Thương Thiên Phách Huyết

Chương 34

Đợi hết thảy an bài thỏa đáng, Hứa Hải Phong mới quay đầu nhìn Tằng Chí Hoành nói: " Bổn tướng quân có việc lo lắng, còn thỉnh đại nhân thứ lỗi."

Tằng Chí Hoành bị hắn âm thầm bỏ mặc ở chỗ này nửa ngày, tuy là biết tình thâm huynh đệ của hắn, nhưng người dám coi mình không vào đâu như thế, còn là lần đầu tiên gặp phải, hắn cười lạnh nói: " Tướng quân đại nhân quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, chỉ tiếc lệnh huynh phạm vào án mạng, cho dù là hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ sợ cũng là không làm nên chuyện gì."

Hứa Hải Phong nghe hắn nói lời ác độc, trong mắt chợt lóe sát khí, nói: " Đại nhân nói rất đúng, nếu là giết người bình thường, tự nhiên muốn một mạng thường một mạng, nhưng nếu giết là phản tặc, vậy không có tội, ngược lại có công."

" Ngươi đây là ý tứ gì?" Đầu óc Tằng Chí Hoành vừa chuyển, cảm giác được trong lời của đối phương có chuyện, trong lòng mơ mơ hồ hồ chớp động một ý niệm đáng sợ trong đầu.

" Cũng không có gì, đại nhân không phải mới hỏi ta phản tặc ở nơi nào sao? Ta hiện tại liền đưa đại nhân đi bắt." Hứa Hải Phong nói xong, hạ lệnh toàn đội xuất phát, theo thành tây chạy tới.

Vừa rồi lúc hắn phân phó cho hai đại phu, đã đem lão phụ tìm đến, Hứa phụ vì việc này cũng từng đi qua Trương gia, nên người dẫn đường dĩ nhiên cũng chính là lão nhân gia ông ta.

Thành tây là khu phú hào của Thương Châu thành, có thể ở nơi đó an gia lạc hộ, đều là nhân vật có đầu có mặt của Thương Châu thành, phú thương đại cổ, những quan viên cáo lão hồi hương, dù là ngày thường ngay cả quan sai cũng không dám đi vào bắt người, sợ là trong lúc vô tình đắc tội phải đại lão nào đó, không tốt thu thập.

Trương gia tại Thương Châu là một trong những thế gia có lịch sử trăm năm, từ thổ địa mà Trương gia chiếm cứ ở thành tây có thể biết thực lực của bọn họ tại Thương Châu thành là gia tộc số một số hai. Đương nhiệm gia chủ Trương Nghi Hòa, làm người quả đảm, ở thương trường tung hoành mấy chục năm, hưởng uy vọng cực cao. Dưới gối có ba con trai, cũng là nhân trung chi kiệt, có thể nói là nối nghiệp có người, duy nhất bất hạnh là mấy ngày trước, tam tử bị người mưu hại, vô cớ chết thảm, Trương Nghi Hòa tao ngộ nỗi đau mất con, chịu đả kích lớn, cả người như già đi mười tuổi.

Trong lối suy nghĩ nhiều năm của hắn, tam tử là nhi tử hiểu ý hiếu thuận nhất, lần này cấu mua trân bảo cũng là vì đại thọ năm mươi của mẫu thân, ghê tởm cho tên nhà quê, dám đánh chết hài tử hiếu thuận như thế, việc này tuyệt đối không thể từ bỏ ý đồ. Nếu không muốn hắn chết không có chỗ chôn, mà ngay cả người nhà của hắn cũng không thể buông tha, nghe nói hắn còn có con trai, ngày mai phải đi an bài người làm thịt tiểu tạp chủng này, lại đem tin tức này nói cho hắn trước khi hắn chết, mới có thể giải đi mối hận trong lòng.

