Thương Thiên Phách Huyết

Chương 140

Khua chiêng gõ trống, giăng đèn kết hoa.

Phủ đệ của Phương Lệnh Đức hào khí vui mừng tràn ngập, làm cho ai cũng phải ghé mắt.

Hôm nay không phải là một ngày bình thường, mà là ngày thiên hạ đệ nhất cao thủ trẻ tuổi đương thời, Hắc Kỳ quân đại thống lĩnh Hứa Hải Phong đồng thời nghênh thú tứ đại mỹ nữ.

Làm cho người ta có hứng thú vừa vui và bất bình chính là, trong bốn đại mỹ nữ lại có ba vị xuất từ bốn đóa kim hoa của kinh sư.

Được sủng ái nhất trong Phương, Đường nhị gia, thiên chi kiều nữ Phương Doanh Anh, Đường Nhu Nhi, cùng với Nhất Tuyến Thiên thủ tịch nhạc sư, một tiếng tiêu danh chấn thiên hạ Hạ Nhã Quân.

Về phần người cuối cùng, mọi người chỉ biết nàng tên gọi là Lâm Uyển Nhàn, là nghĩa nữ mới thu của Tô gia gia chủ Tô Đông Thuấn.

Kể từ đó, tương đương như tam đại thế gia đồng thời gả con, mà đối tượng của bọn họ lại chỉ có một người.

Chỉ là Hứa Hải Phong không phải là người trong kinh sư, ở kinh sư chưa từng mua phủ đệ, hơn nữa sau khi đám cưới, liền phải rời kinh nhậm chức. Vì thế Phương Lệnh Đức dùng chính phủ đệ của mình, làm nơi đám cưới cho hắn.

Tam đại thế gia gả con lại cực kỳ gấp gáp, từ khi phát thiếp mời cho đến ngày hôn lễ, chỉ có ba ngày, làm tất cả mọi người sinh ra cảm giác ứng phó không kịp.

Tam đại thế gia vinh diệu cỡ nào, có thể đồng thời dựa vào ba nơi cứng đến không thể cứng hơn như thế này, mọi người vừa ngưỡng mộ diễm phúc khôn cùng của Hứa Hải Phong, lại vừa vô cùng thán phục bản lãnh của hắn.

Ngô vương phủ, Trương Tử Hoa suy yếu nằm trên giường, tuy Hồ thái y tận tâm chiếu cố cứu lại tính mạng của hắn, nhưng nỗi đau cụt tay vẫn làm cho tinh thần hắn uể oải, yếu ớt cực kỳ.

Lưu Chính Khải tiến nhanh vào phòng ngủ, trên người bám theo một trận gió rít.

Hồ thái y lập tức đứng dậy hành lễ, mấy ngày nay hắn căng thẳng vô cùng, đêm không dám ngủ, không dám có chút lơ lỏng, cũng đã uể oải không chịu nổi.

Lưu Chính Khải phất tay cho hắn lui ra, ngồi vào trước giường, dò hỏi: " Tử Hoa cảm giác như thế nào?"

" Đa tạ điện hạ lo lắng." Trương Tử Hoa gian nan xả ra một tia mỉm cười, miễn cưỡng cười nói.

" Vậy được, Tử Hoa hãy ráng tu dưỡng, phụ hoàng triệu kiến, cô vương đi trước." Lưu Chính Khải vỗ vỗ tay trái của hắn, nhẹ giọng nói.

" Điện hạ chẳng lẽ có tâm sự gì?" Trương Tử Hoa đột nhiên hỏi.

Lưu Chính Khải ngẩn ra, nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười khổ sở, nói: " Vẫn là Tử Hoa hiểu rõ cô vương nhất. Không sai, cô vương quả thật có tâm sự. Tử Hoa vẫn bị bệnh tại giường, không biết được hôm nay kinh sư đã xảy ra một đại sự oanh động toàn thành."

