Thương Thiên Phách Huyết

Chương 386

Trên quan đạo rộng lớn, một đội binh mã tinh nhuệ đang chậm rãi bước đi.

Từ trang phục nhìn xem, bọn họ là một trong năm đại quân đoàn tinh nhuệ của Đại Hán, Hoàng Long quân đoàn.

" Hoàng thượng, còn hơn nửa tháng, có thể tới kinh sư."

Lưu Tuấn Thư ở bên người đại vương tử nhẹ giọng nói.

" Ân, Tuấn Thư, ngươi cũng là con cháu Lưu gia, ngươi xem thử, Hứa Hải Phong kia là một người như thế nào, hắn có chịu phụ tá trẫm tại kinh đăng cơ một lần nữa?"

Càng đến gần kinh sư, tâm tình lo được lo mất ở trong lòng Lưu Chính Đình càng phát ra nghiêm trọng. Hắn từng gặp qua Hứa Hải Phong một lần, đối với vị đại tướng đưa mắt khắp thiên hạ chỉ có một kia, trong tim của hắn quả thật cực kỳ cố kỵ.

" Điện hạ cứ yên tâm. Theo vi thần nhìn thấy, Hứa tướng quân chính là một đại hảo hán tử trung tâm cảnh cảnh, nghĩa bạt vân thiên." Lưu Tuấn Thư trầm ngâm chốc lát, an ủi: " Hơn nữa, điện hạ chớ quên, hắn chính là một vị tông sư a. Nếu hắn đã đáp ứng trước mặt bách quan, chỉ cần ngài vừa vào kinh sư, chính là ngày mà ngài một lần nữa đăng cơ hoàng đế, chấp chưởng triều cương. Lấy thân phận của hắn, làm sao lại nói ra mà không giữ lời."

Lưu Chính Đình lập tức đầy mặt tươi cười, luôn miệng nói: " Không sai, không sai, Hứa Hải Phong là một vị tông sư, nếu đã hứa hẹn trước mặt mọi người, tự nhiên không có khả năng thay đổi ý kiến."

Lưu Tuấn Thư đứng sau lưng hắn cúi đầu thật sâu, trong mắt của hắn hiện lên một tia ảm đạm, có lẽ đang vì vận mệnh tương lai của Lưu Chính Đình mà ưu thương. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ở bên người bọn họ, hai vị lão nhân liếc mắt nhìn nhau, bên trong đều là vẻ trào phúng, nghĩ muốn tới kinh sư sao? Nguyện vọng này, hắc hắc…

" Hai vị khanh gia khổ cực, đợi đến kinh sư, trẫm lập tức sách phong nhị vị làm cung đình phụng cung." Lưu Chính Đình trừ đi tâm bệnh, lập tức vui vẻ nói với hai lão nhân.

" Dạ, đa tạ điện hạ."

Lưu Tuấn Thư cũng không thoải mái như vậy, trong mắt nhìn về phía bọn họ tràn ngập vẻ nghi hoặc. Trình gia phái bọn họ tới làm gì?

Hai lão nhân này cũng có lai lịch lớn, ở trong chín nhất phẩm cao thủ của Trình gia, ngoại trừ Trình Gia Hiếu chết trong tay Lợi Trí, còn lại tám người, mà hai người này chính là Trình Gia Lễ cùng Trình Gia Đệ.

" Hai lão già này thật vướng tay, thống lĩnh, ngài xem có nên làm?" Một viên tướng lãnh đứng cạnh hắn bước lên, chính là Nhị Hổ vừa mới được điều tới. Hắn làm ra một thủ thế như chém người, nói nhỏ.

Tức giận trừng mắt nhìn hắn, Lưu Tuấn Thư nói: " Bọn họ là nhất phẩm cao thủ, ngươi có thể làm gì được bọn họ?"