Trương Nghi Hòa còn đang tính toán làm sao báo thù, đột nhiên có hạ nhân báo lại, trong thành xuất hiện đại biến, hắn cũng không biết việc này có liên quan tới mình, còn tưởng rằng là loại chuyện binh biến gì đó, lập tức hạ lệnh, toàn thể gia đinh cầm lấy vũ khí, thủ trong đình viện, trong nhà hết thảy không cho phép ra ngoài. Tại lúc binh hoang mã loạn này, đoàn kết tự thủ mới là chính lý.

Nhưng mà cũng không lâu lắm, gia định lại báo lại, phát hiện ngoài sân xuất hiện rất nhiều quân đội, hơn nữa đã đem Trương gia đoàn đoàn vây khốn. Trong lòng Trương Nghi Hòa nhất thời run run, hắn càng nghĩ, còn là nhớ không nổi mình đã đắc tội ai, trong thành vài vị quan gia đại lão, hắn mỗi tháng đều hiếu kính không hề thiếu thốn nửa phần. Người buôn bán, sợ nhất chính là nhân vật quan trên, hắn đối việc này rất cẩn thận, chưa bao giờ làm ra sai lầm. Trong lòng hắn vì có nghi ngờ này, không có lập tức sơ tán người nhà, đợi khi vòng vây của Hắc Kỳ quân hoàn thành, hắn còn muốn làm ra động tác gì thì đã chậm.

Dưới sự chỉ huy của Triết Biệt, Hắc Kỳ quân nhanh chóng hoàn thành tầng tầng vây quanh đối với Trương gia, Hứa Hải Phong làm cho người ta trước tiên đem phụ thân đưa trở về. Hứa phụ mơ hồ đoán được tiểu nhi tử đang muốn làm gì, nhưng bây giờ hắn đã bị sự biến hóa ngất trời này của tiểu nhi tử làm hôn mê cả đầu óc, trong lòng đối với chính đứa con trai nhỏ của mình nổi lên tia sợ hãi, cho nên không dám ngỗ nghịch ý tứ của hắn, liền trở về chiếu cố cho đứa con lớn.

Nhìn cao môn đại phiệt ở trước mặt, Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy một cỗ dục vọng hủy diệt từ dưới đáy lòng mạnh mẽ nảy sinh, hận không lập tức đem hết thảy nơi này đều tạp nát mới cam tâm.

" Tần Dũng, mở đại môn ra cho ta." Hứa Hải Phong liếm đôi môi khô ráo nói.

" Dạ, tướng quân." Phá cửa từ trước tới giờ là công việc mà Tần Dũng yêu thích nhất, chỉ bất quá, cánh cửa trước mắt này thật sự là vô cùng nhỏ hẹp, Tần đại dũng sĩ hắn từng tạp qua cửa Lâm An thành, tạp qua cửa Thương Châu thành, chỉ là chưa tạp qua cửa nhà của người khác. Chỉ thấy một đồng sư tử tạp qua, đại môn bọc thiết đã lập tức phân nát thành bốn năm mảnh, mà ngay cả khung cửa cũng vỡ nát.

Trương Nghi Hòa đã đi tới trước cửa chính chờ đợi lại nghe được tiếng nổ dọa nhảy dựng, hiện tại hắn rốt cục xác định, nhóm người này quả thật là hướng Trương gia mà tới. Theo sau, hắn chứng kiến nhiều người ào vào, bên trong chính là tri phủ đại nhân Tằng Chí Hoành. Text được lấy tại Truyện FULL

Hắn này nửa đời coi như gặp qua nhiều sóng gió, tới bước này, tuy rằng trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên. Hắn tiến lên một bước, khom người nói: " Tằng đại nhân, giá lâm hàn xá, không biết có gì chỉ giáo."

Tằng Chí Hoành chắp tay nói: " Trương viên ngoại, ta đến giới thiệu một chút, vị này là Hắc Kỳ quân thủ lĩnh Hứa Hải Phong tướng quân danh chấn thiên hạ." Vừa nói, hắn đưa lưng về phía Hứa Hải Phong ngăn lại tầm mắt của hắn, không ngừng nháy mắt ra dấu cho Trương Nghi Hòa.

Trương Nghi Hòa sửng sốt, đoán không ra ý tứ của Tằng Chí Hoành, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ không phải là chuyện gì tốt. Về phần Hắc Kỳ quân, trong mấy tháng qua, đó là như sấm bên tai, tưởng không biết cũng khó. Chỉ là vị tướng lãnh này không khỏi quá trẻ tuổi một chút. Hắn gọi là gì? Hứa Hải Phong…Trương Nghi Hòa đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Tằng Chí Hoành. Hắn rõ ràng nhớ kỹ hung thủ đánh chết con mình tên là Hứa Hải Thiên, mà Hứa Hải Phong này lại cùng họ Hứa với hắn, quan hệ giữa hai người kẻ ngu ngốc cũng biết.

" Gặp qua Hứa tướng quân." Nghĩ không ra lại bị người đánh tới làm ứng phó không kịp, con ngươi Trương Nghi Hòa vừa chuyển, lập tức quyết định, hôm nay nhất định phải nhẫn nhục, tuyệt đối không thể cùng hắn xung đột chính diện, chờ qua hôm nay, nhất định phải phát động lực lượng cả gia tộc cùng hắn chu toàn đến cuối cùng.

Hứa Hải Phong đĩnh đạc vung tay lên nói: " Không cần, họ Trương kia, chuyện của ngươi đã bại lộ rồi, không nghĩ chịu đựng khổ sở da thịt, cũng nhanh chút thành thật thẳng thắn đi."

Hai hàng lông mày của Trương Nghi Hòa nhướng lên một chút, hắn từ khi chưởng quản Trương gia tới này, còn không có người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện cùng hắn, ánh mắt này, phảng phất giống như hắn đã là tù binh dưới tay. Nhưng hắn tâm cơ sâu đậm, tuy là trong lòng giận dữ, trên mặt lại mang theo vẻ tươi cười: " Hứa tướng quân nói đùa, lão phu từ trước tới giờ an phận thủ thường, bình công thủ pháp, lại làm ra chuyện gì vi phạm pháp kỷ?"

Hứa Hải Phong cười lạnh nói: " Xem bộ dáng, ngươi là không thấy quan tài không đổ lệ, nếu không đem ngươi đánh cho da tróc thịt bong, ngươi nhất định là không cung khai."

Tằng Chí Hoành nghe khẩu khí Hứa Hải Phong không đúng, vội vàng nói: " Hứa tướng quân, Trương viên ngoại là đại thiện nhân rất tốt, hắn sẽ không đi làm việc gì thương thiên hại lý."

Hứa Hải Phong nghe xong căm tức vạn phần, đang muốn bão nổi, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gào: " Người ở bên trong nghe, bổn quan là Thương Châu thủ bị Trần Tín Hoành, hiện tại các ngươi đã bị vây quanh, mau buông vũ khí đi ra đầu hàng."

Trương Nghi Hòa vui mừng, cười nói: " Nguyên lai là Trần tướng quân tới, có thể chủ trì công đạo cho dân chúng ta."

Đôi mắt Tằng Chí Hoành nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Hứa Hải Phong, nhưng trong lòng cũng không lạc quan. Tuy là quân đội Trần Tín Hoành nhân số nhiều hơn, nhưng nếu thật sự đánh nhau, làm sao có khả năng thắng được Hắc Kỳ quân danh chấn Đại Hán. Quả nhiên, Hứa Hải Phong phun ngụm nước bọt, nói: " Con khỉ nào ở bên ngoài la hét làm người phiền lòng, Tần Dũng, ngươi cùng An Đức Lỗ bọn họ đi ra đem chủ nhân của thanh âm kia bắt vào đây, một đoạn đường cẩn thận, không nên xuất thủ quá nặng, có thể không giết thì đừng giết."

