Thương Thiên Phách Huyết

Chương 206

Lữ Dương Danh cùng hai người kia đang giao chiến căng thẳng, đột nhiên thấy hoa mắt, dĩ nhiên trống rỗng xuất hiện một bóng người, liền như vậy đứng chen ngay giữa hắn cùng hai người kia.

Kinh nghiệm của Lữ Dương Danh phong phú cỡ nào, con mắt vừa nhìn, liền đã nhận ra đây là người nào. Sắc mặt hắn đại biến, kiệt lực thu kiếm, đồng thời ra sức thối lui ra sau. Bảo kiếm trong tay huy vũ trên không mấy cái, dư lực tản đi, nhưng lại không tổn thương hắn chút nào.

Bởi vì biết thân phận tông sư của Hứa Hải Phong, tuy Lữ Dương Danh khó hiểu, lại chưa từng giật mình.

Nhưng hai hán tử kia thì khác, tâm thần bọn họ đều chìm đắm trong trận so đấu sinh tử, cũng không thể chú ý gì đến bên ngoài. Đối với đám người Hứa Hải Phong vốn không hề để ý, mờ mịt không biết.

Lúc này, đột nhiên nhìn thấy một người giống như quỷ mị xuất hiện ngay trong không gian đầy bóng kiếm, trong lòng bọn họ rung động thật không còn bút mực nào có thể hình dung.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, phản ứng hai người kia liền khác hẳn.

Người bên trái mắt lộ hung quang, khoái kiếm trong tay không hề có dấu hiệu thu liễm, ngược lại càng hướng tới, nghĩ muốn đem nhân vật thình lình xuất hiện này giết chết dưới kiếm.

Người bên phải thất thanh kinh hô, bảo kiếm trong tay lập tức lách đi, với thời điểm ngàn quân nguy kịch khó khăn lướt qua bên người Hứa Hải Phong.

Hứa Hải Phong nghiêng đầu nhoẻn miệng cười, trên mặt lộ rõ vẻ tán thưởng. Có thể ở lúc sống chết trước mắt mà không muốn tổn thương kẻ vô tội, người này quả thật khó được. Bổn ý trong tim của hắn, là muốn lấy tính mạng hai người này, ít nhất cũng phải phế đi võ công của bọn họ.

Chẳng qua, chỉ vì một niệm nhân từ này, làm Hứa Hải Phong thay đổi ánh mắt đối với họ.

Hứa Hải Phong vươn ngón trỏ tay phải, khuất chỉ chạm vào ngón tay cái, nhẹ nhàng bắn ra, bắn ngay trên mũi kiếm đang gần trong gang tấc.

Hán tử kia chỉ cảm thấy trên thân kiếm có một cỗ lực đạo kỳ quái truyền đến, một kiếm này của hắn liền thân bất do kỷ hướng lên trên bay đi.

Lúc này, hắn mới biết được nguyên lai người tuổi trẻ trước mặt có một thân võ công không ngờ sâu không lường được. Sắc mặt hắn khẽ biến, trong nháy mắt đã có quyết định.

Chỉ thấy hắn đưa tay kéo người bên cạnh, dùng sức kéo, kéo hắn ra sau lưng. Buông tay, một chưởng đánh lên đầu vai hắn, một cỗ lực mạnh phát ra, lập tức chấn thân thể người kia bay ra cửa sau.

Hắn xoay người lại, lưng quay về phía cửa sau, đối mặt đám người Hứa Hải Phong, hoành kiếm ngay ngực, không hề sợ hãi, trong miệng kêu lên: " Cầu viện, nhanh đi."

Cử động này vượt ngoài ý liệu của mọi người, liền ngay lúc hắn kéo cánh tay của đồng bạn, đám người Hứa Hải Phong lại nghĩ rằng hắn muốn mượn cơ hội bỏ chạy, không ngờ hắn lại đánh chủ ý như vậy.

" Xin thứ cho tại hạ vụng về, dĩ nhiên không biết trong Khoái Kiếm môn lại đi ra một vị cao thủ tuổi trẻ như vậy." Người nọ thẳng thắn ưỡn ngực, cất cao giọng nói.

Hứa Hải Phong âm thầm buồn cười, thời khắc lúc này, hắn dĩ nhiên còn có tâm trạng nói những lời này, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian, để giúp đồng bạn đi xa. Chỉ là chút kỹ xảo ấy của hắn làm sao giấu diếm được người khác, thân hình Hạ Nhã Quân từ lúc người kia vọt ra ngoài cũng đã vô thanh vô tức biến mất trong đại sảnh. Với công phu tông sư của nàng, còn có thể nhượng người nọ chạy thoát hay sao.

" Trước khi hỏi danh tính người khác, thì phải báo ra tên mình, chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không có dạy ngươi sao?"

Một đạo thân ảnh tiếu lệ từ sau lưng Hứa Hải Phong lách ra, chính là Phương Doanh Anh.

