Thương Thiên Phách Huyết

Chương 348

Hắn nhìn chằm chằm Ba Tạ, trong mắt tràn ngập oán độc, loại oán hận phát ra từ trong xương tủy, làm cho Ba Tạ khó hiểu rùng mình một cái.

Một chữ một chữ, Tằng Chí Hoành cơ hồ chính là nghiến răng nghiến lợi nói:

" Bắt cho ta…Ta muốn tự tay chặt bỏ đầu của hắn."

" Dạ…"

Trần Ứng Cao ở phía sau mang theo thủ bị quân tràn lên, lập tức vang lên một trận binh khí giao kích ầm ĩ.

Vạn mã chạy chồm, bụi đất bay tung.

Xa xa, thân ảnh năm vạn tàn binh bại tướng xuất hiện ngoài thành Thương Châu.

Nhìn cửa thành đóng chặt, Mạo Đốn kiềm nén lửa giận, hắn gằn nói: " Tằng Chí Hoành to gan, trẫm phải tru cửu tộc hắn."

Sắc mặt Cáp Mật Thứ cũng khó coi, hắn chần chờ nói: " Tằng Chí Hoành từng làm ra việc tán tận thiên lương, đường sống duy nhất của hắn chính là theo chúng ta rời đi, lại làm sao làm phản?"

" Đan Vu, để vi thần đi xem." Quát Bạt Ưng nhẹ giọng nói: " Có lẽ, thủ bị tòa thành này đã đổi người khác."

Sở dĩ bọn họ vẫn nhớ kỹ Tằng Chí Hoành, đó là vì hắn là người đầu hàng Hung Nô nhân nhiệt tâm nhất.

Không những như thế, tài năng của người này cũng rất cao. Thương, Tịnh hai châu dưới sự quản lý của hắn, là hai châu yên ổn nhất.

Những hành vi của Tằng Chí Hoành, dĩ nhiên làm bọn họ khinh thường, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, đối đãi với hắn cũng là yên tâm nhất.

Vì thế Quát Bạt Ưng không khỏi hoài nghi, có phải là có người khác lên thay hắn hay không.

Mạo Đốn quay đầu nhìn đoàn nhân mã đang kiệt sức, thở dài nói: " Đi xem cũng tốt."

Sắc mặt Cáp Mật Thứ buồn bã, bọn họ làm như vậy cũng là cử chỉ vạn bất đắc dĩ.

Năm vạn người hành quân, cần có lương thảo, vật tư cùng dược phẩm cũng không phải là một số lượng nhỏ.

Nghĩ muốn duy trì nhu cầu của đại quân, trên đoạn đường di chuyển bọn họ đã bất chấp tất cả.

Giống như một đám châu chấu, những nơi bọn họ đi qua, lập tức biến thành một mảnh hoang vu.

Nhưng những thứ cướp bóc được, đối với năm vạn đại quân mà nói, chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể, xa xa không đủ nhu cầu.

Thương Châu thành là thành thị lớn nhất gần bên, cũng chỉ có nơi này, mới có thể thu tập đến hết thảy vật tư cần thiết cho năm vạn người.

Cho nên cho dù trong lòng Mạo Đốn biết là không ổn, nhưng vẫn cứ ôm một đường hi vọng như trước.

Chỉ cần có thể mở cửa thành ra, khiến cho bộ đội vào thành, vậy là đủ rồi.

" Tằng đại nhân ở đâu…" Quát Bạt Ưng giục ngựa đi tới gần tường thành, hắn nhìn đám người đứng trên đầu thành, cao giọng quát.

" Bổn quan ở đây."

Trên đoạn tường thành của cửa thành, có mấy người tách ra hai bên, lộ ra Tằng Chí Hoành đang đứng ngay giữa.

" Tằng đại nhân?"

Quát Bạt Ưng vẫn chưa gặp qua người này, trong lòng có vài phần nghi ngờ, dò hỏi.

" Không sai, chính là Tằng Chí Hoành. Người tới là ai?"

" Bổn tướng Quát Bạt Ưng, Tằng đại nhân. Mời ngươi mở cửa thành ra."

" Mở cửa thành ra?" Tằng Chí Hoành cười nhạo nói: " Vì sao phải mở cửa thành ra, chẳng lẽ phải phóng cho các ngươi vào sao?"

Trong lòng Quát Bạt Ưng tuy giận dữ, nhưng trên mặt hắn lại cười nhạt: " Tằng đại nhân, làm cỏ đầu tường dễ như vậy hay sao? Ngươi cho rằng, Hứa Hải Phong sẽ buông tha cho ngươi sao?"

" Hứa thống lĩnh có buông tha cho bổn quan hay không, không cần ngươi quan tâm. Chẳng qua, bổn quan có một lễ vật riêng tư muốn mời tướng quân dâng cho Mạo Đốn Đan Vu."

