Thương Thiên Phách Huyết

Chương 381

Kinh sư Đại Hán, lúc này đúng là vô cùng náo nhiệt, là lúc nên gầy dựng lại gia viên.

Tô Xuân Vĩ nhìn đám người bận rộn trước mắt, trong tim của hắn vô cùng mâu thuẫn phức tạp.

Sau khi rời đi đại doanh phương tây, đi tới kinh sư, ý đồ xưng vương của Hứa Hải Phong càng thêm rõ ràng, không chỉ như thế, trong số quan viên được sắp xếp theo thứ tự, Tương Khổng Minh đã đường hoàng thay thế chỗ của mình cùng Đường Khải.

Giống như lúc tế điện tại Thương Châu thành, trong số những quan viên văn võ, Tương Khổng Minh chính là người thứ ba cất bước đi vào.

Vô luận là hắn, hay là Đường Khải, đều có sự kinh ngạc cùng phẫn nộ lóe lên trong nháy mắt.

Chẳng qua, cho đến ngày nay cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng nói ra nửa câu oán hận. Đúng vậy, hắn không dám, đối mặt Tương Khổng Minh không những có thể hô mưa gọi gió, không chỗ nào không thể, hắn quả thật không dám.

Nhân sự thay đổi là việc mẫn cảm, đặc biệt đối với những chính khách cả đời luôn trộn lẫn trong biển chính trị mà nói, một biến hóa nho nhỏ tưởng chừng như không ý nghĩa đều khó có thể tránh được đôi mắt của mọi người.

Tuy nói sau khi phản hồi kinh sư, Hứa Hải Phong lập tức đem trách nhiệm gầy dựng lại hoàng cung giao cho hắn. Nhưng làm lòng hắn càng tức giận chính là, Tương Khổng Minh vẫn luôn chỉ tay họa chân trong việc này, phảng phất trong lơ đãng, khắp nơi luôn cùng mình đối nghịch lẫn nhau.

Nhưng hắn nắm vững rất tốt, cho tới bây giờ không hề vượt qua giới hạn, cho dù người bên ngoài nhìn vào, cũng bất quá nghĩ rằng bọn họ vì sự bất đồng trong kiến trúc mà tranh chấp lẫn nhau.

Ngoài ra, càng làm cho hắn khó có thể chịu được chính là, Đường Khải, vì tông chủ tân nhậm của Đường gia hiện tại đã dần dần không hề cùng mình bảo trì cùng một trận tuyến.

Tuy mặt ngoài cũng không có gì bất đồng, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được, khoảng cách giữa bọn họ đã càng ngày càng xa.

Phương gia, gia tộc có thực lực cực mạnh tại phương bắc thế gia, cũng là gia tộc rời khỏi tam đại thế gia đồng minh sớm nhất.

Làm Tô Xuân Vĩ không sao giải thích được chính là Phương Hướng Minh lại dễ dàng khuất phục dưới trướng của Hứa Hải Phong như thế.

Đến tận đây, loáng thoáng, trong tim của hắn dâng lên một trận cảm giác kinh khủng.

Tứ đại thế gia, cũng không còn như ngũ đại thế gia trước đó, biến thành tam đại thế gia, hoặc là nhị đại thế gia, hoặc là…không còn một mống.

Chẳng lẽ Phương Hướng Minh cùng Đường Khải lại không biết đạo lý thỏ chết chó tan hay sao?

Một khi đổi lại triều đại, kẻ bị chèn ép lớn nhất, khẳng định là những gia tộc hiển hách nhất của triều đại trước.

" Gia chủ…"

Tiếng kêu mềm nhẹ lôi kéo hắn trở lại hiện thực.

" Chuyện gì?"

Gọi hắn chính là thuộc hạ cũ của Tô gia, là một lão quản gia đã kinh lịch ba đời của Tô gia.

" Gia chủ, có người gửi thư muốn gặp ngài. Lão nô không dám tự tiện quyết định, nên thỉnh ngài định đoạt."

Tô Xuân Vĩ kinh ngạc quay đầu lại, vẻ nghi hoặc trong mắt hắn càng ngày càng đậm. Vị lão quản gia này có địa vị cực kỳ đặc thù tại Tô gia, có thể nói là một trong những cột trụ của Tô gia, địa vị cao đã không kém con cháu đích hệ. Dĩ nhiên lại có chuyện mà ngay cả hắn cũng không cách nào quyết định, vậy thân phận người này chẳng những cao quý, hơn nữa càng thêm mẫn cảm.

" Là ai?"

" Trình Anh Hào."

" Là hắn, hắn không ngờ đã tới kinh sư sao?" Tô Xuân Vĩ thì thào nói.

Tứ đại thế gia quả nhiên đều có thủ đoạn thần thông, Trình gia trải qua cuộc chiến Thái Nguyên, không ngờ vẫn còn có thể che giấu thế lực mịt mờ trong kinh sư.

Một lúc lâu sau, Tô Xuân Vĩ nhàn nhạt nói: " Gặp."