" Có liên quan tới Đường cô nương?" Trương Tử Hoa tự nhiên biết, có thể làm cho Ngô vương điện hạ vốn đã chịu tỉnh ngộ, lại một lần nữa vẫn mang gánh nặng chỉ có một người mà thôi.

" Không sai, Đường gia gả con, hôm nay chính là ngày đám cưới của Đường Nhu Nhi." Lưu Chính Khải nhắm lại hai mắt, không cho người chứng kiến luồng khổ đau trong mắt hắn.

" Điện hạ, xin lỗi." Trương Tử Hoa gian nan nói.

" Không." Lưu Chính Khải cầm tay hắn bóp nhẹ, sau đó nói: " Cô vương lúc tuổi còn nhỏ, tiên sinh từng dạy qua, đế vương không có chuyện nhà, những lời này, cô vương rõ ràng. Có chút thứ lúc nên bỏ qua thì vẫn phải bỏ qua."

Trương Tử Hoa im lặng không nói.

" Cáp…" Lưu Chính Khải miễn cưỡng cười nói: " Tử Hoa có biết, không chỉ là Đường gia gả con, hơn nữa Phương, Tô nhị gia cũng đồng thời chen vào náo nhiệt."

" Phương, Tô nhị gia?" Trương Tử Hoa kinh nghi hỏi.

" Đúng vậy, Phương gia đại tiểu thư Phương Doanh Anh, nghĩa nữ Tô Đông Thuấn Lâm Uyển Nhàn, cùng Nhất Tuyến Thiên Hạ Nhã Quân đồng thời qua cửa, Hứa Hải Phong đúng thật là diễm phúc không cạn a."

" Ba nhà gả con? Không ngờ là ba nhà gả con, bọn họ vì sao lại làm như vậy trong lúc này chứ?" Một loại điềm xấu thình lình hiện ra trong lòng Trương Tử Hoa.

" Kiệu hoa, kiệu hoa tới."

Theo một trận huyên náo, hào khí hiện trường rốt cục đạt lên tới cao triều.

Bốn chiếc kiệu hoa cùng lúc xuất hiện trong tầm mắt, chú rể mặc hồng bào ngồi trên một con tuấn mã cao lớn đen nhánh tỏa sáng, có vẻ thần thái sáng láng.

Thế lực tam đại thế gia không phải chuyện đùa, hắn cưỡi ngựa, phân biệt đi chung quanh các phủ đệ tiếp kiệu hoa, theo sau nhiễu thành một vòng mới ở trong vòng vây của mọi người trở về phủ đệ của Phương Lệnh Đức.

Đại Hán cưới hỏi nằm trong một ngày, lễ tiết có nhiều hạn chế, làm cho không ai kịp thích ứng.

Tuy thời gian gấp gáp, nhưng so sánh với lúc ở Hung Nô, hôn lễ của Mạo Đốn cũng không bằng.

Tuy Hứa Hải Phong vẫn duy trì vẻ mặt vui vẻ, kỳ thật trong lòng đã sớm kêu khổ cả ngày, lễ tiết nhiều như vậy, dù hắn đã lĩnh ngộ tinh thần lực, cũng cảm thấy không tiêu thụ nổi.

Thật vất vả, đợi được kiệu hoa hạ xuống đất, bái đường xong, tân nương đưa vào động phòng, Hứa Hải Phong rốt cục thở dài một hơi.

Về hạng mục nháo động phòng cuối cùng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, hoặc là nói được mấy vị lão nhân đặc biệt rộng lượng, tiết mục làm người mệt mỏi này rốt cục được hủy bỏ.

Nhiều vị tiểu bối vốn không phục, nhưng dưới sự quyết nghị của ba vị gia chủ, cũng không ai dám mở miệng phản đối.

Người đứng đầu một nhà uy nghiêm cỡ nào, vì thế Hứa Hải Phong vốn không cần lo lắng có người dám cãi lời, vậy đối với hắn lúc này, cửa cuối cùng chính là uống rượu.

