Thương Thiên Phách Huyết

Chương 167

" Giá…"

Trên con đường dẫn đến kinh sư, hơn năm mươi khoái kỵ dùng tốc độ cao đi tới.

" Nhị đệ, cũng là ngựa của các ngươi nhanh a." Một kỵ sĩ đang cưỡi trên con ngựa có vẻ uể oải, cao giọng cười nói.

Theo sát sau đó là một kỵ sĩ cơ hồ lúc hắn vừa thắng ngựa thì con ngựa cũng làm ra động tác đúng lúc, làm cho người ta chợt sinh ra một loại ảo giác như hai bên đã từng có ước định trước đó.

Bọn họ vừa rời đi Ngọa Long thành, chính là đám người Hứa Hải Phong đang tiến thẳng kinh sư.

" Đại ca, danh câu bắc cương của ngươi cũng rất lợi hại." Hứa Hải Phong mỉm cười nói.

" Đừng có hống ta." Phương Hướng Minh làm ra một vẻ mặt khinh thường, nói: " Chẳng lẽ thật tưởng rằng Ô Vân của ngươi là thiên hạ đệ nhất khoái mã sao?"

" Hô lỗ…" Ô Vân dưới người Hứa Hải Phong đột nhiên cao cao giơ cổ lên, hướng phía Phương Hướng Minh xì mũi một cái.

" Di?" Phương Hướng Minh không thể tưởng tượng nhìn nó, kêu lên: " Nó…nó có thể nghe hiểu lời của ta?"

Hứa Hải Phong bật cười, nói đến cũng kỳ quái, ở trong hơn vạn con huyết tửu mã, dĩ nhiên cũng chỉ có một huyết mã phát triển có thể thông nhân tính đến như vậy.

Đến nay hắn còn nhớ rõ, vẻ mặt thất vọng của Tương Khổng Minh sau khi cho hơn vạn con chiến mã uống huyết tửu. Loại ý định dã tâm bừng bừng mong chờ gầy dựng ra một siêu kỵ binh bộ đội của Tương Khổng Minh cũng không khỏi phải đánh trống rút lui.

Cũng may cho dù là huyết mã bình thường, cũng là tố chất mạnh, phải hơn xa loài ngựa bình thường, dù là so với con danh câu bắc cương của Phương Hướng Minh cũng không chút nào kém cỏi.

Cho nên kế hoạch kỵ binh bộ đội của Tương Khổng Minh cuối cùng cũng được thành lập. Tuy so với dự định ban đầu về chiến lực cũng kém hơn một cấp bậc, nhưng xem khắp thiên hạ, nếu là nhận thứ hai, thật không ai dám nhận là thứ nhất.

Hứa Hải Phong thân thiết vuốt vuốt bộ lông trên cổ Ô Vân, Ô Vân vươn dài cổ, nhắm lại hai mắt, hiện ra thần thái như đang cực kỳ hưởng thụ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phương Hướng Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn tổ hợp một người một ngựa này, một thoáng mới nói: " Thật sự là thần mã."

Trong chuyến này, Hứa Hải Phong dẫn theo năm mươi khoái kỵ, mà Phương Hướng Minh chỉ dẫn theo hai mươi tùy tùng, trải qua trường đồ bạt thiệp, ngựa lộ rõ ưu khuyết, vừa xem hiểu ngay.

Huyết tửu chiến mã tuy hơi thở thô trọng, nhưng tinh thần chấn hưng tỉnh táo. Tuy tốc độ của chúng không nhanh hơn danh câu bắc cương của Phương Hướng Minh, nhưng lực nhẫn nại cùng chịu nặng, lại hơn xa một bậc.

Bắt mắt nhất, chính là Ô Vân của Hứa Hải Phong.

Bộ lông trên người nó bóng loáng, không có chút mồ hôi, ngoại trừ bao phủ một lớp tro bụi ở ngoài, vốn nhìn không ra vừa mới kịch liệt phóng nhanh.

Ô Vân tựa hồ chưa thỏa mãn, không ngừng bào bốn vó, khi thì hí khẽ hai tiếng, như đang thúc giục hỏi Hứa Hải Phong vì sao lại dừng lại.

Trong lòng Phương Hướng Minh bội phục vạn phần, ánh mắt vừa chuyển, rơi vào trên một thanh niên vóc người gầy gò như khỉ đi phía sau.

Trong đoàn người cùng cưỡi ngựa phóng đi, chỉ có thanh niên này không giống người thường.

Hắn có thể đuổi kịp theo mọi người, cũng không phải nhờ vào tuấn mã, mà là chính đôi chân dài của mình.

Động tác của hắn chợt nhanh như bay, trong lúc đi, chân không chạm đất, phảng phất như thân thể không có nửa phần sức nặng, nhẹ như hồng mao, liền như vậy trên mặt đất thổi qua, trong nháy mắt đã đi xa mấy trượng.

Liền tại mới vừa rồi, vô luận danh câu bắc cương của Phương Hướng Minh phóng với tốc độ thật nhanh, cũng không thể bỏ rơi được hắn chút nào.

Hơn nữa xem người này mặt không đổi sắc, bộ dáng khí định thần nhàn, đừng nói là chưa dùng hết toàn lực, chỉ sợ là một nửa tốc độ cũng không dùng tới.

Trong lòng Phương Hướng Minh âm thầm kinh ngạc, như thế nào kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ đều tự chui đầu vào lưới, nhảy vào dưới trướng vị nhị đệ của mình, người bên ngoài nghĩ muốn chiêu lãm một người còn khó hơn lên trời, còn trong Hắc Kỳ quân của hắn cũng là một người tiếp một người, tầng tầng lớp lớp.

Ngoại trừ người này ra, những người khác cũng làm cho hắn không dám có chút khinh thường.

Từ khi tấn công Lâm An thành, gặp qua thần tiễn thuật của Triết Biệt, Phương Hướng Minh liền đem hắn xem như siêu nhân loại. Nếu vị đại sư có tài bắn cung tuyệt thế này có lòng muốn ám toán người nào, chỉ sợ ngoại trừ cao thủ cấp bậc tông sư ra, những người còn lại đúng là khó thoát tai kiếp, ít nhất, chính hắn cũng hiểu rõ mình, biết vạn vạn không cách nào lẩn tránh khỏi mũi tên kia.

Cuối cùng còn là một vị lão giả trên dưới năm mươi, hắn ngồi trên lưng ngựa, tự có một cỗ khí thế bàng bạc, như núi non trùng điệp, ngạo nghễ tự nhiên, khiến người không dám xem thường.

Từ sau khi Phương Hướng Minh đặt chân lên cảnh giới nhất phẩm, còn là lần đầu tiên đối với một người sinh ra loại cảm giác này. Cho dù là đối với chuẩn tông sư như Hứa Hải Phong, hắn cũng chưa từng sinh ra lòng kiêng kỵ như thế.

Vậy khả năng duy nhất, chính là võ công tu dưỡng của người này ở trên Hứa Hải Phong.

Chỉ là khả năng này thật quá mức làm cho người ta sợ hãi, có thể ở trên Hứa Hải Phong, đương kim thế gian, chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư. Tùy ý Phương Hướng Minh nghĩ đến vỡ đầu, cũng nghĩ không ra ở địa phương nào nghe nói qua có một nhân vật giỏi đến như vậy, chẳng lẽ bọn họ đột nhiên ở trên bầu trời rơi xuống, từ trong tảng đá nhảy ra hay sao.

Ở sau lưng vị lão giả này, còn là Lâm Trường Không và Hứa Hải Danh hai người, hai người này tuy không danh tiếng, nhưng cũng đều là nhất phẩm cao thủ không kém hắn chút nào.

Phương Hướng Minh thở dài một hơi, chính mình đường đường là một vị nhất phẩm cao thủ, vô luận tại triều đình, hay đi ra ngoài đều là chiêu bài chữ vàng danh tiếng vang rền. Nhưng bỏ vào trong Hắc Kỳ quân, lại như rơi vào trong biển rộng sâu không lường được, chỉ có thể khởi lên bọt sóng mà thôi.

Nhìn không thấu, vị nhị đệ của chính mình đã làm cho hắn nhìn không ra. Cũng may, tình nghĩa huynh đệ giữa bọn họ vẫn là trước sau như một, loại cảm xúc phát ra từ nội tâm này chỉ là một loại trực giác, không phải lời lẽ có thể hình dung.

Ánh mắt của hắn quét về phía sau, một loạt năm mươi sĩ tốt Hắc Kỳ quân ngồi ngay ngắn trên ngựa, mặt không chút thay đổi, mỗi một người đều có thân thủ không ngoài nhị phẩm cao thủ.

Nghĩ đến lúc ra đi, phu nhân nhiều lần khuyên hắn nên mang theo nhiều người phòng thân, không khỏi thấy buồn cười.

Đội ngũ cường hãn như thế, dù là Áo Bổn tông sư đích thân đến, chỉ sợ cũng phải tránh lui ra xa.

Hắn cũng không biết, một già một trẻ đột nhiên xuất hiện này, chính là ngày đó từng nổi danh bên trong Thái Hành sơn mạch Lý Minh Đường cùng hầu hài.

Ngày đó Lý Minh Đường tự đoạn tâm mạch, nhờ có Hứa Hải Phong kịp thời cứu chữa, lấy nội lực chi trì, theo sau huyết tửu phát huy công hiệu, rốt cục cứu được mạng của hắn.

Cũng không biết có phải vì từng chết qua một lần, sau khi Lý Minh Đường tỉnh lại, dĩ nhiên lại biến thành một huyết tửu chiến sĩ phát triển, sau nhiều lần phục dùng huyết tửu, quỷ thần xui khiến lại lĩnh ngộ tinh thần lực, trở thành vị huyết tửu chiến sĩ đầu tiên và cũng là duy nhất có cấp bậc tông sư.

Đương nhiên, tu vi của hắn cũng chỉ tương đương với Hạ Nhã Quân, so với những cao thủ như Áo Bổn tông sư bọn họ, lại còn có chênh lệch nhất định.

Về phần hầu hài, hắn thiên phú dị bẩm, chỉ là sau khi rơi vào tay Hứa Hải Phong, trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn, hơn nữa hắn nhờ vào sự thiên tính của động vật mà cảm ứng được Lý Minh Đường đã thay đổi, đối với bọn họ mang địch ý sâu đậm. Dưới sự bất đắc dĩ, Hứa Hải Phong chỉ có mạnh mẽ cho hắn uống huyết tửu, kết quả lại đi ra một vị chiến sĩ phát triển, tinh thông của hắn chính là tốc độ.

Nhanh như thiểm điện, nhẹ như hồ ly, một khi để hắn động thân, mà dù là Triết Biệt cũng khó bắt giữ được thân ảnh của hắn, bởi vậy có thể thấy được, tốc độ của hắn đã đạt tới cảnh giới chí cao chưa ai từng có.

Ánh mắt Phương Hướng Minh tiếp tục dời xuống, lại đột nhiên ngẩn ra.

Hai mươi thân binh của hắn không ngờ lại không có mặt trong đội ngũ.

Hứa Hải Phong phát giác thần thái hắn khác thường, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, lập tức trong lòng hiểu rõ ràng, đưa mắt nhìn phương xa, không khỏi cười nói: " Đại ca, vừa rồi chúng ta chạy quá nhanh, bọn họ lại đi hơi chậm, còn chưa theo kịp, chẳng qua nơi này là đường phải đến kinh sư, thật cũng không nên lo lắng bọn họ đi lạc."

Phương Hướng Minh thoáng gật đầu, nói: " Đã như vậy, chúng ta ở đây nghỉ tạm một lát, thuận tiện đợi bọn họ."

Hứa Hải Phong đương nhiên không phản đối, hạ lệnh nghỉ ngơi.

Qua hơn nửa giờ, rốt cục từ phương xa xuất hiện hơn mười điểm đen nhỏ, càng chạy càng gần, Phương Hướng Minh lập tức nhận ra, đây chính là hai mươi thân binh của mình.

Hôm nay Phương Hướng Minh nhất thời cao hứng, cùng Hứa Hải Phong giục ngựa, chạy vội mấy giờ, cho dù là danh câu bắc cương của hắn cũng có chút ăn không tiêu, lại đừng nói đến đàn ngựa của những thân binh.

Vì đuổi theo đám người của Phương Hướng Minh, những vị kỵ binh Hồng Sắc Hải Dương miễn cưỡng chạy theo cũng ăn không ít đau khổ, bọn họ hết sức rượt theo, không ngừng thúc ngựa gia tốc, lúc này con ngựa dưới thân tinh thần héo rút, bốn chân hơi run, dĩ nhiên đã đạt tới bên bờ cực hạn.

Tuy hai mươi con ngựa này cũng là lương câu trong trăm có một, nhưng làm sao có thể so sánh với loài ngựa biến dị kia.

Mà hai mươi thân binh cũng là người kiệt xuất được chọn lựa từ trong mấy ngàn tinh binh, nhưng so sánh với quân sĩ Hắc Kỳ quân, lập tức ảm đạm thất sắc.

Chẳng những mấy con ngựa lung lay muốn ngã, mà dù là bản thân bọn họ cũng đầy mặt phong trần, tuy miễn cưỡng khởi lên tinh thần, nhưng vẫn che giấu không được một tia uể oải cùng xấu hổ trên mặt.

Phương Hướng Minh lập tức ý thức được hành vi của mình không ổn, lúc này hắn thúc ngựa lên đón.

" Bái kiến tướng quân." Những thân binh đã đi theo Phương Hướng Minh từ xưa tới nay, làm sao từng bị xấu hổ đến như vậy, cả đám mặt đỏ, cúi đầu không dám nhìn lên.

Phương Hướng Minh lập tức đưa tay ngăn cản bọn họ hành lễ, nói: " Đều là bổn tướng làm sai, làm các vị chịu khổ."

Hai mươi thân binh lại càng xấu hổ không chịu nổi, đang muốn nói chuyện, đã thấy Phương Hướng Minh nhảy xuống ngựa, nói: " Các ngươi đều xuống nghỉ tạm, uống nước, đợi dưỡng mã bớt mệt thì hãy đi."

Hứa Hải Phong nhìn thấy cử động của hắn, trong lòng thầm khen, chẳng trách Phương Hướng Minh có thể luôn lập chiến công, chỉ bằng biểu hiện thương lính như con mình của hắn thì mình đã xa xa không bằng.

Chẳng qua nói lại, đối đãi với sĩ tốt Hắc Kỳ quân, cho dù hắn có thi ân bố huệ, thu mua lòng người, hay quyền đấm chân đá, tùy ý mắng chửi, thì kết quả có được chỉ sợ cũng là y như nhau.

Nhưng vào lúc này, từ phương hướng kinh sư truyền đến tiếng vó ngựa vang rền, vừa nhìn qua, không ngờ là một vị kỵ sĩ y phục bó sát người.

Đám người Hứa Hải Phong chiếm hết một nửa con đường lớn, những thương lữ qua lại e ngại bọn họ người đông thế mạnh, dám giận mà không dám nói, chỉ đành nhiễu đường vòng mà đi.

Tên kỵ sĩ kia hình như có chuyện quan trọng, thấy thế vừa chuyển đầu ngựa, định vượt qua bọn họ.

Chạy mấy bước, đột nhiên hắn thắng cương, quay đầu cẩn thận quan sát Phương Hướng Minh cùng Hứa Hải Phong, lớn tiếng hỏi: " Hai vị chính là Phương Hướng Minh đại công tử cùng Hứa Hải Phong cô gia."

Phương Hướng Minh cao giọng đáp: " Chính là Phương mỗ."

Người nọ nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới, từ trong lòng móc ra một phong thư, kêu lên: " Đại công tử, Hung Nô phạm cảnh, kinh sư bị khốn, nguy trong sớm tối."

Bình Luận (0)
Comment