Lúc này Phương Doanh Anh đã gỡ khăn che mặt xuống, dung nhan tuyệt mỹ liền hiện ra trước mặt mọi người.

Người nọ rõ ràng ngẩn ra, trên mặt lập tức đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn tiếp, vẫn chắp tay nói: " Tại hạ Lâm Gia Huy."

Hứa Hải Phong đột nhiên có điều cảm giác, quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Hạ Nhã Quân hai tay trống trơn đang đi vào trong sảnh.

Nàng cũng đã tháo khăn che mặt xuống, hướng Hứa Hải Phong nhoẻn miệng cười, một đôi dung nhan diệu thiên hạ chiếu sáng cả đại sảnh rộng, dù là những người đang bị thương nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích cũng cảm thấy tâm động thần diêu, như thấy tiên thiên hạ phàm.

Một trận vó ngựa vang lên truyền vào trong tai, Hứa Hải Phong liền hiểu rõ.

Quả nhiên, màn cửa vén lên, một người chạy nhanh vào, chính là người vừa bị Lâm Gia Huy đẩy bay đi, lúc hắn tiến đến, trong miệng hô to: " Đừng làm bị thương huynh trưởng ta."

Nhưng giương mắt vừa nhìn, đã thấy mọi người trong sảnh vẫn chưa động thủ, khi ánh mắt của hắn chuyển qua Phương, Hạ nhị nữ, lập tức trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nói không ra lời.

Ánh mắt dừng lại trên người kia, Lâm Gia Huy cắn răng, từ trong miệng phun ra mấy chữ: " Sao ngươi lại trở về."

Người nọ cúi đầu, không dám cùng hắn đối mặt, chỉ là trong miệng quật cường nói: " Ta không thể bỏ lại một mình ngươi ở chỗ này." Nói xong hắn tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, dồn dập nói: " Nếu không, phụ thân sẽ đánh chết ta."

Lâm Gia Huy sửng sốt, dở khóc dở cười mắng: " Ngươi đúng là ngu ngốc."

Người nọ cúi đầu, trong miệng lầm bầm, nhưng không dám phản bác.

Mọi người nhìn thấy thú vị, đều bật cười, nhìn hai huynh đệ bọn họ nổi lên vài phần kính nể.

Hứa Hải Phong nhìn bọn họ, không biết tại sao lại nghĩ tới Phương Hướng Minh, trên mặt của hắn tự nhiên lộ ra vẻ hòa thiện, cười một tiếng dài, nói: " Nhị vị có tình huynh đệ sâu như thế, quả thực làm cho người ta hâm mộ."

Lâm Gia Huy cảm nhận được Hứa Hải Phong cố ý biểu hiện ra vẻ thân thiện, không biết tại sao, thần kinh buộc chặt từ từ thư giãn xuống, hắn cười khổ nói: " Vị này là xá đệ Lâm Mộc Hợp, làm các vị chê cười."

Hứa Hải Phong có chút vái chào, nói: " Nơi nào, là chúng ta lỗ mãng, còn thỉnh nhị vị thứ lỗi."

Ánh mắt Lâm Gia Huy đảo qua trong sảnh, chứng kiến mấy hán tử nằm trên mặt đất, ánh mắt trở nên lẫm lệ: " Lữ môn chủ là cao nhân tiền bối, dĩ nhiên đích thân tới đây, khi dễ mấy tiểu bối như chúng ta, thật sự làm cho chúng ta vinh hạnh."

Lữ Dương Danh ửng hồng mặt, hắn tới đây vốn có ý sinh sự đập phá, tưởng muốn dùng thủ đoạn trực tiếp nhất kích cho người quản lý ra mặt, không ngờ mới thử ra tay, lập tức nhìn ra lộ số võ công của đối phương xuất thân từ tử đối đầu của Khoái Kiếm môn là Mai Lâm sơn trang. Trong cơn giận dữ, xuất thủ hơi nặng tay, nếu không lấy thân phận địa vị của hắn, lấy lớn hiếp nhỏ, truyền đi ra ngoài tất sẽ nhận sự chê cười.

Hứa Hải Phong biết rõ duyên cớ bên trong, cười nói: " Kỳ thật Lữ môn chủ chỉ là phụng mệnh làm việc, nguyên cũng không biết nơi đây là sản nghiệp của quý trang."

Trong mắt Lâm Gia Huy chợt lóe dị thải, trừng mắt nhìn Hứa Hải Phong mang theo ba phần hiểu lầm: " Các hạ là…"

" Tại hạ Hứa Hải Phong."

Hai người kia đồng thời hít sâu một hơi, Lâm Mộc Hợp càng mở to đôi mắt hổ, không thể tin kêu lên: " Ngươi là Hứa Hải Phong?"

Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười, trên nét mặt thật tự tin: " Đúng là Hứa mỗ."

Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt thật là đặc sắc. Một lúc lâu, Lâm Gia Huy mới nói: " Nguyên lai là Hứa đại tướng quân, huynh đệ chúng ta đúng là có mắt không nhìn được thái sơn."

