Thương Thiên Phách Huyết

Chương 51

Kinh sư, đại sảnh phủ thừa tướng.

Trình Anh Hào ngồi trên sảnh, tuy cố gắng kiệt lực bảo trì trấn tĩnh, nhưng trên mặt vẫn không thể che giấu sự lo âu cùng lo lắng.

Bên trên hắn chính là đương nhiệm quân bộ đại nguyên soái Cổ Đạo Nhiêm, bên dưới ngang hàng là Trình Minh, huynh đệ đồng tông của hắn. Mà ngồi ngay ngắn ngay chủ vị là một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, chính là đương triều thừa tướng Mẫn Trì Đường Mẫn đại nhân. Lão nhân râu tóc đều bạc trắng, nhưng tinh thần thật tỉnh táo, động tác nhanh nhẹn, không hề có chút già lão.

" Thừa tướng, Trần bộ đầu cầu kiến." Lúc này một gia đinh tiến lên bẩm báo.

Mẫn Trì Đường nhíu mày, nói: " Mau mời."

" Dạ."

Chốc lát sau, gia đinh đưa đến một gã hán tử tinh tráng khoảng bốn mươi tuổi, người này chính là Đại Hán đệ nhất danh bộ danh dương thiên hạ, đương nhiệm hình bộ tổng bộ đầu Trần Ấu Côn Trần đại bộ đầu.

Trần Ấu Côn xuất hiện ở nơi này, không cần hỏi cũng biết là vì chuyện gì, quả nhiên Trình Anh Hào quá mức quan tâm, giành hỏi trước: " Trần bộ đầu, ngươi khám tra hiện trường, kết quả như thế nào?"

Đối với vị tân tú do Trình gia toàn lực bồi dưỡng này, Trần Ấu Côn rất quen thuộc, hắn rõ ràng được mấy người đang ngồi đều có quan hệ mật thiết, không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay nói: " Trình tướng quân, hạ quan tới hiện trường, lại hỏi cư dân gần đó, phát hiện ra mấy chỗ nghi điểm, nên hoài nghi vụ án này có kỳ hoặc khác."

Vô luận là lão mưu thâm tính như Cổ Đạo Nhiêm, hay là Trình Anh Hào lòng như lửa đốt, thậm chí ngay cả Mẫn Trì Đường vốn vững như Thái Sơn cũng bị lời này của hắn làm hấp dẫn, Trình Minh lại nhanh miệng hỏi: " Có chỗ nào khả nghi?"

" Khái…" Mẫn Trì Đường ho khan một tiếng, nói: " Trần bộ đầu, có chuyện từ từ nói, trước hết mời ngồi, dâng trà."

Trình Anh Hào cùng Trình Minh bây giờ mới phát giác bản thân quá nóng lòng, ngay cả lễ đãi khách cơ bản nhất cũng quên, đều đỏ mặt lên, cũng may tất cả mọi người biết tâm tình bây giờ của bọn họ, thật ra không ai trách móc.

" Tạ ơn thừa tướng." Trần Ấu Côn khách khí ngồi xuống, theo lễ tiết cũng bưng chén trà lên uống một chút, tiếp tục nói: " Hạ quan hỏi cư dân gần đó, phát hiện từ lúc tiếng hảm sát đến lúc chấm dứt, chẳng qua chỉ chừng thời gian của nửa chén trà nhỏ, có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như thế đã đem toàn bộ người của Trình công tử bắt đi, có thể thấy được thực lực của địch nhân cực mạnh, thật sự là làm cho người ta phải sợ hãi."

Đám người Mẫn Trì Đường trong lòng đều có đồng cảm liền gật đầu, có được Trình Gia Huy vị nhất phẩm cao thủ đi theo, dĩ nhiên còn bị người âm thầm bắt đi, vậy thực lực của địch nhân chỉ có thể lấy hai chữ kinh khủng để hình dung.