" Dạ…" Tần Dũng cùng ba người An Đức Lỗ lĩnh mệnh mà đi, chỉ một lúc sau, chỉ nghe ngoài tường tiếng người la hét, tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai. Sau thời gian một bữa cơm, bọn họ thuận lợi trở lại, trong tay Tần Dũng mang theo một vị tướng lãnh võ trang hạng nặng. Trương Nghi Hòa vừa thấy, sắc mặt lập tức trở nên dị thường khó coi, đây không phải là Trần Tín Hoành mà hắn trông cậy vào hay sao, như thế nào trong nháy mắt liền biến thành tù binh trong tay người ta.

Tần Dũng đem Trần Tín Hoành ném xuống mặt đất, nói: " Tướng quân, nhiệm vụ hoàn thành."

Trần Tín Hoành bị té đến choáng váng đầu óc, một hồi lâu mới thanh tỉnh lại, nhìn về phía đám người Tần Dũng với ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Hắn chỉ huy đội ngũ bày nửa vòng vây ở mặt sau của Hắc Kỳ quân, vốn tưởng rằng có thể hình thành lực uy hiếp nhất định. Không nghĩ tới, lời vừa hảm xong, liền trong Trương phủ lao ra bốn gã đại hán. Xem bộ dáng khí thế hung hung của bọn hắn, vừa nhìn là biết không phải là chuyện tốt. Trần Tín Hoành hạ lệnh bắn tên, không nghĩ tới mấy người kia mang trong mình tuyệt kỹ. Người to lớn đi trước đem cung tên như là vô hình, liền như vậy không coi ai ra gì mà vọt đi lên, những mũi tên bắn tới trên người hắn, ngoại trừ làm rách áo, cũng là vô dụng.

Mà ba người còn lại, cũng không đơn giản. Bọn họ cầm một thanh nhuyễn kiếm ngăm đen, lợi dụng địa hình, tốc độ ngược lại so với Tần Dũng còn muốn nhanh hơn ba phần. Ba người xuất thủ tàn nhẫn, trên cơ bản là một kiếm đâm thẳng cổ họng, không chút nào hạ thủ lưu tình.

Trần Tín Hoành thấy tình thế không ổn, vội vàng điều tập nhân thủ, tưởng muốn ngăn cản bọn họ chốc lát. Nhưng tốc độ của ba huynh đệ An Đức Lỗ thật sự quá nhanh, còn chưa chờ hắn bố trí thỏa đáng, liền vọt tới trước mặt, một thân võ công của ba người quái dị cực kỳ, lúc ra tay, khó lòng phòng bị, chỉ là một lần đối mặt, đã đem Trần Tín Hoành sinh cầm bắt sống.

Nếu Trần Tín Hoành cùng năm ngàn thủ hạ đứng ngoài vùng đất trống trải, vậy ngoại trừ Tần Dũng tên quái thai này, huynh đệ An Đức Lỗ có lợi hại gấp đôi cũng không thể nào dễ dàng lao ra bắt hắn. Chỉ là nơi này là trong thành Thương Châu, trải rộng chung quanh là đường nhỏ, lại làm sao triển khai trận hình, miễn cưỡng bày ra được bốn người một hàng, nên dễ dàng bị người trùng phá.

" Hắc hắc, vị Trần tướng quân này, không biết có gì chỉ giáo?" Hứa Hải Phong nhìn Trần Tín Hoành chật vật không chịu nổi, hiện ra một vẻ tươi cười đùa cợt nói.

" Ngươi…Ngươi tự tiện tấn công Thương Châu thành, hiếp cầm mệnh quan triều đình, phải bị tội gì?" Trần Tín Hoành tức tối kêu lên.

" Hiếp cầm mệnh quan triều đình?" Hứa Hải Phong nhướng mày nói: " Trần tướng quân nói lời này có chút nặng, bổn tướng quân mời ngươi tới đây, chỉ là muốn cho ngươi chứng kiến, ngoại trừ việc đó ra, không còn ý gì khác."

Trần Tín Hoành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: " Chứng kiến cái gì?" Hắn cũng không có ý thức được, khi hắn nói ra những lời này, giọng nói đã xìu xuống, trong lòng đã không dám sinh ra ý nghĩ đối địch với Hứa Hải Phong.

Bình Luận (0)
Comment