Thương Thiên Phách Huyết

Chương 36

Nhìn gương mặt như màu đất của Tằng Chí Hoành, Hứa Hải Phong vui vẻ cười.

Lực lượng có thể mang đến cái gì, đáp án đã ở ngay trước mắt, lực lượng tuyệt đối chính là quyền lực tuyệt đối. Ở chỗ này, chỉ cần hắn nguyện ý, câu nói đầu tiên có thể quyết định tính mạng của mọi người. Vô luận là truyền thừa trăm năm, Trương thị gia tộc thân gia vô số, hay là tri phủ Tằng Chí Hoành, phó tướng Trần Tín Hoành những bậc mệnh quan triều đình, sinh tử của bọn họ đều nắm giữ trong một ý niệm của hắn.

Hắc Kỳ quân, Hắc Kỳ quân là nơi phát ra tất cả lực lượng của hắn, nếu như không có đám quân sĩ cường hãn lại duy mệnh là từ này, hắn căn bản không là gì hết. Chỉ là sau khi hắn đột nhiên có được thực lực lớn lao, cả người cũng bắt đầu cải biến. Nguyên Hứa Hải Phong nhát gan cẩn thận trước kia đã chậm rãi lột xác biến thành một võ tướng tôn sùng việc sử dụng bạo lực giải quyết vấn đề, nếu một việc có thể sử dụng bạo lực giải quyết rất nhanh, vậy không có bao nhiêu người lại nguyện ý đi lòng vòng, mưu cầu cách giải quyết khác.

Đương nhiên, nghĩ muốn sử dụng bạo lực giải quyết sự tình thì điều kiện tiên quyết chính là thực lực, nếu bản thân thực lực không đủ, vậy hết thảy như mò trăng đáy nước. Nhưng Hắc Kỳ quân đúng là một trong những thế lực cường đại có được bậc này thực lực.

Hắn nhìn Tằng Chí Hoành đang dựa vào tường nói: " Tằng đại nhân, hiện tại ngươi nói thế nào?"

Tằng Chí Hoành lưng dựa chân tường, hắn sở dĩ đám một mình cùng Hứa Hải Phong đi vào Trương gia, hơn phân nửa là dựa vào bên người có Hạ thị huynh đệ, cho dù Hứa Hải Phong muốn trở mặt cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng Hắc Kỳ quân đầm rồng hang hổ, cao thủ như mây, Hạ thị huynh đệ dễ dàng như vậy đã bị người giết chết như giết gà giết chó. Lúc này hắn lui không thể lui, nhìn Hứa Hải Phong đang tràn ngập sát ý, biết rằng chỉ cần chính mình một câu trả lời không đúng, bật người là bản thân coi như xong, không thể làm gì khác hơn là đáp: " Mặc cho tướng quân đại nhân làm chủ, bổn quan cũng không có ý kiến."

Sắc mặt Trương Nghi Hòa lộ vẻ sầu thảm, mắt thấy hai người quyền thế lớn nhất trong thành trở thành tù nhân dưới trướng của Hứa Hải Phong, hôm nay chỉ sợ cả nhà già trẻ đều phải táng thân nơi này. Hắn vạn phần hối hận quyết định vừa rồi của chính mình, dĩ nhiên lại đem cả nhà già trẻ đều tập trung cùng một chỗ, đây không phải rõ ràng cấp cho người ta hốt trọn ổ hay sao. Nếu là sớm biết như thế, nhất định phải cho hai nhi tử tách ra mà trốn, vì Trương gia giữ lại chút huyết mạch.

Quả nhiên, Hứa Hải Phong bãi bình hai người Tằng Chí Hoành, lại quay đầu nói với Trương Nghi Hòa: " Trương viên ngoại, ta khuyên ngươi lời thực mà nói, sớm khai ra để thoát khỏi khổ hình của da thịt."

Dù là Trương Nghi Hòa trong suốt cuộc đời gặp qua vô số mưa gió lớn, nhưng thời khắc này lại lục thần vô chủ, hắn tuy nhiên cũng từng gặp qua vố số người ngang ngượng cường bạo, nhưng người giống như vậy không chút kiêng nể gì là lần đầu tiên gặp phải. Hắn vắt hết óc, vẫn không nghĩ ra đến tột cùng có biện pháp nào để thoát khốn.

" Hắc hắc, như thế nào, còn không nói sao, thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ, người đâu, bắt bọn họ lại cho ta, hung hăng đánh, thẳng đến có người cung khai mới thôi."

Do Tần Dũng chỉ huy, chúng quân sĩ như sói như hổ bắt toàn bộ mười người ở đây đè xuống, rút gậy, phách phách ba ba đánh lên. Lập tức, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế thay nhau vang lên, có chút tráng xem. Tằng Chí Hoành cùng Trần Tín Hoành quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tới.

" Các ngươi hiểu rõ rồi chứ, mau thức thời nhanh khai một chút, ai khai trước ta cam đoan lưu tính mạng hắn." Hứa Hải Phong một bên lửa đổ thêm dầu.

" Đừng đánh…Đừng đánh…tướng quân, tiểu nhân khai, khai…" Một người tuổi trẻ trang phục võ sĩ không chịu nổi đau đớn, kêu lên.

" Không, không thể, không khai được a." Sắc mặt Trương Nghi Hòa đại biến, không để ý tới roi quật xuống, cuồng hô.

" Nhị đệ, không được khai bậy a." Cơ hồ đồng thời, thanh âm một người khác cũng hô to lên.

Hứa Hải Phong kỳ lạ, phân phó quân sĩ tạm dừng dụng hình, kéo người tuổi trẻ kia đến, nhìn bộ dáng của hắn có vài phần tương tự Trương Nghi Hòa, hỏi: " Ngươi là người nào?"

" Tiểu nhân Trương Diệc Phi, là con cháu đời thứ hai của Trương gia." Trương Diệc Phi một tay ôm mông, một tay chống, cúi đầu đáp.

Hứa Hải Phong chỉ vào vẻ mặt không thể tin được của Trương Nghi Hòa, hỏi: " Ngươi có quan hệ gì với người này?"

Trương Diệc Phi cũng không ngẩng đầu nhìn Trương Nghi Hòa, lại cúi đầu nói: " Chính là gia phụ."

Hứa Hải Phong cười ha ha nói: " Được, thật tốt, ngươi có thể rõ ràng đạo lý, làm được đại nghĩa diệt thân, bổn tướng quân sẽ bảo đảm ngươi bình an không việc gì."

" Dạ, đa tạ ân đại nhân không giết." Trương Diệc Phi rung giọng nói.

" Hiện tại ngươi nói một chút, Trương gia làm sao cấu kết Khải Tác nhân, bán đứng ích lợi của Đại Hán ta." Hứa Hải Phong cũng nói thầm trong lòng, nhìn xem hắn vì bảo vệ tính mạng có thể biên xuất ra lời như thế nào.

" Dạ, tướng quân đại nhân…" Trương Diệc Phi một bên chậm rãi ngẩng lên, đột nhiên tay phải hắn giương lên trên, một điểm hàn tinh từ trong tay của hắn tuôn ra, như thiểm điện hướng cổ họng Hứa Hải Phong bay đi, đồng thời hai chân hắn dùng sức, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hướng Hứa Hải Phong nhảy tới.

Dị biến chợt khởi, Hứa Hải Phong không hề phòng bị, nhưng lúc Trương Diệc Phi phóng ra ám khí, thần kinh hắn thoáng căng lên, máu huyết toàn thân hướng phương hướng đại não nghịch lưu tràn lên. Liền trong nháy mắt, ngũ quan sáu thức của hắn đột nhiên trở nên nhạy cảm gấp trăm lần, hắn rõ ràng thấy được điểm hàn tinh kia nguyên lai là một thanh phi đao. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Thời khắc, chuôi tiểu đao vẽ ra một đạo đường cong tuyệt vời hướng ngay cổ họng của hắn phóng tới. Trong lòng Hứa Hải Phong kinh hãi, tưởng muốn cúi đầu tránh ra, nhưng tuy ánh mắt của hắn nhìn thấy rõ, nhưng thân thể lại không thể làm ra được cử động tương ứng. Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn chuôi phi đao đoạt mệnh hướng cổ họng của hắn tới gần.

Liền trong lúc hắn tưởng rằng khó thoát tai kiếp, trong góc mắt của hắn lại phát hiện có một bàn tay lấy tốc độ nhanh hơn hướng phi đao chặn lại. Con ngươi của Hứa Hải Phong thu nhỏ lại, hắn nhìn bàn tay phảng phất như trên trời giáng xuống này, trong lòng chỉ cầu mong nó có thể nhanh hơn một chút.

Bàn tay mà Hứa Hải Phong ký thác toàn bộ hy vọng rốt cục nhanh hơn một bước so với phi đao, chỉ nghe " đinh" một tiếng, bàn tay này ngăn ngay trước mặt Hứa Hải Phong, ngón tay bắn ra, đem phi đao bắn văng đi. Theo sau, thân thể Lâm Trường Không xuất hiện ngay trước mặt Hứa Hải Phong, hắn một tay nắm thành quyền, một tay hoa lên, nhẹ nhàng vỗ, đã đem Trương Diệc Phi ngăn cản xuống tới.

Trong lòng Trương Diệc Phi kinh hãi, nghĩ không ra trong Hắc Kỳ quân ngoại trừ An Đức Lỗ huynh đệ ba người ra, dĩ nhiên còn cất giấu cao thủ có tu vi không kém. Hắn sử xuất công lực toàn thân, đôi bàn tay như bay múa, hóa xuất ra chưởng ảnh đầy trời, nhưng Lâm Trường Không chỉ là không vội không chậm đánh ra mấy quyền đã đem toàn bộ công kích phá vỡ.

Trương Diệc Phi có lòng muốn xoay người mà chạy, nhưng hai tay trống không của Lâm Trường Không phảng phất trống rỗng sinh ra một cỗ hấp lực, đem hắn vững vàng giữ chặt. Lại đấu mấy chiêu, Lâm Trường Không quyền lực nặng nề, hét lớn một tiếng, một quyền hung hăng đánh ra, Trương Diệc Phi né tránh không kịp, bị một quyền của hắn hung hăng đánh thẳng vào ngực bụng, chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh vọt tới, thân thể của hắn giống như một con diều đứt dây bắn tung lên, vẽ ra một đạo quỹ tích, nặng nề ngã lên mặt đất.

Trương Diệc Phi phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn lẫn lộn một ít nội tạng. Một quyền này của Lâm Trường Không đã dùng hết mười thành công lực, đem ngũ tạng lục phủ của Trương Diệc Phi toàn bộ đánh nát, cho dù là có đại la kim tiên, cũng tuyệt không thể sống.

" Phi nhi…" Trương Nghi Hòa hô lên thảm thiết, trơ mắt nhìn nhi tử chết ngay trước mặt, gương mặt của hắn càng thêm có vẻ già nua, thân thể run lên, lảo đảo thật mạnh, cơ hồ muốn té ngã xuống đất.

Hứa Hải Phong cũng hồn phi phách tán, hắn vẫn tưởng rằng sau mấy lần tham gia đại chiến, đã có thể làm được việc xem thường sống chết. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi hắn mới hiểu được, hắn có khả năng xem thường sống chết của người khác, mà không phải tính mạng của mình.

Từ trận chiến đầu tiên tại quân doanh, hắn đã gặp qua người chết không có một vạn cũng tám ngàn. Khi chiến hữu đầu tiên ngã xuống, hắn cũng từng run rẩy không thôi, nhưng khi tới người thứ một trăm, một ngàn tử vong, hắn đã tự nhiên học được không còn để ý. Đó cũng không phải nói hắn dị thường lãnh huyết, mà là hắn đã đối với cảm giác tử vong sinh ra một loại miễn dịch. Đương nhiên, người bị vây trong hoàn cảnh như vậy, thì tính cách cũng phát sinh thay đổi thật lớn, nhanh chóng phát triển.

Hứa Hải Phong có thể thản nhiên hạ lệnh giết chết Hạ thị huynh đệ, không phải hắn không xem mạng người để vào trong mắt, mà là nhân mạng quan thiên, nhưng ở trong lòng hắn đã không còn cách nào khởi lên một chút rung động. Nhưng những điều này chỉ là đối với người khác, một khi chính tính mạng của hắn bị uy hiếp, loại rung động mãnh liệt này cũng cảm nhận được rõ ràng.

Ngay mới vừa rồi Hứa Hải Phong đột nhiên trở nên tai thính mắt sáng, hậu quả sau đó chính là càng thêm khắc sâu thể nghiệm được sự uy hiếp của cái chết. Tại thời điểm này, đầu óc của hắn trống rỗng, chỉ để lại sự sợ hãi thật lớn, lấy trí óc của hắn căn bản không cách nào làm ra phản ứng. Nếu không phải Lâm Trường Không ở ngay lúc này ra tay cứu giúp, hắn chỉ có bị mất mạng.

" Họ Hứa kia, ngươi giết hai nhi tử của ta, Trương gia chúng ta cùng ngươi thề bất lưỡng lập." Trương Nghi Hòa hai mắt trợn ngược, khàn cả giọng quát.

Hứa Hải Phong chậm rãi đi về chỗ cũ, vẻ bối rối trong mắt từ từ rút đi, chỉ để lại ánh mắt càng ngày càng lạnh nhìn kỹ Trương Nghi Hòa, hắn nói từng chữ: " Thề không lưỡng lập sao? Vậy chính là không đội chung trời, đã như vậy, thì đừng trách ta lòng dạ độc ác."

Tuy Trương Nghi Hòa lửa giận công tâm, nhưng vẫn không tự chủ được rùng mình một cái, hô hấp của hắn chợt cứng lại, chỉ nghe Hứa Hải Phong hạ lệnh nói: " Tần Dũng, dẫn người giết cho ta, ngoại trừ Tằng đại nhân cùng Trần tướng quân ra…gà chó không chừa."

Theo sau một thanh cương đao đâm thủng ngực xuyên qua, Trương Nghi Hòa trước khi tắt thở, chỉ nghe được trong tai truyền đến tiếng khóc gọi thê lương, hai hàng trọc lệ từ trên khuôn mặt chậm rãi chảy xuống.

Bình Luận (0)
Comment