Những lời này của hắn giống như cảm khái trút được gánh nặng, nếu như Hứa đại tông sư đích thân đi đến, hai người bọn họ được tính là gì. Đến tận đây, hắn đối với chuyện Lâm Mộc Hợp quay lại cũng không còn nửa phần trách cứ, hắn còn không cuồng vọng tới mức chút công phu ấy lại có thể thoát khỏi sự đuổi giết của một tông sư.

" Không biết lần này tướng quân đến, có gì cần làm, nếu muốn tính mạng của huynh đệ chúng ta, cũng không cần động thủ, chỉ cần phân phó một tiếng, chúng ta sẽ tự mình kết thúc." Lâm Gia Huy nếu thả ra ý chí, cũng không còn chỗ nào cố kỵ, nói.

" Khái…" Tương Khổng Minh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đưa lực chú ý của hai người tới, nói: " Chúng ta đến, là vì muốn đánh bạc."

Đám người Lâm Gia Huy hai mặt nhìn nhau, lời này rõ ràng là mở to mắt nói dối.

Lâm Gia Huy rất có tu dưỡng, nghe vậy chỉ động mí mắt một chút, cũng không đáp lời, nhưng Lâm Mộc Hợp tính tình thẳng thắn, đã sớm cao giọng hô: " Có người bài bạc kiểu bá đạo như các ngươi sao?"

Tương Khổng Minh cười hì hì tiến lên một bước, nói: " Đó là bọn họ có mắt không tròng, nếu dám đụng chúng ta, tự nhiên phải cấp cho họ một điểm giáo huấn."

Lâm Mộc Hợp giận dữ, đang muốn cãi cọ, chợt thấy một cánh tay ngăn ngay trước mặt hắn, lập tức đóng chặt miệng, câm như hến.

Lâm Gia Huy nhìn Tương Khổng Minh, tỉnh táo nói: " Được, nếu mấy vị muốn đánh bạc, vậy chúng ta mở sòng, đương nhiên phải phụng bồi, mấy vị đều là người có thân phận, không bằng đến phòng khách quý ngồi tạm, đợi ta thu thập thỏa đáng, sẽ phụng bồi."

" Được, chẳng qua không cần đi phòng khách quý, chúng ta chờ ngay chỗ này, nhiều người cũng náo nhiệt một chút." Tương Khổng Minh miệng liền đáp ứng.

Lâm Gia Huy ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, hạ lệnh sửa sang lại, chỉ là mấy đại hán kia tay chân không tiện, kéo một lát mới thu thập xong.

Đám người Hứa Hải Phong ngồi ngay một bên, mắt nhìn xem, Phương Doanh Anh nhỏ giọng hỏi: " Uy, ngươi đang làm cái quỷ gì?" Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com

Tương Khổng Minh trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói: " Lâm Mộc Hợp là nhi tử của Mai Lâm trang chủ Lâm Nghi Tinh, nghe nói hắn cũng tới nơi này, chúng ta ở đây chờ, con cá lớn kia sẽ mắc câu thôi."

Hứa Hải Phong cùng Hạ Nhã Quân nhìn nhau cười, nếu nói trong Phương gia, có người đối với Tương Khổng Minh không hề cố kỵ, sợ chỉ có Phương đại tiểu thư này.

Trà dâng lên, cũng uống qua, đảo qua, kéo dài, sạch sẽ tới mức ngay cả sợi tóc nhỏ cũng tìm không được. Lâm Gia Huy tuy vẫn làm vẻ lơ đãng, nhưng trong lơ đãng đã có một tia lo lắng.

Mắt thấy không thể kéo dài, hắn cắn răng, tiến lên nói: " Không biết các vị muốn chơi thứ gì?"

Tương Khổng Minh cố ý nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nói: " Không biết Nhĩ Đống Thành tới đây, lại chơi trò gì?"

Khóe miệng Hứa Hải Phong trong lơ đãng co quắp một chút, Lâm Gia Huy nhất định mắng to Tương Khổng Minh ở trong lòng mà bị hắn dọ thám biết, mà nói ra hắn mắng chắc thật là đặc sắc, nếu không vị Tương đại quân sư luôn luôn vui giận không hề biểu lộ này sẽ không thất thố đến như thế.

Lâm Gia Huy trên mặt biến sắc, đến tận đây hắn mới biết được mục đích nhóm người này đi tới là vì sao.

Hắn hít sâu một hơi, nói: " Nhĩ tiên sinh chơi thật đơn giản, chính là so lớn nhỏ."

Tương Khổng Minh cười to, vỗ bàn, nói: " Được, chúng ta chơi cái này, ta áp một vạn lượng."

Lâm Gia Huy sắc mặt xanh đen, đang muốn đáp ứng, lại nghe được ngoài cửa truyền đến một thanh âm thật lớn: " Một vạn lượng sao, liền do bổn tướng quân cùng ngươi đánh cuộc thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment