhìn hắn cười, đang muốn đi vào phòng trong, lại phát giác Lợi Trí không có ý muốn đi vào, không khỏi liếc mắt nhìn hắn.

Lợi Trí ánh mắt sắc bén nhìn hắn cười nói: " Gia sư phân phó, chỉ thỉnh gặp một mình Hứa huynh."

Hứa Hải Phong miễn cưỡng cười, bỏ đi, dù sao là phúc không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, lúc này tâm chí hắn so với dĩ vãng, đã kiên cường hơn rất nhiều, lập tức quay đầu đi vào phòng trong.

Bên trong phòng chỉ có một người đang ngồi xếp bằng trên sạp, ngoài ra trống rỗng không còn vật gì khác.

Hứa Hải Phong tự nhiên biết người này chính là danh chấn thiên hạ Thác Hà Đế tông sư, hắn giương mắt cẩn thận đánh giá, chỉ thấy người này nhìn qua chừng năm mươi tuổi, mày rậm mắt to, một bộ thân hình cao lớn điển hình là người của phương bắc du mục dân tộc, duy nhất khác hẳn với người thường chính là đôi tai thật dài của hắn.

Thác Hà Đế đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở hai mắt, cùng gặp ánh mắt của Hứa Hải Phong ngay giữa không trung.

Uy nghiêm, trong đầu Hứa Hải Phong trong nháy mắt trống rỗng, chỉ còn lại đôi mắt uy áp vô tận đang phảng phất như mở rộng vô hạn trong lòng hắn.

Thân thể hắn không tự chủ được run rẩy lên, đây là đôi mắt gì a, là một đôi thần nhãn đã nhìn thấu bản chất của thế gian vạn vật, xuyên thấu qua ánh mắt này, đã tản mát ra áp lực đạt tới cảnh giới không cách nào dùng ngôn ngữ để mà hình dung.

Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy người ở trước mắt phảng phất như là thần ma tái thế, mà chính mình chỉ là một con kiến nhỏ bé trong lòng bàn tay của hắn, thiên hạ to lớn, nhưng không ai có thể cứu được chính mình. Lực lượng của hắn nhanh chóng trôi đi, cả người mềm nhũn không chịu nổi, hai đầu gối khom xuống, liền như muốn quỳ lạy xuống đất.

Nhưng trong nội tâm sâu kín của hắn mơ hồ sinh ra một tia không ổn, tựa hồ chỉ cần hắn quỳ xuống, thì vĩnh viễn sẽ sinh ra một việc tiếc nuối cả đời mình. Cảm giác này thình lình xảy ra khiến cho đôi chân hắn đang từ từ gấp khúc bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.

Áp lực, Thác Hà Đế cố tình tạo ra áp lực theo thời gian kéo dài, không hề giảm bớt chút nào, ngược lại còn không ngừng tích lũy cùng tăng trưởng. Hai chân Hứa Hải Phong đã theo thân thể rung động mà bắt đầu run run, mắt thấy đã sắp không chống đỡ nổi.

Đột nhiên, máu huyết trong cơ thể hắn bắt đầu lưu chuyển nhanh hơn, phảng phất như dòng nước nóng được tràn ra, tản mát ra nhiệt lượng nóng bức đến vô tận.

Hứa Hải Phong đột nhiên cảm nhận được, một cỗ lực lượng huyền bí chôn dấu bên trong cơ thể hắn đang từ từ thức tỉnh.

Khi hắn còn bé đã uống qua máu của Thất Thải Xà, đó chính là thượng cổ hồng hoang dị chủng, trời sinh ngạo khí độc hành, trăm nạn không sợ hãi, trên bất khuất với trời, dưới không phục với đất. Hôm nay dưới áp lực tinh thần của Thác Hà Đế, tự động bộc phát tràn ra.

Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy máu huyết tinh nguyên tích súc trong cơ thể đang chuyển hóa thành chân khí nhanh gấp trăm lần, thân thể của hắn từ từ khôi phục khí lực, hai đầu gối cũng từ từ đứng thẳng lên.

" Hừ" Thác Hà Đế đột nhiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhưng Hứa Hải Phong lại cảm giác phảng phất như bị một tiếng sét đánh thẳng vào tâm điền, chút khí lực hắn vừa tích súc trong nháy mắt lại biến mất vô ảnh vô tung.

Hứa Hải Phong mờ mịt nhìn hai mắt của Thác Hà Đế, thân thể mềm nhũn, liền muốn té ngã.

Nhưng ở trong nháy mắt này, hắn phảng phất thấy được trong ánh mắt đối phương hiện lên một tia tiếc hận cùng coi rẻ.

Hắn không biết tại sao trong lúc này hắn lại còn có thể nhìn ra tâm tư của đối phương, nhưng lúc này máu huyết trong cơ thể hắn lại tăng tốc dữ dội, nhiệt lượng cường đại tạo thành sự phẫn nộ tột cùng trong lòng hắn, một cỗ lửa giận đủ để hủy thiên diệt địa bao trùm tinh thần thế giới của hắn.

" Ba…"

Ở bên trong đại não phảng phất như có vật gì vừa được mở tung ra, cảm giác mát mẻ thoải mái giống như cơn gió mùa xuân tràn khắp cơ thể hắn.

Hắn dũng cảm ngẩng đầu lên, thẳng thắn ưỡn ngực, trong hai mắt không còn sự bàng hoàng cùng khiếp nhược, thay vào là một loại kiên cường cùng dũng khí bất khuất.

Hai chân hắn không biết từ khi nào đã đứng lên thẳng tắp, thân hình cũng không quá cao lớn lại tản mát ra sự uy nghiêm cùng áp bách đồng dạng, mặc dù ở số lượng cùng Thác Hà Đế kém khá xa, nhưng ở chất lượng lại có thể so sánh ngang hàng.

Sĩ khả sát, bất khả nhục( kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục), thẳng đến hôm nay giờ phút này, trải qua sự tẩy lễ áp lực tinh thần của Thác Hà Đế tông sư, Hứa Hải Phong rốt cục đã lĩnh ngộ chân lý của những lời này.

Hắn rõ ràng biết, chính mình rốt cục đã qua một cửa hung hiểm nhất, từ nay về sau, phiến đại môn đi thông tinh thần thế giới thần bí khó lường đã hướng hắn mở rộng.

Tông sư, danh vị sùng cao này đúng là cao không thể với tới, chỉ cần hắn tu luyện không ngừng, một ngày nào đó, có thể đạt đến cuối cùng, tự nhiên sẽ tiến lên tòa ngai vàng vô thượng đại biểu cho võ đạo mà bao nhiêu người mộng ước cả đời này.

Bình Luận (0)
Comment