Thương Thiên Phách Huyết

Chương 314

Hoàng cung, cánh cửa bên hông được mở rộng, một chiếc xe ngựa hình dạng rất đỗi bình thường được mười tên kỵ sĩ theo sau bảo vệ, chậm rãi đi ra.

Sau khi kinh thành bị chiếm đóng, Thái Nguyên cùng Ngọa Long thành được thần dân Đại Hán phân biệt thành thủ đô trong lòng mỗi người.

So với việc Lưu Chính Đình an cư ở Thái Nguyên, trong tay cầm ngọc tỷ, đăng cơ làm Đế thì Ngọa Long thành có vẻ ngoại tộc hơn.

Bất quá, lúc này thiên hạ loạn lạc, chân chính kiên trì thì mới có thể thống nhất, nhưng cũng không có được bao nhiêu. Tại….. Thời buổi ăn bữa hôm nay, lo bữa ngày mai, mọi người đều có một lựa chọn đầu tiên chính là, đầu nhập vào một phương có thực lực cường đại, cung cấp cho bọn họ được ấm no, và quan trọng nhất chính là có thể bảo trụ được tánh mạng của bọn họ.

Mấy ngày trước, Hắc Kỳ quân đại phát thần uy, vừa mới diệt mấy vạn địch nhân, đánh cho đệ tứ quân đoàn của Khải Tát nhân, tan rã. Năm vạn đại quân chớp mắt có thể đạp tan tường thành, nay đã không còn đủ một nửa nhân số.

Tin tức này truyền ra, các nơi quyền quý, xung quanh đại doanh mình còn đang quan sát thái độ, lúc này đều vội vàng đi tới Ngọa Long thành, hướng Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh nhị vị thành chủ đại nhân này tuyên thệ nguyện trung thành.

Mấy ngày nay, người từ bên ngoài di chuyển tới đây, chợt tăng lên rất nhiều, tùy tiện cũng có thể thấy được rất nhiều quyền quý, vì tự thân an toàn, bọn hắn đã mang theo rất nhiều môn hạ cùng thực khách đi theo bảo vệ.

Tuy rằng, hơn mười người hộ vệ cũng coi như không ít, nhưng mà phóng mắt nhìn về phía sau, cũng không có chút gì gọi là thu hút.

Trên đường cái, hiếm có người để ý tới bọn họ.

"Chủ công, ba vị tướng quân kia nói như thế nào?" Tương Khổng Minh ngồi trong xe, chậm rãi hỏi.

Lộ ra ý cười, Hứa Hải Phong chìa cánh tay phải ra, giơ hai ngón hình chữ V.

Cái thủ thế độc môn này là học được từ Tương Khổng Minh, cho thấy lúc này tâm tình của hắn rất cao hưng.

"Như thế rất tốt, chỉ cần người Hán không níu áo mình trong lúc đó, như vậy cũng không có sự tình gì có thể làm khó được chúng ta." Tương Khổng Minh cảm thán thở dài, nói.

Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, minh tranh ám đấu, có lẽ đúng là ham mê lớn nhất của người Hán. Quyền thế trong tay càng lớn, thì cái loại manh nha này càng bộc phát nồng đậm. Từ triều đình, cho tới tiểu thương, cũng đều như thế cả.

Nếu như có thể đồng tâm hiệp lực, Hung Nô nhân…. Bọn hắn còn có thể làm loạn khiến cho Đại Hán nhức đầu suốt mấy trăm năm qua sao?

Trên đường lớn, đoàn người cũng không có đông đúc như xưa, cảnh tượng náo nhiệt, chen chúc nhau nay đã không còn tồn tại.

Tại Tương Khổng Minh cố ý an bài, phụ nữ cùng tiểu hài nhi trong thành đã từng bước thoái triệt về hướng đại doanh ở Tây phương.

Lúc đầu, công việc này thật là gian nan, một chút không cẩn thận, ngược lại sẽ khiến cho dân chúng oán hận.

Nhưng mà, vào lúc đó, Lâm Uyển Nhàn lại phát huy ra hết bản lãnh, bằng vào sự cố gắng không dám chậm trễ của vị thiên chi kiều nữ này. Cuộc thoái lui quy mô lớn, đã hoàn thành nhiệm vụ một cách triệt để.

