Thương Thiên Phách Huyết

Chương 327

Một cơn gió nhẹ nhàng đảo qua chiến trường.

Đợi…

Trương Tấn Trung đang đợi…

Thổ Nhi Hồng đợi thêm lát nữa…

Dù là Vương Hoành Hán, Lưu Chính Mân cùng Sỉ Đa, bốn vị tộc trưởng liên quân cũng đang đợi.

Bọn họ đang đợi sự thắng bại của trung quân.

Một tiếng hò hét, thiết kỵ của Hung Nô nhân rốt cục phát động.

Bọn họ huy mã đao trong tay, hô quát những lời không ai nghe hiểu, hướng trung quân do Cổ Đạo Nhiêm thống suất phóng đi.

Hai vạn bộ binh đối mặt bảy vạn thiết kỵ trùng kích, vốn không còn đường chống lại.

Kim Lang quân lộ ra gương mặt hung tàn khát máu của họ, phảng phất như châu chấu đầy trời cuốn qua phương trận của hai vạn người.

Cương đao tận xương, phát ra tiếng ma xát va chạm chói tai, các dũng sĩ Hán quân nhanh chóng giảm bớt với tốc độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy.

" Ô…"

Tiếng tù và rút lui chợt vang lên.

Gần một vạn Hán quân còn lại dưới sự hò hét của đại tướng cầm binh, buông tha chống cự, hướng phía sau hết sức bỏ chạy.

Quát Bạt Ưng lớn tiếng hiệu lệnh, hắn tuyệt đối thật không ngờ, thắng lợi lại đến đột ngột như vậy.

Sức chống cự của người Hán đúng là ương ngạnh, trước khi tiếng tù và vang lên, bọn họ liều mạng khổ chiến, cho dù thương vong phân nửa, cũng không hề lùi bước trước cái chết.

Nhưng một tiếng tù và cải biến hết thảy.

Giống như nước biển thủy triều rút nhanh, Hán quân hậu quân liền biến thành tiền quân, bọn họ dùng hết toàn lực, lui về phía sau bỏ chạy.

Bày ngay trước mặt hắn, chỉ có một con đường, bám đuôi đuổi giết. Chỉ cần có thể giải quyết những tàn binh bại tướng này, thuận thế chạy vọt vào đại bản doanh của địch nhân, vậy thắng bai của cuộc chiến hôm nay đã được quyết định.

Thắng lợi ngay trước mặt, phảng phất chỉ cần khoát tay mà lấy.

Quát Bạt Ưng cơ hồ không hề suy tư hạ mệnh lệnh toàn quân đuổi giết.

" Nga…"

Trong miệng Mãi Mãi Đề cuồng hô, hắn suất lĩnh hơn vạn danh binh mã, liên tục truy theo đuổi giết những binh lính Hán quân đang chạy trốn.

Mỗi một ánh đao hiện lên, là mang theo một sinh mạng tốt đẹp của một người vừa còn sống khỏe mạnh.

Hai mắt hắn đỏ bừng, cả người đắm chìm trong một mảnh sát khí sắc bén, cũng không còn nhìn thấy rõ gì khác.

Đột nhiên, trước mắt của hắn sáng ngời, bộ đội của hắn đã vượt qua hơn vạn bại binh đang chạy trốn, ở trước mắt của hắn, đã là đại bản doanh của Cổ Đạo Nhiêm.

Trong bất tri bất giác, Kim Lang quân đã đến trước đại doanh Hán quân.

" Giết…"

Mãi Mãi Đề lớn tiếng gầm lên, hắn xung phong lao lên trước, suất lĩnh vô số thiết kỵ hướng trung quân người Hán đang nghiêm trận chờ đợi phóng đi.

Ở phía sau hắn, là vô cùng vô tận Hung Nô thiết kỵ, bọn họ khởi lên sĩ khí mạnh mẽ, để hái quả thắng lợi lớn nhất.

" Lão sư, tiếp tục trùng kích sao?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Thanh âm Cáp Yết chậm rãi vang lên.

Cáp Mật Thứ nắm chặt hai đấm, hắn chậm rãi nói: " Tiếp tục, đúng vậy, toàn lực trùng kích."

Tuy hắn không đích thân đến sa trường, nhưng tâm tình lúc này của hắn, cũng kích động hơn vạn phần đối với bất cứ kẻ nào.

Người Hán tựa hồ có vấn đề, ngay khi hắn mang quân đoàn chủ lực đầu nhập chiến trường.

Quân đội Trình gia cũng theo sau làm ra phản ứng, lục tục bắt đầu hành động, nhưng động tác của bọn hắn đã chậm một bước.

Khi bọn hắn xuất phát, hai vạn bộ binh đã tổn thất gần một nửa, chờ đợi bọn họ, chỉ là vận mệnh thảm tao giết hại.

Do dự một thoáng, quân đội tăng viện của người Hán lại lùi về, bọn họ ngược lại còn thổi tù và triệt thoái.