" Chỉ là trong quá trình hạ quan thẩm tra, phát hiện có dấu vết của nỗ tiến, mà loại nỗ tiến này cũng là lợi khí trong quân Đại Hán ta, chỉ là không biết vì sao rơi vào trong tay Khải Tác nhân." Trần Ấu Côn nhìn thấy tất cả mọi người đồng ý quan điểm của mình, tinh thần đại chấn, nói tiếp.

" Điều này cũng không kì quái, Khải Tác nhân cùng chúng ta giao chiến nhiều năm, đạt được chút chiến lợi phẩm cũng là việc bình thường." Trình Minh giải thích. Text được lấy tại Truyện FULL

" Dạ, tiên sinh nói rất đúng." Trần Ấu Côn ngoài miệng ứng đáp, nhưng trong lòng không cho là đúng, tuy là nỗ tiến từng bị Khải Tác nhân lấy được, nhưng nơi này là trọng địa kinh sư, khách lữ lui tới đều phải nghiêm tra, nếu nói bên trong không có nội ứng, Khải Tác nhân làm sao đem lợi khí này vận chuyển vào thành mà không bị phát hiện. Chỉ là nếu Trình Minh lại hạ kết luận, nên hắn cũng không cách nào nói hết sự suy luận phía sau của mình. Hắn chỉ là một bộ đầu nho nhỏ, lại làm sao dám cùng đệ nhất hùng nhân đương triều nguyên soái cãi cọ.

Chỉ là có chút lời thật sự không thể không nói, hắn suy nghĩ một lát, uyển chuyển nói: " Chỉ là theo hạ quan quan sát, hiện trường lưu lại tiễn ngân có chừng hơn mười mũi, nếu dựa theo thời gian gây án của đối phương suy đoán, bọn họ chỉ có một lần cơ hội phóng ra, nói cách khác địch nhân phải vận dụng hơn mười cây nỗ cung."

Nghe xong những lời này, chúng nhân đều bị kinh động, Cổ Đạo Nhiêm vỗ bàn mắng to: " Đám thành vệ quân đáng chết, đều là bị mù mắt chó sao? Toàn bộ phải đem chém đầu mới đúng."

Nếu như chỉ là một, hai cây nỗ cung bị lén trộm vận chuyển vào thành mà không bị phát giác, vậy thì còn thông cảm được. Nhưng nếu bị Khải Tác nhân vận chuyển hơn mười cây vào kinh sư mà không ai hay biết, vậy thành vệ quân khó thoát được tội. Nhưng bọn họ làm sao biết được, Tương Khổng Minh đem Gia Cát thần nỗ của đời sau làm ra dùng tại thời này, loại binh khí kỳ lạ một lần có thể phát ra hơn mười mũi tên còn chưa ai từng biết, nên khó tránh sự phỏng đoán sai lầm.

" Hạ quan nghĩ rằng, ngay cả Khải Tác nhân có thể thần không biết, quỷ không hay đem đám cung nỗ này trộm vận vào thành, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, tuyệt đối không có khả năng vận chuyển chúng rời khỏi đây. Cho nên muốn thỉnh cầu tra xét toàn thành, cho dù Khải Tác nhân đem toàn bộ tiêu hủy, cũng có thể sẽ tìm được một ít dấu vết."

" Nói cho cùng, bổn tướng cũng nên tiến cung diện thánh, thỉnh cầu tra xét toàn thành." Mẫn Trì Đường gật đầu khen.

" Dạ, thừa tướng đại nhân sáng suốt." Trần Ấu Côn vỗ mông ngựa một cái, theo sau ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.

Những người đang ngồi đều là hạng người khôn khéo, vừa nhìn bộ dáng của hắn đã biết có chuyện khó nói, Mẫn Trì Đường cùng Cổ Đạo Nhiêm nhìn nhau, nói: " Trần bộ đầu, ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."

" Dạ." Trần Ấu Côn cắn răng nói: " Hạ quan chỉ lo lắng phục kích Trình công tử không phải Khải Tác nhân, như thế cho dù chúng ta đem kinh sư quật ngược ba thước, cũng đừng mong có điều phát hiện."