Nhị Hổ cười hắc hắc, trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, hắn đã sớm không còn là tân binh mới ra chiến trường: " Thống lĩnh, chúng ta có một vạn huynh đệ, hai người họ chỉ là nhất phẩm, tìm một chỗ, mai phục một chút, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ ngộp chết bọn họ."

" Đúng vậy, mỗi người một ngụm nước bọt, nhưng kể từ đó, liền phải cùng Trình gia xé rách da mặt." Lưu Tuấn Thư nhàn nhạt nói.

" Vậy thì thế nào?" Nhị Hổ lộ ra một vẻ mặt khinh thường, nói: " Trình gia chẳng qua chỉ có một lão bất tử cấp tông sư…Không đúng, hẳn là hai người, nhưng chúng ta có tới bốn tông sư, chẳng lẽ còn sợ bọn họ hay sao."

Lưu Tuấn Thư ngẩn ra, có kiểu tính toán như vậy sao?

" Báo…"

Tiếng hô khẩn cấp từ trước mặt truyền đến, một tuấn mã chạy tới rất nhanh, đi tới trước mặt Lưu Tuấn Thư, kêu lớn: " Thống lĩnh, phía trước có người cản đường."

" Cái gì?" Lưu Tuấn Thư kỳ lạ hỏi: " Người nào?"

Sắc mặt tên kỵ binh kia cực kỳ cổ quái, đột nhiên nói: " Là sơn tặc cản đường."

Đầu tiên là một trận ngạc nhiên, theo sau truyền ra một trận cười to.

Bọn lính bên người Lưu Tuấn Thư phá lên cười, sơn tặc cản đường? Bọn họ là ai đây, là quan binh a, không ngờ còn bị sơn tặc cản đường, chẳng phải là làm người ta cười đến rụng răng.

Chỉ là Lưu Tuấn Thư cùng Nhị Hổ nhìn nhau, bọn họ là hai người duy nhất trong quan binh không cười, đây là chuyện gì xảy ra, vì sao lại quang minh chính đại hiện thân đi ra?

Không ai biết, ở phía trước bọn họ, Trình gia nhị lão được tin tức cũng đầy bụng nghi vấn, đây là chuyện gì xảy ra.

Xa xa, truyền đến tiếng binh khí giao nhau, hơn nữa càng lúc càng có xu thế tăng lớn.

Bọn quan binh thu liễm tươi cười, hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ đám sơn tặc này thật sự lớn gan đến vậy, không ngờ không xem đội ngũ vạn người này vào mắt, mà lại phát động công kích hay sao.

" Sơn tặc có bao nhiêu người?"

" Cái này…Tổng cộng khoảng chừng ngàn người." Tên kỵ sĩ kia thoáng chần chờ, nói.

Trên mặt Lưu Tuấn Thư lộ ra vẻ tức giận, kỵ sĩ này là một viên tướng lãnh đắc lực dưới trướng của hắn, tại sao hôm nay lại có vẻ vô dụng như thế, hắn nghiêm mặt nói: " Rốt cục có bao nhiêu người? Giao thủ cùng chúng ta sao?"

Tên kỵ sĩ dở khóc dở cười nói: " Hồi thống lĩnh, đám sơn tặc che mặt, nhưng lại phân hai đội nhân mã, mỗi đội nhân mã khoảng năm trăm người, bọn họ…chính bọn họ đánh trước."

Lưu Tuấn Thư không thể tưởng tượng há to miệng, thất kinh hỏi: " Hai đội nhân mã?"

" Hai đội nhân mã?" Cơ hồ cùng lúc đó, Trình Gia Lễ cũng thất thanh hỏi.

" Truyền lệnh toàn quân, đề phòng, không được mệnh lệnh, không được động thủ. Nhị Hổ, ngươi đi xem." Lưu Tuấn Thư phân phó một tiếng, Nhị Hổ vội vàng dẫn người tiến lên.

