Thương Thiên Phách Huyết

Chương 270

Đại doanh phương tây, trong suất phủ, ánh mắt Tương Khổng Minh nghiêm nghị, nghĩa chính nghiêm từ nói: " Không được, ai cũng có thể đi bắc cương, nhưng Trí tướng quân thì không thể."

" Vì sao?" Sắc mặt Phương Hướng Trí giận dữ, nếu không phải trong lòng quả thật quá cố kỵ người này, hắn đã sớm dùng lời chửi mắng.

" Trí tướng quân, ngươi muốn đi bắc cương, vì muốn báo thù cho lệnh tôn, đúng không?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

" Đúng vậy, thù cha không đội chung trời, vì sao Phương mỗ không thể đi?"

" Chính là bởi vì sát ý của ngươi quá nặng, cho nên không thể đi." Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, đối với sự tức giận của Phương Hướng Trí không hề để ý tới chút nào, ngược lại quay đầu nhìn Phương Hướng Minh nói: " Đại tướng quân, ngươi cũng là người cầm binh, ngươi nghĩ Tương mỗ nói có đúng hay không?"

Phương Hướng Minh trầm ngâm chốc lát, cũng không còn lời gì để nói.

Con cháu Phương gia, chỉ cần là một nam nhi, liền nhất định phải vào trong quân ma luyện một phen. Phương Hướng Trí thân là trưởng tử của Phương Lệnh Đức, ở trong quân cũng đã lăn lộn hơn mười năm, vô luận là kinh nghiệm hay năng lực, đều là tài hoa hơn người.

Theo lý mà nói, Phương Hướng Trí dùng danh nghĩa báo thù cho cha hẳn là một người thật tốt để lựa chọn trong việc thảo phạt Hung Nô, nhưng lúc hắn vừa đưa ra ý nghĩ này lập tức bị Tương Khổng Minh kịch liệt phản đối, thậm chí không tiếc ngay mặt giằng co cùng hắn.

Ánh mắt lo lắng của Phương Hướng Trí nhìn về phía huynh trưởng, chờ đợi đáp án chối bỏ từ trong mắt của hắn.

Nhưng chốc lát sau, hắn liền thất vọng thu hồi ánh mắt, bởi vì Phương Hướng Minh thở dài một hơi, nói: " Trí đệ, quân sư đại nhân nói hữu lý."

" Đạo lý ở đâu?" Tâm tình bị áp lực như núi lửa sắp phun ra, Phương Hướng Trí lớn tiếng hỏi.

" Lòng của ngươi đã rối loạn." Phương Hướng Minh nhìn hắn, bình tĩnh nói.

Phương Hướng Trí kinh ngạc nhìn huynh trưởng, chốc lát sau, vẻ giận dữ trên mặt hắn từ từ rút đi, thay vào một mảnh đau xót. Hắn lui về phía sau một bước, ngã ngồi trên ghế, giơ bàn tay che lại khuôn mặt.

Không người nào khuyên giải hắn, bởi vì tất cả mọi người đều biết, hắn chỉ là giận dữ công tâm, chỉ có phát tiết ra, mới có thể khôi phục bình thường.

Phương Hướng Minh tuy không nói rõ, nhưng làm một quân nhân, đặc biệt là vị tướng lãnh thống suất thiên quân vạn mã, bọn họ chỉ một điểm liền hiểu thấu.

Phương Hướng Trí đã bị cừu hận che lấp tâm linh, nếu cho hắn nhận chức tiên phong trong đội quân thảo phạt Hung Nô, chắc chắn sẽ dũng tướng dũng sĩ. Nhưng sự tỉnh táo trầm tĩnh cần có nhất của người cầm quân đã bị hắn ném tuốt ra ngoài chín tầng mây.

Tiên phong như thế, nghĩ muốn thắng một hai trận không khó, nhưng nếu kéo dài, tám chín phần mười cũng sẽ bị toàn quân tiêu diệt.

Phương Hướng Minh cho dù thương yêu vị đường đệ này, cũng quyết không thể mang hàng vạn tính mạng của các chiến sĩ giao vào trong tay của hắn.

Tương Khổng Minh ho khan một tiếng, nói: " Kỳ thật, hiện tại đàm luận việc thảo phạt Hung Nô, không khỏi còn quá sớm."