&&&&

Hậu viện Phương gia, Phương Hướng Minh cầm thanh ngân thương trong tay, đang cùng Lý Quan Anh giằng co lẫn nhau.

Một mảnh lá rụng chậm rãi thổi qua trong viện, vẻ sắc bén trong mắt hai người chợt lóe, trường thương trong tay cơ hồ đồng thời động lên.

Thương như du long, hai đoàn quang mang dưới ánh mặt trời đỏ chiếu xuống, gắt gao dây dưa cùng một chỗ.

Chốc lát, hai người bọn họ đồng thời hét lên một tiếng, thu lại ngân thương trong tay.

Mũi thương của Phương Hướng Minh chỉ xéo ngay ngực trái Lý Quan Anh, mà mũi thương Lý Quan Anh lại đối diện bụng dưới của Phương Hướng Minh.

" Đại ca, ngươi thắng." Lý Quan Anh thu thương mà đứng, cười nói: " Ngươi nhanh hơn ta một chút."

Phương Hướng Minh lắc đầu, cười nói: " Nếu là giao chiến sinh tử, chẳng qua cũng là lưỡng bại câu thương mà thôi. Quan Anh, tiến bộ của ngươi cực nhanh, trên xa vi huynh."

Lý Quan Anh thở dài một tiếng, nói: " Đã hơn một năm, đã trải qua quá nhiều chuyện, tưởng không thay đổi cũng không được." Trong giọng nói của hắn có vô số bất đắc dĩ cùng thương cảm.

Phương Hướng Minh bị hắn gợi lên tâm tư, thở dài nói: " Thương Lang quân đoàn thế nào?"

Lý Quan Anh nghiêm sắc mặt nói: " Chiêu mộ một nhóm quân lữ ngày trước, nghe nói sẽ có ngày đánh thẳng tới Hung Nô, nên tâm tình huấn luyện của bọn họ rất cao. Kế hoạch huấn luyện của Tương đại quân sư lại càng dựa vào tài năng của từng người, nhưng không thể phủ nhận, thật có kỳ hiệu. Chiến lực hôm nay tuy không bằng thời kỳ hưng thịnh nhất, nhưng cũng đã đạt tới bảy thành."

Phương Hướng Minh gật đầu, nói: " Nhị…Chủ công đối với ngươi quả thật ân sủng, những lão binh chiêu mộ được phần lớn đều đưa về dưới trướng của ngươi, có thể thấy được đã có tâm bắc phạt."

Lý Quan Anh ngẩn ra, hắn vừa mới trở về từ quân doanh, sau khi từ biệt tại Ngọa Long thành, cũng là lần đầu tiên gặp mặt Phương Hướng Minh, lúc này nghe được lời của hắn, không khỏi cẩn thận hỏi: " Đại ca, ngài…?"

Phương Hướng Minh mỉm cười, nói: " Đại thế xui khiến, không thể làm trái."

Lý Quan Anh thấp giọng đáp: " Phải." Nhưng trong lòng lại không biết có cảm khái gì.

" Đại ca, Đường gia chủ âm thầm đến đây, nghĩ muốn gặp ngươi."

Phương Hướng Trí đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, hướng Lý Quan Anh chắp tay, xem như gặp lễ, hai người từ nhỏ quen biết, tự nhiên cũng sẽ không cần khách khí.

" Đường Khải âm thầm đến?" Phương Hướng Minh thất kinh hỏi.

" Đúng vậy, đại ca."

Phương Hướng Minh trầm ngâm, Đường Khải âm thầm đến, chính là không muốn tiết lộ hành tung, chỉ là lấy thân phận của hắn, cần gì phải quỷ quỷ túy túy như vậy?

Trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: " Có người của Tô gia không?"

Phương Hướng Trí lắc đầu, nói: " Đường gia chủ một mình đến đây."

" Đại ca, trong quân có chuyện quan trọng, tiểu đệ cũng nên trở về xử lý. Đợi đến đêm nay, sẽ trở lại tìm các ngươi uống rượu." Lý Quan Anh ôm quyền, hướng hai huynh đệ gật đầu thi lễ, sau đó rời đi thật nhanh.

Hắn đương nhiên rõ ràng, nếu Đường Khải âm thầm đến, chính là không muốn người biết, mình nên thức thời mới tốt.

" Nhị đệ, Đường Khải hiện đang ở nơi nào?" Truyện được copy tại Truyện FULL

" Thư phòng tây sương."

" Được, chúng ta cùng đi gặp hắn." Phương Hướng Minh nhẹ giọng nói.

Hai huynh đệ đi tới thư phòng, đẩy cửa đi vào, Đường Khải tuy vẫn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng ngay đôi mày vẫn mang theo thần sắc lo lắng.

" Đường gia chủ." Phương Hướng Minh khách sáo nói.

Đường Khải đột nhiên đứng dậy, nhìn Phương Hướng Minh, cúi người thật sâu.

" Đường huynh? Ngài làm vậy là cớ gì?" Phương Hướng Minh vội vàng bước lên một bước, nâng hắn lên hỏi: " Ngươi làm như vậy, chẳng phải là làm khó cho người ta."

" Ai…Phương đại ca." Đường Khải đột nhiên thay đổi xưng hô.

Phương Hướng Minh nhướng mày, xưng hô này hắn cũng không xa lạ, ở trong tam đại thế gia trong kinh sư, những nhân vật tiểu bối gọi hắn như thế cũng không ít.

Mà ngay cả Đường Khải cũng là một trong số đó.

Chẳng qua từ sau khi hắn tiếp chưởng quyền lớn của Đường gia cho tới nay, đã thấy cũng không còn xưng hô như thế.

" Đường huynh nếu là có việc, thỉnh cứ phân phó, không cần khách khí." Phương Hướng Minh tuy nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn không chủ động hỏi.

" Phương đại ca nói vậy cũng biết, từ sau khi kinh sư được Hứa tướng quân đoạt lại trong tay Hung Nô nhân. Tiểu đệ từng hạ lệnh toàn bộ mở lại những sản nghiệp của Đường gia trong kinh sư." Đường Khải cẩn thận nói.

Tuy không nghe ra ý tứ những lời này của hắn, nhưng Phương Hướng Minh vẫn gật đầu.

" Như vậy đại ca cũng biết Kinh Liên khách sạn là ai mở ra chứ?" Đường Khải lại đột nhiên hỏi.

" Hình như là một người bên ngoài." Phương Hướng Minh đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: " Chẳng lẽ Kinh Liên khách sạn cũng là sản nghiệp của quý phủ?"

Kinh Liên khách sạn ở trong kinh sư tương đối nổi danh, đại đa số những người từ bên ngoài đến đều đặt chân nơi này.

" Đúng vậy." Đường Khải lại cười khổ nói: " Chẳng qua ta thật ra hi vọng, đây không phải do nhà ta mở ra."

" Vì sao?" Phương Hướng Trí kinh ngạc hỏi.

" Ngay tại hôm qua, một lão nhân trong phủ, trong lúc vô tình nhìn thấy được một khách nhân." Đường Khải lại nhẹ giọng nói.

" Là ai?" Phương Hướng Minh biết mấu chốt đã tới, có lẽ chính là vì người kia, mới nhượng hắn phải cải trang, âm thầm đi tới nơi này.

" Trình Anh Hào."

" Trình gia Anh Hào?"

" Đúng, chính là người này."

Trong mắt Phương Hướng Minh mơ hồ có một tia sát khí lạnh như băng: " Hắn tới làm gì?"

" Tiểu đệ không biết, chẳng qua…"

" Chẳng qua cái gì?"

" Chẳng qua ngay trưa hôm nay, lại có một người đến gặp mặt hắn."

" Người nọ là ai?"

" Tô Xuân Vĩ." Ngẩng đầu lên, Đường Khải lại nhàn nhạt nói.

" Là hắn? Hắn muốn làm gì?"

Thần sắc Phương Hướng Minh khẽ biến. Hai người kia gặp mặt ngay lúc này, lại ngay kinh sư, muốn nói chỉ là nói chuyện mây trăng mưa gió, vậy hắn là người thứ nhất không tin.

Hai nhà này nếu liên hợp lên, có khả năng phát huy ra năng lực thật là không nhỏ.

Ánh mắt Phương Hướng Minh chuyển lên trên người Đường Khải, đôi mắt sáng chăm chú nhìn vị tông chủ Đường gia.

Vì sao hắn lại đem chuyện này cho mình biết?

" Ai…Có thể phát hiện bọn họ, kỳ thật chỉ là một sự ngẫu nhiên." Đường Khải lại đột nhiên thở dài một tiếng, nói: " Từ xưa tới nay, kẻ thức thời vụ là tuấn kiệt, thiên hạ hôm nay, cũng nên có cơ hội lựa chọn cuối cùng."

" Đường huynh, lựa chọn của ngươi là…"

" Tiểu đệ bất tài, nguyện ý lấy đại ca là đầu ngựa chiêm, cùng tiến cùng lui."

Phương Hướng Minh ngắm nhìn hai mắt Đường Khải, tựa hồ muốn nhìn ra tâm ý chân thật trong mắt hắn.

Đường Khải lại ngẩng đầu đón nhận, trong mắt lộ một mảnh chân thành.

&&&&

" Đại ca, ngài xem nên làm như thế nào?" Phương Hướng Trí tiễn bước Đường Khải xong lập tức trở về, chứng kiến Phương Hướng Minh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vì vậy tiến lên một bước, ở bên tai hắn nhẹ giọng hỏi.

" Hai tuyển một sao? Chẳng qua, chúng ta sợ là đã không đường lựa chọn." Phương Hướng Minh thở dài một tiếng, nói: " Chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đi gặp chủ…Không, đi gặp Tương Khổng Minh Tương đại quân sư là được.

Bình Luận (0)
Comment