Đặc biệt đã nhiều ngày qua, sau khi Hứa Hải Phong đại thắng trở về, tức thì tốc độ rút lui còn nhanh hơn trước rất nhiều. Lấy thanh danh của hắn lúc này, hô lên một tiếng, cũng có tác động rất lớn.

Mặc dù đối với việc Hứa Hải Phong bỏ thành mà chạy như thế, có rất nhiều nghi hoặc, nhưng mọi người đều chấp hành mệnh lệnh một cách vô điều kiện từ chính tầng mệnh lệnh cao nhất.

Hiện tại trong Ngọa Long thành, đi ở trên đường cái, phần lớn là hán tử cường tráng.

Ngoại trừ đám người ngoại nhân. Bọn hắn hoặc là chủ động lưu lại hiệp trợ Thành Vệ quân thủ thành, hoặc là chính mình xin gia nhập làm một thành viên của Thành Vệ quân.

Tốc độ xe ngựa đi cũng không chậm, nhanh chóng dừng lại một gian đạo quán trước cửa thành Nam.

Hai người bọn họ xuống xe ngựa. Gõ cửa mà vào.

Bên trong bài trí rất mộc mạc tự nhiên. Nếu để cho đám thế gia quyền quý có thói quen xa xỉ nhìn thấy, bọn hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, người sống ở trong này, lại chính là nhân vật nổi danh nhiều năm trước, đệ nhất cao thủ Đại Hán, Thái Ất chân nhân.

Hai người bọn họ theo sau tiểu đồng dẫn đường, đi tới hậu viện, vừa mới dâng trà thơm, Thái Ất chân nhân đã nhẹ nhàng đi tới.

Hứa Hải Phong nhìn thấy lão nhân gia, đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác hoang đường.

Nếu chỉ tùy ý nhìn qua một cái, sẽ thấy vị lão đạo này hai mắt vẩn đục. Một chút cao nhân cũng không thấy đâu. Nếu không có bộ tóc bạc cùng khuôn mặt hồng hào quái dị, quả thực không khác gì một cái đạo sĩ bình thường.

Chính là, một khi biết được thân phận của hắn, xem ra tóc bạc cùng khuôn mặt hồng hào, lại bất tri giác mà nảy sinh ra mấy phần thần thái như tiên phong đạo cốt.

Đồng dạng một người, bởi vì thân phận địa vị khác nhau, vào trong ánh mắt của người khác, cảm giác cũng bất đồng.

"Bái kiến chân nhân…" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tự nhiên là thái độ của Hứa Hải Phong rất cung kính lễ độ, đối với cái vị này, cơ hồ có thể nói là thần tiên trong nhân thế, nội tâm của hắn thật lòng phát ra cảm kích cùng kính ngưỡng.

Bất quá, Tương Khổng Minh đứng bên cạnh hắn, lại biểu hiện tàm tạm, một ít lễ nghĩa qua loa miễn cưỡng, làm cho Hứa Hải Phong cảm thấy có chút xấu hổ.

"Khụ…"

Mặc dù biết Thái Ất chân nhân tuyệt đối sẽ không vì vậy mà khiển trách, nhưng mà Hứa Hải Phong vẫn có chút căm tức trừng mắt nhìn Tương Khổng Minh liếc một cái.

Chỉ là, cái nhìn này hiệu quả cũng không lớn, Tương Khổng Minh nhún vai, tiêu sái cười, giống như chưa từng đặt vào trong lòng một chút nào.

Không còn cách nào khác, đành thu hồi ánh mắt, Hứa Hải Phong nói: "Chân nhân, mấy ngày gần đây có được an tĩnh không?"

Lão nhân hơi cảm thấy hứng thú khi chứng kiến biểu tình của bọn họ, nghe được Hứa Hải Phong chào hỏi, cười nói: "Tốt, tốt, chỉ cần Tương đại quân sư không tới tìm lão đầu tử này gây phiền phức, mọi chuyện đều coi như là tốt."

Tương Khổng Minh cười hắc hắc, ngữ khí đúng là mang theo một chút đùa cợt: "Ngài đức cao vọng trọng, học sinh chỉ sợ tránh xa còn không kịp, như thế nào lại tự đi tìm phiền toái cho bản thân mình."

Hứa Hải Phong biến sắc, đối với Tương Không Minh khẽ lắc đầu.