" Không sai, Trí ca, chuyện ngày sau có ai có thể nắm chắc?" Hứa Hải Phong thở dài, an ủi.

Tiếng chân dồn dập truyền đến, Nhĩ Đống Kiệt bước nhanh vào, hắn đưa mắt nhìn mọi người trong thính, ánh mắt dừng lại trên người Phương Hướng Trí.

Hắn cùng Cổ Đạo Nhiêm, Trương Tấn Trung đấu trí mấy chục năm, cũng là nhân vật tuổi già thành tinh, vừa nhìn liền lập tức hiểu rõ nguyên nhân.

" Cửu cửu, có việc gì thế?"

Phương Hướng Minh nhìn thấy giữa đôi mày hắn có một tia nóng nảy, liền vội vàng hỏi.

" Ân…" Nhĩ Đống Kiệt thuận miệng lên tiếng, nói: " Ngọa Long thành truyền tin, Khải Tát đệ tứ quân đoàn đã tới Minh Đặng thành."

" Bọn họ rốt cục tới…" Vẻ tàn khốc trong mắt Phương Hướng Minh chợt lóe, tự nhủ.

" Trí đệ." Phương Hướng Minh xoay người bước tới, đi tới bên cạnh Phương Hướng Trí đang trầm mặc không nói, nhẹ giọng kêu gọi: " Khải Tát nhân đến, đối với bọn hắn, có hứng thú sao?"

Phương Hướng Trí dùng bàn tay đang che mặt vuốt mạnh gương mặt một cái, hắn đứng dậy nói: " Khải Tát nhân, được, mượn bọn họ khai đao là được."

Công lực của mọi người trong thính cao minh, lịch duyệt phong phú, chỉ cần liếc mắt liền phát giác trên mặt hắn còn vương lại nước mắt, trong lòng không khỏi buồn bã.

Ai nói nam nhi không đổ lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm.

" Đại ca, khi nào chúng ta phản hồi Ngọa Long thành." Phảng phất như lại lần nữa tìm được mục tiêu phấn đấu, tinh thần Phương Hướng Trí lại dâng cao.

" Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, để Khải Tát nhân kiến thức một chút Hồng Sắc Hải Dương của Phương gia." Phương Hướng Minh trầm giọng nói.

Hồng Sắc Hải Dương đánh một trận thảm bại tại bắc cương, trước mắt nhu cầu cần thiết nhất là phải nâng cao sĩ khí, đối với bọn hắn mà nói, Khải Tát nhân đến đúng là thích hợp nhất.

Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn Tương Khổng Minh, bọn họ đồng thời chú ý đến trong miệng Phương Hướng Minh vừa nói, chính là Hồng Sắc Hải Dương của Phương gia, mà không phải Hồng Sắc Hải Dương của Đại Hán.

" Chậm đã…"

Phương gia hai huynh đệ đồng thời quay đầu, chỉ thấy Tương Khổng Minh cau chặt mày, nói: " Hai vị tướng quân, những người khác có thể lưu cho các ngươi, nhưng đệ tứ quân đoàn của Ban Khắc La Phu Đặc cũng là của chúng ta."

" Cái gì?"

Tương Khổng Minh tiêu sái cười, xoay người vái chào Hứa Hải Phong, nói: " Chủ công, ngài có nhớ đã từng đáp ứng Tần Dũng tướng quân một việc?"

Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, cũng không hề đáp lời.

Tương Khổng Minh nhìn về phía Phương gia huynh đệ, nghiêm mặt nói: " Nhị vị tướng quân, Tần dũng sĩ đã nhiều lần thỉnh chiến trong chúng tướng sĩ của Hắc Kỳ quân, vẫn bị chủ công đè xuống không cho. Thẳng đến trước khi rời khỏi Thái Hành sơn mạch, chủ công mới đáp ứng, nếu cùng Khải Tát nhân tiếp chiến, vậy trận đầu tiên nhất định cho hắn ra tay."

" Tần tướng quân?"

" Đúng vậy, ai…Tần Dũng hắn tuy thô lỗ không chịu nổi, nhưng làm người hào dũng, nặng nhất uy tín, nếu chủ công thất tín với hắn, chỉ sợ ngày sau cũng khó thu tâm."

Chứng kiến ánh mắt hoài nghi của Phương Hướng Minh hai người, Tương Khổng Minh xòe hai tay, nói: " Không bằng, học sinh tìm Tần Dũng đến, hai vị cùng hắn trực tiếp nói chuyện, nếu có thể thuyết phục được hắn, vậy học sinh cũng tự nhiên không còn chuyện gì để nói."

Hai huynh đệ nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện ra Tần đại dũng sĩ giương nanh múa vuốt, bộ dáng cùng hung cực ác, không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Nghĩ muốn cùng người này giảng đạo lý? Đó chính là thọ tinh công muốn thắp nhang – chán sống.

Phương Hướng Minh gượng cười nói: " Không cần, nếu Tần tướng quân nóng lòng như thế, cơ hội lần này giành riêng cho hắn là được."

Phương Hướng Trí đứng bên cạnh liên tục gật đầu, hai huynh đệ thà rằng tình nguyện đi chiến đấu sống chết với địch quân, cũng không nguyện ý cùng Tần Dũng phát sinh xung đột. Dù sao, ngay cả vũ giả cấp tông sư cũng bó tay hết cách với bạo long hình người, tuyệt đối không phải bọn họ có thể ứng phó.

Tương Khổng Minh đắc ý cười, nói: " Đã như vậy, vậy học sinh liền thay mặt Tần Dũng tạ ơn. Hắc hắc…Hắc Kỳ quân đã lâu lắm không có gặp máu, trận đánh này, phải nên hảo hảo chơi một chút."

Trong lòng Phương gia huynh đệ rùng mình, vị bạch diện thư sinh này cười tươi sáng lạn, hòa ái dễ gần, nhưng nụ cười nhìn như vô hại khi rơi vào trong mắt bọn họ, lại từ đáy lòng cảm thấy rùng mình.

Trong đại sảnh, Phương gia huynh đệ cùng Nhĩ Đống Kiệt rời đi, chỉ còn sót lại Hứa, Tương hai người.

" Quân sư đại nhân, hiện tại ngài có thể nói, vì sao phải làm như vậy?" Hứa Hải Phong chợt thở dài, hỏi.

Đối với việc Tương Khổng Minh tự tác chủ trương, hắn cũng không có ý tức giận, bởi vì hắn biết, những gì Tương Khổng Minh làm, quyết không nguy hại đến ích lợi của chính mình, mà còn ngược lại, đó mới là điểm mấu chốt trong lòng Tương đại quân sư.

Con ngươi Tương Khổng Minh xoay chuyển liên tục, đang định nói chuyện.

" Thỉnh không nên nói với ta rằng ngươi vì cảm xúc bi thống của bọn họ lúc này, sợ bọn họ kích động nên bị hao tổn, nên mới làm ra hành động lần này." Hứa Hải Phong nhàn nhạt nhìn hắn, nói: " Những lời này, Hứa mỗ một chữ cũng không tin."

Tương Khổng Minh ngẩn ra, xấu hổ cười cười, nói: " Chủ công anh minh, đã như vậy, học sinh liền nói thật thôi."

" Hứa mỗ rửa tai lắng nghe."

" Trận chiến đầu tiên cùng Khải Tát nhân, sự quan trọng đại, trận đánh này chúng ta phải thắng mà không thể thua."

" Hồng Sắc Hải Dương của đại ca đã có binh mã ngoài ba vạn, tính thêm lão tướng quân Lộ Đỉnh Thịnh là hai vạn. Năm vạn người này là Đại Hán tinh nhuệ binh sĩ chân chính. Hơn nữa bọn họ chiếm cứ thuận lợi địa hình, đã chuẩn bị thật lâu. Cho dù bọn họ xuất thủ, cũng thắng là nhất định." Nhìn chừng hai mắt Tương Khổng Minh, Hứa Hải Phong chậm rãi nói.

Tương Khổng Minh vỗ tay than thở: " Chủ công nói không sai, Ban Khắc La Phu Đặc ở trong Khải Tát cũng không được lòng người, mật hàm của Khải Tát Lâm cũng từng nhắc tới, nếu chúng ta có thể tiêu diệt toàn quân của hắn, là một chuyện đại khoái lòng người. Vì thế học sinh có thể khẳng định, Ban Khắc La Phu Đặc cũng tuyệt đối không có được sự trợ giúp bao nhiêu của Minh Đặng thành. Đã như vậy, chỉ cần Phương tướng quân cẩn thận, trận đánh này nắm chắc tám chín phần mười."

" Vậy vì sao ngươi lại muốn cướp công lao của bọn họ?"

" Bởi vì, hắn là Phương Hướng Minh, cho nên công đầu này vô luận như thế nào cũng không cho hắn lấy được." Tương Khổng Minh lạnh lùng nói.

Đôi mày Hứa Hải Phong nhẹ nhàng giương lên, thở dài nói: " Quân sư đại nhân đề phòng hắn quá đáng."

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh cười lạnh: " Từ xưa tới nay, phàm gặp chiến sự, công lao trong trận chiến, tuyệt đối phải xem nặng nhẹ. Thực lực của Phương Hướng Minh đã rất lớn, ta không thể cho hắn có cơ hội gia tăng thêm thế lực."

" Đó là không có khả năng, Hồng Sắc Hải Dương của Phương gia là lực chiến đấu không thể khuyết thiếu của Đại Hán, nghĩ muốn đánh bại Khải Tát nhân, khu trục Hung Nô nhân, không thể không mượn nhờ lực lượng của bọn hắn." Hứa Hải Phong nghiêm mặt nói.

" Học sinh rõ ràng, luồng sinh lực này bỏ qua không dùng, cũng không tránh khỏi vô cùng đáng tiếc. Chỉ là…có hai loại công lao vạn vạn không thể để cho bọn họ đoạt được." Tương Khổng Minh bóp chặt hai tay, vươn ra một đầu ngón tay nói: " Một là công lao đầu tiên, một là công lao quyết chiến cuối cùng. Chỉ cần hai loại công lao này do chính Hắc Kỳ quân đoạt được, những thứ khác cứ giao cho bọn hắn."

" Ai…Quân sư đại nhân, tâm tư của ngài, thật đúng là…thật sự là không giống người thường." Hứa Hải Phong thở dài một hơi thật sâu.

Tương Khổng Minh nói lời này hiển nhiên trải qua suy nghĩ kỹ càng, lại cực kỳ kiên quyết, không hề có đường xoay chuyển. Tuy Hứa Hải Phong biết được một khi chính mình hạ mệnh lệnh mạnh mẽ chấp hành, Tương Khổng Minh khẳng định sẽ nghe lệnh làm việc, nhưng hắn cũng không còn tâm tư để làm việc.

Đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, nói: " Mới vừa rồi quân sư đại nhân phản đối Trí ca thảo phạt Hung Nô, chính là vì lý do này sao?"

Tương Khổng Minh ngoài ý muốn đưa mắt nhìn Hứa Hải Phong, nháy đôi mắt to như giật mình, nói: " Chủ công quả nhiên cao minh, cho tới bây giờ mới hiểu ra đạo lý bên trong, học sinh cực kỳ khâm phục."

Tức giận trừng mắt nhìn hắn, Hứa Hải Phong nói: " Nếu Hứa mỗ đã đem mọi việc phó thác cho quân sư đại nhân, tự nhiên phải để ngài động đầu óc, hết thảy ngươi cứ xem mà làm, chỉ là…chớ nên quá đáng."

Dứt lời, Hứa Hải Phong nhẹ nhàng rời đi.

Xa xa, nghe được Tương Khổng Minh cao giọng hô: " Chủ công lấy quốc thổ giao cho học sinh, học sinh sẽ lấy quốc thổ trả lại chủ công."

Hứa Hải Phong nghe lọt trong tai, có chút buồn cười, Tương Khổng Minh chính là Tương Khổng Minh, cho dù đối đãi chính mình, hắn cũng chưa bao giờ tự hạ mình mà cư xử. Nhân vật kinh tài diễm tuyệt như thế, nếu không có sự tồn tại của huyết tửu, hắn tuyệt đối không dám sử dụng người này, sợ là trong thiên hạ cũng không ai có can đảm như thế.

Bình Luận (0)
Comment