Dứt lời, Tằng Chí Hoành vung tay lên.

Một vị binh sĩ bên cạnh hắn lập tức giương cung lắp tên, bắn đi ra ngoài.

Tốc độ của mũi tên cũng không nhanh, rớt xuống cách Quát Bạt Ưng mấy thước.

Trên mũi tên, xỏ xuyên một cái túi. Nhìn vuông vuông, chỉ nhìn cũng đã biết bên trong là một cái hộp.

Quát Bạt Ưng cũng không xuống ngựa, đưa tay ra, ngân thương xuất hiện trên tay.

Mũi thương đưa ra điểm lên chiếc túi, cái túi bay lên không trung, hạ xuống trong tay.

Thuận tay mở túi, trên mặt của hắn có chút biến sắc. Vật này đối với hắn cũng không xa lạ.

Tuy không nhìn thấy, nhưng hắn có thể đoán ra bên trong chính là cái gì.

Vật này làm sao có thể mang đến trước mặt Đan Vu.

Hắn mở hộp, bên trong rõ ràng chính là một đầu người đã được xử lý.

" Đây là thủ bị tướng quân Ba Tạ của quý tộc tại Thương Châu, hôm nay trả lại cho các hạ. Ha ha…" xem tại TruyenFull.vn

Tằng Chí Hoành cất tiếng cười to, có vẻ sảng khoái nói không nên lời. Qua một thoáng, hắn thu tiếng cười, cao quát: " Quát Bạt tướng quân nếu tới, lại làm sao không mang theo chút lễ vật trở về chứ?"

Hắn vung tay lên nói: " Người đâu, cung tên hầu hạ."

Trên đầu thành, mọi người cùng kêu lên ứng tiếng. Lập tức mấy ngàn cung tên đồng thời kéo ra, hướng Quát Bạt Ưng bay xuống như mưa.

Quát Bạt Ưng tức giận đến thất khiếu khói bay, nhưng hắn lại biết, lúc này không phải lúc lỗ mãng nóng nảy.

Hắn cũng không phải tông sư, nếu bản thân ở dưới mưa tên, sợ là khó có thể may mắn thoát khỏi.

Ngay lúc Tằng Chí Hoành thu lại tiếng cười, hắn lập tức ý thức được nguy hiểm, đã nhanh hơn một bước chuyển đầu ngựa, quay về chỗ đại quân.

Tằng Chí Hoành xa xa nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng thầm hô đáng tiếc, người này phản ứng cực nhanh.

Đám người Mạo Đốn từ xa xa đã thấy được tình hình phía trước, không cần chờ Quát Bạt Ưng hồi đáp, liền đoán được tám chín phần mười.

" Truyền lệnh toàn quân, công thành cho ta." Mạo Đốn giận dữ, hung hăng phân phó.

Chỉ là một Thương Châu thành nho nhỏ, cũng đến bỏ đá xuống giếng.

Các vị tướng lãnh bên cạnh trên mặt đều mang theo thần sắc lo lắng, lúc này tuyệt đối không phải là lúc cường công, nhưng Mạo Đốn hiển nhiên đang lửa giận mất khôn, ai đi khuyên răn, chỉ sợ luồng lửa giận kia sẽ rơi lên đầu hắn.

" Đan Vu, không thể…"

Cáp Mật Thứ vội vàng khuyên can, nơi này chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có tư cách lên tiếng.

Đón ánh mắt nổi giận của Mạo Đốn, Cáp Mật Thứ nói: " Trước có thành vững chắc, sau có truy binh, lương thảo chúng ta không đủ, sĩ khí cực thấp, không thể khai chiến."

Mạo Đốn ngẩn ra, thở dài thật sâu, không thèm nhắc lại.

Đạo lý này hắn tự nhiên là rõ ràng, Mạo Đốn xuất thân từ một viên đại tướng cầm binh, nếu ngay cả điểm ấy mà cũng không biết, vậy hắn cũng không có tư cách đi kế thừa ngôi vị Đan Vu.

Chỉ là từ khi hắn đăng cơ tới nay đã hai mươi năm, đã có rất ít người có cơ hội quang minh chính đại làm nghịch lời hắn.

Tằng Chí Hoành dám không coi hắn vào đâu, lại làm sao không khiến cho hắn giận dữ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là một vị kiêu hùng biết tiến biết lui, trầm ngâm chốc lát, rốt cục không cam lòng nói: " Nhiễu thành đi qua, đi…"

Hắn giục ngựa chạy vội vài bước, đột nhiên thắng ngựa quay đầu, nhìn Tằng Chí Hoành đứng trên thành tường, lẩm bẩm: " Hãy chờ xem. Ngươi sẽ có kết cục như thế nào."

Liệt mã giận hí, quân ngũ cường thịnh.

Vẫn là đại quân mênh mông, liệt trận ngay trước Thương Châu thành.

Trên trung doanh của chi quân đội này, đang phiêu phiêu phấp phới, chính là huyết sắc đại kỳ của Hắc Kỳ quân.

Trên đầu thành, thần sắc Tằng Chí Hoành bình thản, hắn nhìn một vị hán tử còn trẻ tuổi đứng bên cạnh nói: " Khắc Vi, vi phụ dặn dò con, con có nhớ kỹ?"

Tằng Khắc Vi ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt của cha già nặng nề gật đầu. Trong hai mắt hắn có sự quyết luyến sâu đậm, đó là một loại tình cảm quyến luyến thân tình không cách nào cắt đứt.

Đọc hiểu hàm ý trong mắt Tằng Khắc Vi, Tằng Chí Hoành than nhẹ một tiếng, hắn vỗ bả vai con trưởng, nói: " Khắc Vi, sau này Tằng gia phải nhờ vào con, đừng để cha thất vọng."

Nghẹn ngào không nói nên lời, Tằng Khắc Vi chỉ nặng nề gật đầu.

Cửa thành mở rộng ra. Một tuấn mã chậm rãi chạy ra, hướng đại doanh Hắc Kỳ quân phóng tới.

" Là hắn…"

Hứa Hải Phong ngoài ý muốn kinh hô một tiếng.

Lâm Gia Huy đứng bên cạnh liền hỏi: " Chủ công, ngài nhận ra hắn?"

" Hắn chính là Thương Châu thành tri phủ Tằng Chí Hoành."

" Tên súc sinh này…" Lý Quan Anh đột nhiên lửa giận xung thiên, hắn nắm chặt thanh đao trong tay, liền muốn xông lên phía trước.

" Lý tướng quân, ngươi muốn làm gì?"

Giọng nói không vui truyền vào trong tai hắn, Lý Quan Anh miễn cưỡng kéo dây cương, hắn quay đầu nói: " Chủ công, người này lâm trận đầu hàng kẻ địch, lại tàn sát hậu nhân trung lương. Thứ người này làm sao có thể lưu."

" Ta biết, chẳng qua, ta đã nói qua, phàm là ai bỏ ám đầu minh, sẽ bỏ qua chuyện cũ."

Lý Quan Anh hung hăng vung cương ngựa, tuy lúc này phẫn phẫn bất bình, nhưng hắn đã không có ý làm trái lời Hứa Hải Phong.

" Tằng đại nhân…" Hứa Hải Phong tiến lên thi lễ.

" Hứa thống lĩnh, thật sự là nghĩ không ra, tiếp thu bổn thành, dĩ nhiên là ngươi."

" Đúng vậy, thật sự là nhiều năm không gặp, đáng tiếc…Trần Tín Hoành Trần tướng quân đã không có ở đây." Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói một câu.

Nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là, trên mặt Tằng Chí Hoành cũng không nhìn thấy nửa điểm dao động, ánh mắt của hắn trong suốt, lại càng tỏ vẻ bình thản.

Tằng Chí Hoành nhẹ ôm quyền, nói: " Hứa thống lĩnh, Thương Châu thành đã mở rộng, xin mời tiếp thu đi."

Hắn ha ha cười, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, mắt nhìn đội liệt chỉnh tề, hắn phảng phất như buông xuống một khối tâm sự, liền xoay người thúc ngựa phóng đi.

Hậu viện Tằng phủ, trong một căn phòng nhỏ bình thường, Tằng Chí Hoành cầm theo một bình rượu, đi vào.

Trong phòng nhỏ, chỉ có một bàn thờ, một chiếc ghế.

Trên bàn thờ, có hai bài vị.

Tằng Chí Hoành tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve một cái, thở dài nói: " Trần lão đệ a Trần lão đệ, chúng ta rốt cục thắng."

Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia mê mang: " Hứa Hải Phong, cũng được…Dù sao hắn cũng là một người Hán, chỉ cần là người Hán, vậy là được rồi."

Hắn rót một chén rượu, nhìn ngắm ly rượu đùng đục.

" Ta đã đáp ứng, sẽ cho Tằng gia liệt tổ liệt tông, sẽ cho dân chúng toàn thành một câu trả lời." Hắn giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Cầm lấy bài vị còn lại, bên trên cũng không viết gì, chỉ có một dòng chữ nho nhỏ, xiên xiên xẹo xẹo bên góc.

Thân thể Tằng Chí Hoành run lên bần bật, phảng phất như mất đi khí lực chống đỡ, hắn vịn bàn thờ, gian nan di động, bước đến bên cạnh chiếc ghế duy nhất kia.

Bình Luận (0)
Comment