Nhị Hổ lòng như lửa đốt, trước khi hắn tới đây, đã sớm nhận được mật lệnh của Tương Khổng Minh Tương đại quân sư, muốn giữa đường phối hợp quân đội do Lâm Gia Huy phụ trách, ở đây tiệt sát Lưu Chính Đình.

Vương tử mất nước này, vô luận thế nào cũng không thể cho hắn an toàn trở về kinh sư, tính mạng của hắn, nhiều nhất đến đây là chấm dứt.

Chẳng qua đối với sơn tặc cảm đường phía trước như thế nào lại đột nhiên biến thành hai đội, nhưng còn cản ngay phía trước bọn họ, biến cố này thình lình xảy ra, làm Nhị Hổ nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra đạo lý bên trong.

Hắn mang theo nhân mã đi lên một gò đất nhỏ, đi qua khỏi gò đất này, vốn là nơi ước định ám sát, nhưng lúc này hai đội nhân mã ngay dưới gò đất đang dây dưa cùng một chỗ, xả thân chém giết.

Nhị Hổ vừa nhìn xuống, hắn vốn muốn điều khiển đội ngũ tiếp ứng Lâm Gia Huy, nhưng bây giờ nhìn lại, hai đội nhân mã đang dây dưa cùng một chỗ đều mặc y phục màu xám, nghĩ muốn đoán thử ai mới là người một nhà, quả thật còn khó hơn lên trời.

Hắn cười khổ một tiếng, đang trong lúc không biết nên làm sao cho phải, đột nhiên cảm thấy một cỗ, không, hẳn là hai luồng sát khí cực kỳ sắc bén.

Sắc mặt Nhị Hổ khẽ biến, hắn nắm thanh đao thật chặt trong tay, nhưng hắn kinh hãi phát giác, trái tim mình đang nhảy lên rất nhanh, dù cả cánh tay cũng không ngừng run rẩy.

Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn trừng hai người kia, hai người này đứng cuối cùng hai đội ngũ, một người mặc áo đen một áo xám đang áp trận cho đội ngũ mình.

Đột nhiên, hai người này động, thân hình cực nhanh, liền như vậy nhảy lên không trung, phảng phất như muốn hóa gió mà đi.

" Bắn tên…"

Ở phía sau hắn, một gã quan quân lớn tiếng quát.

Lập tức, hàng vạn mũi tên từ trong Hoàng Long quân đoàn cùng phát, vô số mũi tên hướng hai người trong không trung đồng thời vọt tới.

Sắc mặt Nhị Hổ trong nháy mắt biến thành xanh lét, thật là khả ái. Hắn quay đầu lại, kéo vạt áo của tên quan quân kia, tức giận nói: " Phóng…phóng…phóng ngươi cái rắm."

Hắn dùng tay kéo tên quan quân kia ra xa xa, đang muốn quát bảo ngưng lại, lại phát giác bóng đen trên đỉnh đầu chợt lóe, hai người kia không biết dùng thân pháp gì, đã bay xuống tới.

Vạn tên cùng phát tuy lợi hại, nhưng nếu bắn không trúng người, vậy có lợi hại cũng vô dụng.

Nhìn những mũi tên đầy trời như châu chấu hướng đám người trước mặt đang không ngừng chém giết vọt tới, sắc mặt của hắn chợt trắng bệch, trắng đến trong suốt, trong miệng hắn lẩm bẩm nói: " Chết, chết, lần này sẽ bị quân sư đại nhân mắng đến chết."

Đối mặt mưa tên thình lình bay tới, hai đội nhân mã phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Một phương nhanh chóng rút lui, đồng thời đưa viên thuẫn trong tay lên che chắn, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.

Nhưng phương còn lại liền có vẻ chật vật vạn phần, phản ứng của bọn họ cũng tuyệt đối chậm hơn, hiển nhiên vạn vạn nghĩ không ra sẽ phải đối mặt cục diện này.

Chẳng qua, thuật cưỡi ngựa của bọn họ cũng là vạn người chọn một.

Một tiếng gào thét, nghiêng đi nửa người, mã đao trong tay tung bay, không ngờ có tuyệt đại đa số trong nháy mắt làm ra phản ứng tốt nhất, trốn thoát khỏi phạm vi mưa tên.

Chẳng qua, cũng có một ít người không phản ứng kịp, tự nhiên phải vĩnh viễn ở lại nơi này.

Đương nhiên, người nằm xuống cũng là những người có thuật cưỡi ngựa kém hơn một bậc.

" A…" Nhị Hổ che lại gương mặt, nói thầm: " Không phát hiện, không phát hiện, cái gì ta cũng không nhìn thấy."

" Đại nhân? Ngài làm sao vậy?" Một gã tướng lãnh tiến lên hỏi, trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ tướng quân bị nổi điên.

Nhị Hổ buông tay xuống, đột nhiên chỉ vào hơn năm trăm cường đạo đã chuẩn bị sẵn, hung hăng nói: " Hắn ***, giết cho lão tử, giết sạch đám đui mù này."

Hai ngàn tinh binh phía sau đồng thời rống to một tiếng, thao túng chiến mã, phóng về phía trước.

Bọn họ đối với cử động kỳ dị của trưởng quan nghi hoặc khó hiểu, vì sao chỉ nhận chuẩn tấn công một đội ngũ. Chẳng qua điều này cũng không phải là vấn đề bọn họ nên lo lắng, bọn họ có khả năng làm được, chính là phục tùng mệnh lệnh, tuyệt đối phục tùng.

Ở phía sau bọn họ, hai bóng đen từ trên trời phi thân xuống, cũng không cùng bất cứ kẻ nào dây dưa, bọn họ tung hoành tự nhiên trong thiên quân vạn mã, mục tiêu bọn họ chỉ có một, chính là xe ngựa của Lưu Chính Đình.

Lưu Tuấn Thư huy mạnh trường thương trong tay, cao giọng hỏi: " Người tới là ai?"

Trình Gia Lễ cùng Trình Gia Đệ cao cao nhảy lên, nhưng khi bọn hắn chứng kiến trước mặt có hai bóng người, không hẹn mà cùng ngẩn ra, lập tức phản ứng, cao giọng quát: " Thích khách tới."

Lưu Tuấn Thư kinh dị đánh giá hai người đang tới gần, ở trong tim của hắn tràn ngập nghi ngờ, không phải nói chỉ có một người sao, như thế nào đột nhiên lại nhiều thêm một người?

Nhưng năng lực ứng biến của hắn càng nhanh hơn hai lão một bậc, lớn tiếng quát: " Có thích khách, hộ giá."

Quân đội ở trước mặt một trận bối rối, tựa hồ hai người kia cũng đã khơi lên sự biến hóa ngút trời.

Trong lòng Trình gia nhị lão đồng thời thầm mắng, Lưu Tuấn Thư thật đúng là cố ý dẫn theo một đám tàn binh bại tướng đến Thái Nguyên thành " đánh thu phong"( cướp đoạt mùa thu của Hung Nô nhân).

Đây là quân đội có tố chất gì chứ? Còn dám xưng là một trong năm đại quân đoàn của Đại Hán. Thật không biết là một đám rác rưởi từ đâu kéo tới, so với những tân binh còn chưa từng ra chiến trường còn không sánh bằng.

Nhưng ngay lúc bọn họ còn đang do dự, hai người kia đã đi tới trước xe ngựa của Lưu Chính Đình.

Mắt thấy hai tên thích khách ở trong đám người lại không xem ai ra gì thẳng tắp đi tới, trong lòng Lưu Chính Đình run sợ, trong miệng hắn cao giọng hét: " Hộ giá, hộ giá…"

Bình Luận (0)
Comment