Thái Ất chân nhân bỗng nhiên cười ha hả, một lát sau, hắn dừng tiếng cười, nói: "Tương quân sư, lão đạo hiểu được, ngươi không hài lòng với việc ta thả đoàn người Cáp Lý phải không?"

Tương Khổng Minh cũng không che đậy, hắn trực tiếp nói: "Đúng vậy, ngài đã từng đáp ứng học sinh, phải bắt sống hắn, học sinh tại Ngọa Long thành mong ngóng tin lành, không nghĩ cuối cùng, ngài lại tay không mà quay về, chuyện này là cái đạo lý gì?"

Hứa Hải Phong sợ Thái Ất chân nhân cảm thấy xấu hổ, chen ngang nói: "Quân sư đại nhân, bên cạnh Cáp Lý có hơn mười Thần Điện kỵ sĩ, ngài cũng đã từng được chứng kiến qua sự trung thành dũng cảm của bọn họ. Nếu bọn họ không quản sinh tử giúp cho Cáp Lý chạy trốn. Ta cũng không nắm chắc, có thể lưu được hắn lại a."

"Phong nhi…" Lão đạo sĩ mỉm cười duỗi tay lắc lắc, phe phẩy, nói: "Ngươi không cần nói giúp cho ta. Đúng vậy… Lão đạo thừa nhận, lúc ấy, thật sự mềm lòng. Chứng kiến biểu hiện của Cáp Lý cùng đám bộ hạ của hắn. Không ngờ lần thứ hai lão đạo đã không còn tâm tư xuất thủ."

"A..." Thái Ất chân nhân cảm thán thở dài, phảng phất như đang rất xúc động: "Người đã già…."

Không hiểu tại sao, Hứa Hải Phong dâng lên một cỗ cảm giác ưu thương dị thường, trong lòng hắn rùng mình. Liền tranh thủ ném cái ý niệm không tốt trong đầu này…lên đến chín tầng mây.

"Tương quân sư, chuyện lão đạo đã hứa với ngài mà không làm được, vậy đổi một việc khác đi sao." Thái Ất chân nhân vẫn nhìn vẻ mặt bất bình của Tương Không Minh mà mỉm cười, nói: "Tính tình của Tương đại quân sư, từ trước đến nay đều là không có sự tình gì tốt, tuyệt đối sẽ không lên điện tam bảo, lúc này đây, nếu là có chuyện tình gì muốn lão đạo xuất thủ, tuyệt đối sẽ không làm cho ngài phải thất vọng."

"Như vậy đành phải cảm tạ đạo trưởng." Tương Khổng Minh lập tức mặt mày hớn hở, cung kính cúi người thi lễ.

Công phu da mặt của hắn biến chuyển cực nhanh, làm cho Hứa Hải Phong đứng bên cạnh phải cảm thán không thôi.

Đối với biểu hiện của Tương Khổng Minh lần này, hắn cảm thấy rất nực cười. Lại có chút lúng túng xấu hổ.

"Hai mươi năm trước, Tây Nam đại hạn, ôn dịch hoành hành, Lão đạo trưởng ngài cũng biết việc này?" Tương Khổng Minh thu hồi lại vẻ tươi cười, chỉnh sắc hỏi.

Lão đạo trưởng trầm ngâm một lát, nói: "Không sai, thật là có việc này."

"Học sinh từng nghe người ta nói, năm đó Man tộc ở Tây Nam đã bị ôn dịch lan tràn nghiêm trọng, người chết nhiều vô số kể. Nhưng có một vị lão đạo đã bất kể an nguy của bản thân, tiến nhập vào lãnh địa Man tộc, vì bọn họ mà luyện thuốc chữa bệnh, mấy năm ở lại trong đó đã cứu sống được rất nhiều người. Cho đến tận bây giờ, trong cảnh nội Man tộc vẫn còn rất nhiều con cháu hậu nhân của người đã từng chịu ân huệ, đã vì hắn mà xây dựng một tấm bia trường sinh ngày đêm cúng bái, bọn họ gọi hắn là Vạn Gia Sinh Phật."

Nói tới đây, Tương Khổng Minh ngừng lại. Trong mắt của hắn có chút ý cười, cứ như vậy nhìn thẳng vào Thái Ất chân nhân.

Nhẹ nhàng thở dài, lão đạo sĩ nói: "Việc này là do lão đạo gây nên, chỉ là, đã cách đây hai mươi năm thời gian, ngay cả bản thân lão đạo cũng đã sớm quên mất chuyện này."

Tương Khổng Minh ha ha cười, dương dương đắc ý nói không nên lời.

Hứa Hải Phong nhướng mày, nói: "Quân sư đại nhân, chân nhân thật đúng là người có tấm lòng bao dung thiên hạ, có thể cảm động được cả trời đất….."

"Khụ khụ…" Tương Khổng Minh ho khan một tiếng, biểu tình trên mặt chớp mắt liền thay đổi, nghiêm trang hướng Thái Ất chân nhân vái chào thật sâu, nói: "Ngài có tấm lòng từ bi độ lượng, vô dục vô cầu. Học sinh cảm thấy ngài, có phong cách sống rất giống với người mà cả đời này tại hạ kính nể nhất, chính là Lôi Phong a…"

Khi hắn nói xong, trong lòng bỏ lại một câu, tuy rằng Lôi Phong chết tương đối sớm, nhưng lão nhân gia ngài lớn tuổi như vậy, coi như ngày mai chết, cũng không tính là chết yểu ---không đúng, ngày mai cũng không thể chết, ít nhất phải chờ hoàn thành xong kế hoạch của ta thì mới có thể chết.

Ánh mắt của hắn chuyển tới Hứa Hải Phong, thầm nghĩ, các ngươi đều là tông sư, làm sao lại không thấy ngươi đau xót, thương người như vậy.

Thái Ất chân nhân cùng Hứa Hải Phong đồng thời ngẩn ra, xưa nay bọn hắn đều bội phục Tương Khổng Minh có kiến thức rộng rãi, biết rằng, nếu bàn về học vấn quảng đại, trong thiên hạ khó có người có thể được như hắn.

Tuy nhiên, bọn hắn nghĩ nát óc ra cũng không nhớ nổi nhân vật Lôi Phong này, là nhân vật bậc nào, nhưng nếu xuất thân từ trong miệng của đại quân sư, có năng lực cùng so sánh với Thái Ất chân nhân, nói vậy cũng là một cao nhân ẩn sĩ tương đối có thân phận.

Lão đạo sĩ lắc đầu thở dài, nói: "Tương quân sư, ngài lại đang đánh cái chủ ý gì, xin mời cứ nói thẳng ra."

Tương Khổng Minh đáp ứng một tiếng, hắn thu hồi lại suy nghĩ đang miên man trong lòng, nghiêm mặt nói: "Học sinh muốn mời đạo trưởng xuất mã, đi trước Tây Nam một chuyến."

"Tây Nam?" Lão đạo sĩ cười cười, hơi lộ ra một tia kinh ngạc, hắn suy ngẫm một lát, hỏi: "Tương quân sư, có phải là ngài muốn lão đạo đi Tây Nam đem một chút quân đội Man tộc về đây?"

Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh đồng thời mỉm cười, chính là trước mắt lão nhân gia không dám bất kính, cho nên, biểu tình trên mặt của Hứa Hải Phong vẫn bất động thanh sắc.

Nhưng Tương Khổng Minh lại không có khách khí như vậy, hắn cất tiếng cười to, nói: "Chân nhân, ngài làm sao lại nghĩ đến quân đội mọi rợ đây?"

Thái Ất chân nhân nhìn nét mặt của bọn họ, liền biết suy đoán của mình đã cách xa đến vạn dặm.

Bất quá, lão nhân gia như hắn đối với chuyện Tương Khổng Minh châm chọc cũng không tức giận, chỉ giải thích nói:

"Tây Nam Man tộc, tuy rằng vóc dáng thấp bé, nhưng bọn hắn rất có kinh nghiệm trong rừng núi, có thể cùng mãnh thú giao tiếp, nếu nói về tính chất từng cá nhân vốn có, cho dù là so sánh với dân tộc phương Bắc, Hung Nô nhân tinh nhuệ, tuyệt đối cũng không có thua kém bao nhiêu. Nếu có thể đưa bọn họ huấn luyện thành Kiến Thành quân, như thế nào một đạo quân không kém gì chiến lực của ngũ đại quân đoàn."

Không nghĩ tới lão nhân gia đối với dân tộc mọi rợ này, lại có đánh giá cao tới mức như vậy, hai người bọn họ nhìn nhau, đều thấy được vẻ ngạc nhiên ở trong mắt đối phương.

Bình Luận (0)
Comment