Nếu là Cáp Mật Thứ, hắn sẽ lựa chọn để những người này chết trận sa trường, một khi cho bọn họ rút lui, sẽ hoàn toàn đánh mất đấu chí, sau đó sẽ là hoàn toàn hỏng mất.

Càng đáng sợ hơn chính là, nếu cho bọn họ trở về nhiễu loạn đội ngũ chính mình, vậy trận chiến tranh này cũng kết thúc.

Cổ Đạo Nhiêm vì sao lại làm ra cử động gần như là ngây thơ như thế, hắn cũng không biết.

Có lẽ trong lòng hắn có một hi vọng xa vời, chẳng lẽ chỉ huy quân đội không phải Cổ Đạo Nhiêm.

Bất kể sự thật thế nào, một cơ hội tốt như vậy đã bày ra trước mặt của hắn, hắn đã mất đi cơ hội lựa chọn cự tuyệt.

Đi tới, trước mặt Kim Lang quân, cũng chỉ còn một con đường, đó chính là tiếp tục đi tới, một cỗ sát khí công kích tan vỡ đại doanh trung quân của Trình gia.

Cáp Mật Thứ ngẩng đầu nhìn lên tháp cao.

Nơi đó, một mảnh yên lặng, không đoán ra được gì.

Gần, địch quân dần dần tới gần.

Hai vạn binh lính tuy đã hết sức rút lui ra sau, nhưng tốc độ làm sao sánh bằng chiến mã, bọn họ vừa đánh vừa lui, rốt cục cách đại doanh khoảng trăm thước, bị thiết kỵ của địch nhân hoàn toàn diệt sạch.

Những binh lính thủ vệ phía trước hai mắt đỏ bừng, nhìn đồng bạn chết thảm dưới thiết kỵ địch nhân, bọn họ tức giận run rẩy.

Chỉ là quân lệnh như núi, không được hiệu lệnh, bọn họ cũng không dám làm ra cử động.

Một trận âm thanh long long không ngừng truyền đến, ở trước mặt bọn họ là Hung Nô thiết kỵ càng ngày càng gần.

&&&&

Bên ngoài chiến trường mười dặm, Canh Dương đang ngưng thần lắng nghe những giết hãm giết vang lên không ngừng.

Phía trước hắn, là ba ngàn tư binh thế gia đệ tử tạo thành đang đứng, là một đội quân hỗn tạp chân chính.

Đối với những người này, trong lòng Canh Dương vô cùng xem thường.

Nơi này là chiến trường, nhưng nhìn tạp bài quân, bọn họ không ngờ lại quang minh chính đại dựng dù lên che nắng.

Mấy tên vóc người rõ ràng mập mạp, người khác vừa nhìn khó tránh khỏi sẽ nghĩ là loài động vật nào đó, đang không ngừng lau mồ hôi mặt dù đang đứng dưới dù che.

Phía sau bọn họ, có những hán tử thân mặc quân phục đang dùng lực quạt cho họ.

Thấy được cảnh tượng này, lúc đầu Canh Dương còn nghĩ rằng mình đang hoa mắt.

Nơi này là chiến trường a…

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng là mình đi tới nghỉ phép nhàn nhã hay sao?

Nhưng hắn cũng không biết, dù là Cổ Đạo Nhiêm đối với những thế gia đệ tử này cũng đau đầu vạn phần.

Đối với những tên này cao lương đệ tử kia, chỉ muốn chuẩn bị khi trở về sẽ thổi phồng hoặc vì con đường thăng tiến ngày sau mới đến đây mà thôi.

Với Cổ Đạo Nhiêm sinh ra trong gia đình bình dân, hắn vốn hận những kẻ này tận xương.

Nhưng lúc đối mặt bọn họ, vẫn phải bày ra sự tươi cười hòa thuận.

Đối với thế gia, những gia tộc gốc rễ thâm căn cố đế của Đại Hán, hắn cũng không nghĩ, hoặc là nói không dám đi xúc phạm sự cơ bản về ích lợi cùng chuẩn tắc của nó.

Hôm nay mới cố ý an bài bọn họ đi ra xa khỏi chiến trường mười dặm.

Trên danh nghĩa là cố thủ bên cánh sườn, giám thị mọi rợ tây nam, nhưng trên thực tế chỉ muốn cho bọn họ đứng sang một bên hưởng phúc tránh nạn mà thôi.

Nếu Trình gia đắc thắng, tự nhiên không thiếu công tích bọn họ. Nếu thua, kết quả này cho tới bây giờ không nằm trong sự suy nghĩ của Cổ Đạo Nhiêm.

Có lẽ hắn hi vọng chính là, đám mọi rợ tây nam đột nhiên nổi thần kinh, đem đám xú trùng Đại Hán này toàn diệt mới tốt nhất.

Lúc này, một cơn gió nhẹ thật nhẹ thổi qua nơi này.

" Hoa…"

Thanh âm vang xa mà chỉnh tề vang lên từ sau lưng Canh Dương.

Canh Dương kinh hãi quay đầu lại, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.

Năm ngàn Hắc Kỳ quân hóa trang Man tộc không ngờ dưới tình huống không người chỉ huy đột nhiên lại động lên.

Bọn họ động tác đều nhịp, phảng phất như một người, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tuyệt mỹ.

Nội tâm Canh Dương không hề bình tĩnh, hắn tự nhiên nhìn ra điều này đại biểu cái gì. Một chi bộ đội như vậy sẽ có lực chiến đấu cỡ nào.

Vài tên heo mập đang đứng dưới tán dù đang nhàm chán thấy được cử động nơi này.

Lúc bắt đầu, bọn họ hi hi ha ha chỉ chỉ cười vang vô cùng náo nhiệt.

Nhưng sau khi các chiến sĩ Hắc Kỳ quân mặc vào khải giáp che kín toàn thân cơ hồ không còn một tia sơ hở, bọn họ cũng không còn cười nổi.

Há to miệng, chiếc cằm mập phệ cơ hồ muốn rơi luôn xuống đất.

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn biến hóa trước mặt. Biến cố làm cho bọn họ cảm thấy không cách nào tưởng tượng.

" Hoa lạp lạp…"

Những thiết giáp sáng ngời từ trên lưng ngựa, từ trên xe ngựa lấy xuống, chẳng qua chỉ trong chớp mắt. Những dã man nhân nguyên bổn để lộ ngực trần lông lá, thật giống như những người nguyên thủy không được khai hóa đã biến thành một cơn lũ cương thiết đen nhánh khiến cho người ta nhìn thấy sợ hãi.

Một kỵ sĩ tiếp một kỵ sĩ lên lưng ngựa, phảng phất như tuân tuần một vận luật thần bí mà đặc thù nào đó, chiến mã bắt đầu chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng bước tiến, sắp xếp thành một chi đội ngũ chỉnh tề.

Những cây lang nha bổng dài hơn trượng phảng phất như ma thuật từ trong tay họ biến hóa đi ra. Chứng kiến lợi khí giết người cực kỳ kinh khủng kia, dù là người tự tin nhất cũng mất đi can đảm phản kháng.

" Ha ha…"

Tiếng cười điên cuồng thô bạo tràn ngập hung lệ truyền khắp cả đội ngũ.

Một cự nhân cao lớn không cách nào hình dung xuất hiện trong mắt những thế gia đệ tử kia.

Tuy nói nếu so sánh thân hình lớn nhỏ, cự nhân này cũng chưa chắc vượt qua tên thế gia đệ tử mập nhất trong nhóm, nhưng hai người cấp cho người ta cảm giác hoàn toàn trái ngược.

Cự hán kia đi hai chân trần, đứng trên mặt đất, hắn xoay người rút ra một vật trên xe ngựa.

Tiếng hô hấp hít thở thay nhau vang lên, mọi người mở to đôi mắt hoảng sợ, trong ánh mắt nhìn cự hán tràn ngập sự sợ hãi, đã không còn xem hắn như con người.

Ở trên lưng của hắn, là một cây gậy khổng lồ dài đến mấy trượng.

Ánh mắt ai sắc bén đều có thể nhìn ra, đó là một thân cây đại thụ, chỉ là không biết vì sao, đã bị người chặt hết cành lá, chỉ còn lại một thân cây trống trơn.

Nhưng thân cây trống trơn này, cũng dài đến mấy trượng, đặt ngang vai, đầu nhọn dựng thẳng trên không trung.

Thân cây bị người tước gọn, nhìn giống như một cây Hồng Anh thương bị người phóng lớn ra gấp mấy trăm lần.

Chỉ là, trong thiên hạ, lại có ai có khả năng dùng được một cây thương khổng lồ như thế?

" Nhanh lên một chút…sắp không đuổi kịp…"

Theo tiếng thúc giục như tiếng sấm rền vang, phía sau cự hán, lục tục đi ra mấy người, bọn họ khác với người bình thường, vẫn không mặc loại khải giáp dày cộp kia. Cả đám đi tới trước ngựa, nhảy lên.

Vận luật kỳ lạ truyền khắp toàn bộ đội ngũ, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, chi bộ đội nhanh chóng đi xa.

" Đây là thứ gì? Man nhân sao?"

Mang theo nghi vấn giống nhau, mọi người không hẹn cùng hỏi ra chung một vấn đề.

Canh Dương đưa mắt nhìn phương hướng biến mất của Hắc Kỳ quân, đột nhiên há miệng cười to. Chỉ huy ba trăm tộc nhân dưới trướng, đem những vải vóc rơi rải rác thu tập lại một chỗ. Thúc ngựa chậm rãi chạy về tới dưới núi nhỏ.

Chỉ là lúc này, không còn bất cứ kẻ nào dám phát ra một tia cười nhạo đối với bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment