Thương Thiên Phách Huyết

Chương 267

Đường núi gập ghềnh, nguyên lai rất khó bước đi, nhưng nếu Tương Khổng Minh đã đem nơi này thiết trí làm đại bản doanh của Hắc Kỳ quân, tự nhiên phải bỏ vốn lớn, dùng nhiều công sức xây dựng.

Trải qua một năm không ngừng tu chỉnh, nơi này đã thay hình đổi dạng. Tuy xa xa không đạt tới mỹ luân mỹ hoán, nhưng so với sơn trại trước kia của Lý Minh Đường, đã như trời với đất.

" Lâm huynh." Hứa Hải Phong vui vẻ nói.

Lâm Mộc Hợp vội vàng khom người hành lễ, cung kính nói: " Hứa tông sư ngàn vạn lần không nên khách khí như vậy, ngài gọi ta là Mộc Hợp là được rồi."

Ngay khi nãy, Hứa Hải Phong nổi cơn giận lôi đình ngay trước mặt bộ đội đặc chủng, khiến cho Lâm Gia Huy tự nhiên đi lên vị trí đội trưởng.

Theo sau, hắn mang theo Tương Khổng Minh cùng Lâm Mộc Hợp cùng nhau rời đi, về chuyện còn lại cứ giao cho Lâm Gia Huy đi xử trí, nếu ngay cả điểm ấy mà hắn cũng không thể giải quyết, vậy hắn điển hình chỉ là một tên vô dụng.

Lâm Mộc Hợp vốn muốn hộ tống huynh trưởng cùng ở lại, nhưng lại bị Tương Khổng Minh mạnh mẽ lôi đi, hắn không dám cãi lời, một đoạn đường đi tới, vẫn hơi có chút buồn bã không vui.

" Lâm Gia Huy là thân huynh trưởng( anh ruột) của ngươi sao?" Hứa Hải Phong đột ngột hỏi.

Lâm Mộc Hợp hơi có vẻ kinh dị liếc mắt nhìn Hứa Hải Phong, hắn không nghĩ ra vì sao Hứa đại tông sư lại phát sinh hứng thú đối với việc này, nhưng vẫn nói: " Không phải thân huynh đệ." Suy nghĩ một lát, hắn lại bổ sung: " Tuy không phải thân huynh đệ, nhưng còn hơn thân huynh đệ."

" Ân." Cũng không hỏi thêm, hai mắt Hứa Hải Phong dừng tại mắt hắn, hỏi: " Ta vì lệnh huynh đả thông hai mạch nhâm đốc, trợ hắn một bước lên trời, mà không làm thế cho ngươi, trong lòng ngươi có oán hận?"

Lâm Mộc Hợp ngẩn ra, hắn vạn vạn không nghĩ đến Hứa Hải Phong lại hỏi vấn đề này. Đang định lắc đầu, lại nghe Tương Khổng Minh ở một bên nói: " Nên suy nghĩ một chút, nói thật."

Hắn chần chờ một lát, rốt cục ngẩng đầu nói: " Đúng vậy, quả thật có một chút bất mãn."

Hứa, Tương hai người âm thầm gật đầu, bọn họ chưa bao giờ trách người này đã nghĩ vậy.

Quả thật đối với một võ giả mà nói, đột nhiên có người vì bọn họ đả thông hai mạch nhâm đốc, cũng giống như thêm mấy chục năm khổ tu, bánh ngon từ trên bầu trời rớt xuống như thế, quả thật là có lực hấp dẫn trí mạng.

Đổi lại là bất cứ kẻ nào ở dưới loại tình huống này, đều sẽ khó tránh khỏi sinh ra lòng đố kỵ, khác nhau duy nhất là nhiều hay ít mà thôi. Nếu nói không thèm để ý chút nào, vậy trừ phi hắn thật là thánh hiền trên đời. Chỉ là người như vậy, phảng phất chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ít nhất bọn họ chưa từng gặp qua.

" Tại hạ lòng dạ hẹp hòi, sau khi trở về, nhất định diện bích sám hối, thay đổi chính mình." Lâm Mộc Hợp xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói.

" Huynh đệ cần gì tự trách, nếu thay đổi là Hứa mỗ, sợ là càng thêm không chịu nổi." Hứa Hải Phong an ủi.

Đầu của Lâm Mộc Hợp chợt ngẩng phắt lên, trong mắt hắn lóe ra quang mang khó thể tin: " Ngài gọi ta là gì?"

" Huynh đệ…có gì không ổn sao?" Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi.

" Ta…" Môi Lâm Mộc Hợp mấp máy vài cái, biểu hiện ra sự kích động vô cùng trong đáy lòng, có thể được một vị tông sư thừa nhận, cũng dùng hai chữ huynh đệ xưng hô, đối với hắn mà nói, đó là vinh diệu cỡ nào.

Phảng phất nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Mộc Hợp, Hứa Hải Phong thân mật vỗ vỗ lên bờ vai của hắn, nghiêm mặt nói: " Không nên tự xem thường mình, ngươi…có tư cách này."

Trọng trọng hít sâu một hơi, Lâm Mộc Hợp nói: " Đa tạ tông sư."

" Còn gọi ta là tông sư sao?"

Gương mặt Lâm Mộc Hợp đỏ lên, ậm ừ nửa ngày, cũng nói không ra lời.

Bất đắc dĩ cười, Hứa Hải Phong biết nhất thời nửa khắc hắn không thể nào tiếp nhận sự chuyển biến như vậy, dứt khoát không để ý tới, nói thẳng: " Ngươi có biết vì sao ta không đả thông hai mạch nhâm đốc cho ngươi?"

" Có phải do thể chất của tại hạ không hợp yêu cầu?" Lâm Mộc Hợp không xác định hỏi, nghe giọng nói của Hứa Hải Phong, hắn coi trọng mình còn hơn xa huynh trưởng, vậy tự nhiên sẽ không tốt với người này lại bạc với người kia, làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

" Không, căn cốt của ngươi cao, thể chất lại tốt, thật là tiểu huynh bình sinh mới thấy, so với Lâm Gia Huy còn tốt hơn ba phần. Nếu hắn có thể làm được, ngươi càng thêm không có lý do gì làm không thành công."

" Vậy…"

Nhìn đôi mắt mở to nghi hoặc, Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói: " Võ công, chú ý chính là tuần tự mà tiến, chỉ có không ngừng tích lũy, mới có thể bước lên đường lớn. Lâm Gia Huy một lần kéo lên tới nhất phẩm đỉnh cấp, nhìn như vô cùng cảnh tượng, nhưng đã là ánh hoàng hôn của mặt trời lặn, không còn khả năng tiến thêm một bước."

" A."

" Mà ngươi…" Hứa Hải Phong nhìn về phía hắn, trong hai mắt chợt sáng lên, tràn ngập sự hi vọng vô hạn: " Ta đối với ngươi thập phần xem trọng."

" Ý tứ của ngài là?" Nghe hiểu lời của Hứa Hải Phong, thanh âm của Lâm Mộc Hợp cũng có vài phần run rẩy.

" Không sai." Hứa Hải Phong trịnh trọng gật đầu, trong lời của hắn có sự xác định không đổi: " Kiếp này ngươi có hi vọng thăng cấp tông sư."

Ánh mắt Lâm Mộc Hợp từ mê mang khôi phục lại sự trong suốt, từ sợ hãi biến thành kiên định. Lời của Hứa Hải Phong đã tạo nên cho hắn sự tin tưởng, vì hắn thành lập một mục tiêu phấn đấu, tuy mục tiêu này trước kia hắn vốn không dám hi vọng xa vời. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Mộng cảnh vốn không cách nào chạm đến, mà hôm nay, có người lại chính miệng nói cho hắn, mộng cảnh này có cơ hội có thể thực hiện, lại làm sao không làm cho hắn mừng rỡ như điên.

Đưa mắt nhìn Lâm Mộc Hợp nhẹ nhàng đi xa, Tương Khổng Minh ở một bên cười to nói: " Chủ công thật đúng là tuệ nhãn thức anh hùng, học sinh cực kỳ khâm phục."

Mỉm cười, Hứa Hải Phong nói: " Sao lại nói thế, nếu nói khâm phục, Hứa mỗ mới là thật sự bội phục Tương đại quân sư đó."

Tương Khổng Minh ngẩn ra, suy nghĩ một lát, nói: " Chỗ đáng giá khâm phục của học sinh thật sự là nhiều lắm, không biết chủ công nói đến điểm nào?"

Hứa Hải Phong trợn mắt, người này thật đúng là không biết xấu hổ. Trong lòng hắn tuy nghĩ như thế, nhưng trong miệng lại nói khác hẳn: " Thái Ất chân nhân không hỏi thế sự đã hơn bốn mươi năm, ngươi có thể thỉnh ngài xuống núi, dạy dỗ những võ lâm hán tử, quả nhiên là một việc không thể tưởng tượng."

Nghe lời khen tặng, gương mặt Tương Khổng Minh không khỏi tươi cười, việc này quả thật rất khó, trong thiên hạ chỉ sợ không có người thứ hai làm được.

" Ngươi làm sao khuyên động lão nhân gia?" Trong lòng Hứa Hải Phong có chút tò mò, hỏi.

Tương Khổng Minh cười hắc hắc, nói: " Không có khuyên qua."

" Không có khuyên qua?" Hứa Hải Phong kỳ lạ hỏi.

" Đúng vậy."

Hồ nghi nhìn hắn, sắc mặt Hứa Hải Phong trở nên cổ quái: " Chẳng lẽ là ngươi tự làm chủ trương?"

" Chủ công nói rất đúng." Tương Khổng Minh vỗ tay nói: " Đúng là tiền trảm hậu tấu, Tương mỗ nếu đã đem lời phóng ra ngoài, lão nhân kia cho dù không tình nguyện, cũng không khỏi phải đi làm thử thôi."

Hứa Hải Phong quay đầu đi chỗ khác, hắn cũng không biết cảm xúc trong lòng mình ra sao. Thái Ất chân nhân a…Vị lão nhân gia suốt mấy chục năm ngồi trên ngai vị thiên hạ đệ nhất nhân, vị lão nhân hơn trăm tuổi cơ hồ đã trở thành thần thoại, như thế nào rơi vào trong miệng Tương Khổng Minh lại hoàn toàn thay đổi vị trí.

Nếu lời này của hắn rơi vào trong tai những người giang hồ, thật không biết phải gặp sóng gió lớn đến thế nào.

Trên sự thật, Tương Khổng Minh xác thực không cùng Thái Ất chân nhân câu thông qua, lời này của hắn cũng đúng là do tự tác chủ trương, thuận miệng mà nói. Trong mắt Tương đại quân sư, trên thế giới này chỉ có hai loại người, một là loại người có thể lợi dụng, một loại khác chính là không cách nào lợi dụng được.

Chỉ cần là người có thể lợi dụng, một khi cùng hắn ở chung, không nghĩ đủ mọi phương pháp tận dụng tới từng giá trị cuối cùng thì hắn quyết không bỏ qua.

Hoành nguyện lớn nhất thuở bình sinh của Thái Ất chân nhân chính là tru diệt Hung Nô, loại người này một khi lập tâm nguyện, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Vì mục tiêu này, lão nhân gia có thể buông tha nhiều thứ cùng sự kiên trì của mình.

Cho nên, tuy Thái Ất chân nhân đối với việc Tương Khổng Minh tự tác chủ trương có chút bất mãn. Nhưng chưa từng nói ra miệng, đối với Tương Khổng Minh ngay cả lão còn không thể nhìn thấu, cho dù lấy lịch duyệt của lão đạo sĩ, cũng phải cố kỵ ba phần. Hơn nữa tâm nguyện của đời của lão nhân gia, còn phải nhờ vào hắn đi hoàn thành, cũng không thể ở thời khắc mấu chốt lại lật thai của hắn.

" Ai…quân sư đại nhân, ngài làm việc chứng thực là ngoài ý liệu mọi người, lần này Hứa mỗ thật sự là bội phục." Hứa Hải Phong cảm thán nói.

" Chủ công quá khen." Tương Khổng Minh khiêm nhượng nói, chỉ là vẻ mặt của hắn cũng không quan hệ gì với hai chữ khiêm tốn.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Hứa Hải Phong hỏi: " Hôm nay trong bộ đội đặc chủng tựa hồ có một người đặc biệt ghét người phương nam, không biết là vì sao?"

Tương Khổng Minh nhún vai, nói: " Giang hồ cừu sát mà thôi, không có gì lớn."

Hứa Hải Phong lập tức hiểu được, Ngô Ấu Đình kia nhất định là có bằng hữu chí thân bị võ lâm nhân sĩ phương nam làm hại, nên bây giờ gặp phải người phương nam, trong lòng vô cùng oán hận.

" Đã như vậy, để hắn ở trong bộ đội đặc chủng, có ổn hay không?"

" Người này tuy lòng còn mang cừu hận, nhưng cũng là người thông minh, nhận biết đại thể, huống chi có hắn ở trong quân đội, đối với Lâm Gia Huy mà nói, có thể phát ra tác dụng như một cây roi, như vậy cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt."

" Bộ đội đặc chủng, danh tự này thật sự là dễ nghe, đợi ngày sau chiến tranh chấm dứt, phân phát bọn họ, nhưng danh tự này cứ giữ lại đi."

" Phân phát? Như thế nào có thể phân phát bọn họ?" Tương Khổng Minh kinh ngạc nói.

Hứa Hải Phong nghi hoặc khó hiểu nói: " Dù sao bọn họ đều là võ lâm nhân sĩ, không phân phát thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ muốn triều đình nuôi bọn họ sao?"

" Bộ đội đặc chủng ở trong thời đại chiến tranh đương nhiên có thể phát ra tác dụng như kỳ binh, nhưng ở thời đại hòa bình, cũng có thể phát huy ra tác dụng khác." Tương Khổng Minh âm âm cười, nói: " Nếu bọn họ rơi vào tay học sinh, không lợi dụng cho tốt, chẳng phải là uổng phí sao?"

Hứa Hải Phong quét mắt nhìn hắn, trong lòng mơ hồ sinh ra luồng khí lạnh, không biết hắn lại có quyết định ngạc nhiên cổ quái gì nữa.

Hắn đang muốn hỏi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía dưới chân núi.

Một bóng người phi thân nhanh chóng lên tới, sau mấy lần nhấp nhô, đã đến ngay trước mặt hắn.

" Chủ công, tin cấp bách của Ngọa Long thành."

Từ trong tay Lâm Trường Không tiếp nhận tín hàm, Hứa Hải Phong mở ra vừa nhìn, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên.

" Làm sao vậy?" Tương Khổng Minh ngạc nhiên hỏi.

" Tám ngày sau, Hung Nô nhân đưa di thể của Phương nhị thúc cùng Lý Bác Hồ về tới đại doanh phương tây."

Gương mặt Hứa Hải Phong âm trầm, mặc cho ai cũng nhìn không ra đăm chiêu trong lòng hắn lúc này.

Bình Luận (0)
Comment