Chỉ cần bữa tiệc rượu chấm dứt, liền đại biểu hắn đã hoàn thành một ngày mệt nhọc, rốt cục có thể chính thức ôm mỹ nhân vào lòng.

Uống rượu, luôn luôn là cường hạng của Hứa Hải Phong, điểm này có thể nói mọi người đều biết.

Chỉ là hôm nay người đến kính rượu cũng không khỏi quá nhiều một chút.

Vô luận là xem trọng mặt mũi của tam đại thế gia mà đến vỗ mông ngựa, hay là lòng kính nể đối với vị tân quý từng lập nhiều chiến công hiển hách, hoặc là có người đố kỵ hắn cưới được bốn vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Tóm lại, chỉ cần hắn là người, đi tới nơi này, cũng sẽ tùy theo mọi người mà kính lên một chén.

Ngàn chén không sai, hôm nay Hứa Hải Phong uống qua đâu chỉ là ngàn chén.

Trên chủ vị, gia chủ tam đại thế gia sóng vai mà ngồi, có thể có tư cách cùng bọn họ ngồi chung một chỗ, hơn nữa còn nói chuyện thật vui chỉ có một người, đó chính là Lê Ngạn Ba đã lấy thân phận người nhà của Hạ Nhã Quân mà ra mặt.

Bốn người bọn họ ngồi riêng một bàn, cùng nhau uống rượu, mặc dù là trong tiếng ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng thật vui vẻ.

Những người còn lại nhận biết thân phận bọn họ, mặc dù trong lòng có ý muốn đi nịnh nọt vài câu, nhưng lại tự ti mặc cảm, không dám vượt qua.

Đột nhiên, ngoài cửa một trận ồn ào, thủ vệ cao giọng xướng to: " Ngô vương điện hạ đến…"

Động tác của Hứa Hải Phong không khỏi chậm lại, hắn không chút phản ứng nhìn phương hướng cửa lớn, lộ ra một vẻ tươi cười trên nét mặt, bước nhanh ra đón, cao giọng nói: " Ngũ điện hạ đích thân đến, mạt tướng được yêu mà sợ."

Ba vị gia chủ nhìn nhau, đồng thời đứng lên. Toàn bộ trong phòng ngoại trừ một mình Lê Ngạn Ba vẫn ngồi như tòa núi thái, không còn có ai dám học theo bộ dáng đại nghịch bất đạo này của hắn.

Lưu Chính Khải đi nhanh như lưu tinh tiêu sái bước đến, người chưa đến, lời tới trước: " Cô vương được phụ hoàng sở bày, đến chúc mừng Hứa tướng quân song hỷ lâm môn."

Đám người Hứa Hải Phong nhìn vật trong tay hắn, đều là biến sắc. Hứa Hải Phong lập tức phân phó nói: " Mau chuẩn bị hương án."

Cũng may nơi này vạn vật đều chuẩn bị đầy đủ, rất nhanh liền sửa sang lại một khối đất trống, dọn xong hương án.

Lưu Chính Khải đứng trước hương án, nói: " Hứa tướng quân tiếp chỉ."

Hứa Hải Phong quỳ xuống trước, phía sau cũng quỳ xuống một mảnh. Duy nhất chỉ có Lê đại tông sư vẫn ngồi yên như Lã Vọng buông câu, có vẻ phá lệ gây cho người chú ý.

" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong đi sứ Hung Nô, dương ta quốc uy, công cao khổ cực, nay phong làm đại tướng quân. Khâm tứ…"

" Thần, tạ chủ long ân, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Hứa Hải Phong ba bái chín lạy, đứng dậy tiếp nhận thánh chỉ trong tay Lưu Chính Khải.

Lưu Chính Khải gương mặt tươi cười, không có chút nào nhìn thấy nửa phần sắc thái đố kỵ.Nhưng càng là vẻ mặt như vậy, trong lòng Hứa Hải Phong lại càng là giật mình. Người khác đoán không ra, nhưng linh giác của hắn lại có thể cảm nhận được sự cừu hận khắc cốt trong lòng Lưu Chính Khải đối với hắn, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó, lại bị mạnh mẽ áp xuống.

Bởi vậy có thể thấy được, tâm cơ thủ đoạn của vị ngũ điện hạ này quả thật hơn xa người thường.

Hứa Hải Phong tự biết, nếu là người khác đi cưới Đường Nhu Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không có khí độ như vậy, có thể làm như không có chuyện gì mà còn đi chúc mừng người ta.

So sánh với lúc gặp mặt lần thứ hai, vị Ngô vương điện hạ này tựa hồ là thay đổi thành người khác, ít nhất cho người ta thấy, hắn biểu hiện rất tốt sự đại độ cùng trí tuệ của một vị vương giả, làm cho Hứa Hải Phong thật sự là tò mò, đến tột cùng là do nguyên nhân gì tạo thành sự thay đổi như vậy cho hắn. Text được lấy tại Truyện FULL

Hứa Hải Phong nghênh đón hắn vào bàn của Phương Lệnh Thiên, chính mình lại ở lại phụng bồi.

Trong mấy người nơi này, Lưu Chính Khải toàn bộ nhận biết, cho dù là Lê Ngạn Ba ngạo nghễ kiêu hãnh như tùng bách tuy hắn chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng có xem qua bức họa, biết rõ thân phận, cho nên đối với cử chỉ vô lễ của hắn cũng không quái lạ.

Nếu nói Hán Hiền đế là người đứng đầu mấy ngàn vạn dân chúng Đại Hán, vậy vũ giả cấp bậc tông sư như Lê Ngạn Ba lại chính là nhân vật thần thoại trong lòng người luyện võ.

Bọn họ một người đứng trên đỉnh quyền lực, một người đứng trên đỉnh điểm của võ đạo. Tuy không thể đưa ra so sánh cùng nhau, nhưng Lê Ngạn Ba quả thật cũng không đem Hán Hiền đế đặt vào trong lòng.

Rượu qua ba tuần, Lê Ngạn Ba vỗ vỗ vào đầu vai Hứa Hải Phong, khen một câu: " Hảo tiểu tử." Theo sau cũng không cùng người khác chào hỏi, cứ như vậy tiêu sái mà đi.

Lại qua một lát, Lưu Chính Khải đứng dậy cáo từ, trước khi rời đi, nắm lấy tay Hứa Hải Phong, thành khẩn nói: " Tướng quân không lâu liền phải đi Lâm An, phòng tuyến tây thùy Đại Hán liền giao cho tướng quân."

Hứa Hải Phong vẻ mặt nghiêm nghị, nói: " Thần sẽ cúc cung tận tụy, đến chết không thôi."

Những người ở đây đều chấn động, Lưu Chính Khải biến sắc, thì thào nói: " Cúc cung tận tụy, chết vẫn không thôi…Được, cô vương đem tây thùy phó thác cho tướng quân."

Đợi hắn rời đi, Hứa Hải Phong hỏi riêng Phương Lệnh Thiên: " Nhạc phụ đại nhân, ngài xem biểu hiện của ngũ điện hạ hôm nay như thế nào?"

Phương Lệnh Thiên trầm ngâm chốc lát, nói: " Đã hoàn toàn lộ ra phong thái của một vương giả, một đời này của hoàng thất cũng chỉ có hắn có thể thành khí mà thôi."

" Vậy, trong lòng hắn có còn nhớ cừu?" Hứa Hải Phong hỏi tới.

Phương Lệnh Thiên trầm tư một lúc lâu, rốt cục thở dài nói: " Phong nhi a, ngày sau nếu Đại Hán có thể vượt qua kiếp này, vậy cả đời ngươi cũng không nên trở về kinh sư nửa bước."

Hứa Hải Phong khom người thụ giáo: " Dạ, con sẽ ghi tạc vào lòng, không dám có một ngày quên."

Bình Luận (0)
Comment