Trình Anh Hào thất kinh nói: " Lời này sao nói như vậy?"

Trần Ấu Côn lại ôm quyền nói: " Tướng quân thử nghĩ, thứ nhất, Khải Tác nhân làm sao có được bản lãnh này, có thể đem nhiều vũ khí như thế trộm chuyển vào thành. Thứ hai, nơi này dù sao là kinh sư Đại Hán, thủ vệ sâm nghiêm, bọn họ lại có thể đem tất cả những người bị bắt mang đi, vậy họ mang giấu ở nơi nào. Còn có một điểm chủ yếu nhất, Khải Tác nhân nếu đã tính toán nghĩ kỹ trộm nhập kinh sư, phải lo nghĩ tới đại sự. Lại làm sao vì đánh lén Trình công tử mà lại lộ ra hành tung. Trình công tử ở nam phương phía xa, không có qua lại gì với Khải Tác nhân, đừng nói là có ân oán. Hạ quan thật sự nghĩ không ra dụng ý khi bọn họ động thủ bắt cóc con tin."

Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn đều nói không ra lời, bọn họ thân là phần tử trung tâm của Trình gia, tự nhiên biết Trình Anh Kiệt không những có quan hệ với Khải Tác nhân, hơn nữa còn là quan hệ mật thiết, chỉ là lời này vô luận thế nào cũng không thể nói với Trần Ấu Côn.

" Việc này tạm thời khoan nói, Trần bộ đầu, ngươi trở về điều tập nha môn bộ khoái, chuẩn bị tra xét, nếu nhân lực không đủ, lão phu sẽ mời thành vệ quân trợ ngươi một tay." Cổ Đạo Nhiêm mở lời đánh vỡ không khí trầm muộn.

" Dạ, hạ quan cáo lui." Trần Ấu Côn thi lễ, nhanh chóng rời đi. Vừa đi, vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Có thể làm được vị trí tổng bộ đầu toàn quốc, bản lãnh nhìn mặt đoán người của Trần Ấu Côn thiên hạ vô song, loại vẻ mặt mất tự nhiên của mọi người toàn bộ bị hắn xem vào trong mắt, lúc này hắn đã biết mình suy đoán sai lầm rất lớn. Tên Trình Anh Kiệt Trình công tử này khẳng định có quan hệ khó thể nói rõ với Khải Tác nhân.

Mà quân Đại Hán cùng Khải Tác nhân lúc giằng co tại tây tuyến, Trình Anh Kiệt lại cùng Khải Tác nhân tiến hành tiếp xúc bí mật, hơn nữa hiển nhiên là có được sự ủng hộ toàn lực của Trình gia. Điều bí mật này dĩ nhiên có huyền hồ, chẳng qua, điều này hiển nhiên đã vượt khỏi phạm vi năng lực của chính mình. Sự việc quan hệ trọng đại, chính mình vạn vạn không thể đụng chạm, nếu không sợ rằng ngay cả tính mạng lẫn gia đình đều không thể giữ lại.

Nhìn thấy Trần Ấu Côn rời đi, Cổ Đạo Nhiêm thở dài một hơi, nói: " Nghĩ không ra sự trả thù của Khải Tác nhân lại nhanh như vậy, lúc này đây thật sự là tính sai."

Trình Minh siết chặt nắm tay, nói: " Cũng do Hứa Hải Phong kia, cũng không biết hắn từ nơi nào chui ra, nếu không phải do hắn công hạ Lâm An thành, chúng ta đã sớm đại công cáo thành. Chỉ cần hôn quân kia bị bắt, thiên hạ đại loạn, Trình gia chúng ta ở tại nam phương có thể thừa thế dựng lên, nhanh chóng cướp lấy thiên hạ."

Mẫn Trì Đường khoát tay nói: " Sự tình nếu đã xảy ra, hiền chất không cần nhắc lại, mọi sự cẩn thận trên hết."

Trình Minh lập tức cúi đầu thụ giáo: " Dạ, tiểu chất tuân mệnh."

" Cổ thúc, tên Hứa Hải Phong kia rốt cục là nhân sĩ phương nào, Hắc Kỳ quân của hắn thật sự lợi hại như vậy sao?" Trình Anh Hào đã sớm nghe qua đại danh của Hắc Kỳ quân, chỉ là trải qua việc vô số người cố ý thêm mắm dặm muối, khen ngợi đến mức người khác nghe cũng không thể tin, cho nên trong lòng hắn sớm có hoài nghi, lúc này mới chân chính hỏi ra.

Cổ Đạo Nhiêm bất đắc dĩ gật đầu, nói: " Đề bạt Hứa Hải Phong có lẽ là điều sai lầm lớn nhất trong đời lão phu, vốn lão phu niệm hắn là một nhân tài, tưởng muốn thu về dưới trướng, không ngờ hắn lại đi quan hệ thân thiết với Phương gia tiểu tử, hai người thậm chí đã kết bái làm huynh đệ, làm cho lão phu vô cùng hối hận."

Trình Anh Hào nghe Cổ Đạo Nhiêm nói lời trịnh trọng như thế, trong lòng đã tin bảy phần, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ: " Nói như vậy, lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân thật sự là lợi hại như trong truyền thuyết, mà ngay cả năm đại quân đoàn của Đại Hán ta cũng không thể địch?"

Cổ Đạo Nhiêm giương mắt nhìn lên trần nhà, phảng phất như tự thì thào: " Hứa Hải Phong nhìn qua không thấy có điều gì kỳ dị, chỉ là phương pháp luyện binh thật có bí mật độc đáo. Hắn sở luyện quân binh, chính là hổ bí chi sư chân chính, quân kỷ nghiêm minh, sĩ tốt cường hãn không sợ chết, lại có Tần Dũng cùng Triết Biệt hai vị đại tướng vô địch áp trận, chỉ cần có một đội quân chừng một phần mười của một đại quân đoàn, vậy đã đủ kháng cự năm đại quân đoàn. Ngày sau nếu hiền chất gặp hắn trên sa trường, lão phu có một lời khuyên."

Ánh mắt Trình Anh Hào ngưng tụ, liền vội vàng hỏi: " Cổ thúc có gì dạy bảo, tiểu chất nhất định ghi tạc vào tâm."

Cổ Đạo Nhiêm cười khổ nói: " Ta chỉ tặng ngươi bốn chữ " tránh lui thật xa"."( từ này là thối tị tam xa, mình không dịch theo đúng từ, nên chỉ dùng thoát nghĩa cho dễ hiểu).

" Tránh lui thật xa?" Trình Anh Hào kinh hô.

" Không sai, đương kim thế gian, tuyệt đối không có chi bộ đội nào có thể cùng Hắc Kỳ quân chính diện chống lại, địa phương có thể đánh bại bọn họ, tuyệt đối không phải trên chiến trường." Cổ Đạo Nhiêm nghiêm mặt nói.

" Dũng tướng như thế, đáng tiếc không để cho Trình gia chúng ta sử dụng, đáng tiếc a…" Trình Anh Hào vạn vạn không ngờ Cổ Đạo Nhiêm lại sùng bái Hắc Kỳ quân như thế, nghĩ đến Trình gia nếu muốn thành nghiệp bá, chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải đối mặt đánh với họ một trận, trong lòng không khỏi dâng lên trận rùng mình.

" Đã như vậy, phải đem trừ đi, để tránh lưu lại hậu hoạn." Mẫn Trì Đường như đinh chém sắt nói: " Việc này chúng ta không tiện tự tay động thủ. Nhưng ta nhớ Phương Lệnh Thiên lão nhi gần đây một mực ở trước mặt thánh giá đề cử Hứa Hải Phong đảm nhiệm đi sứ Hung Nô, vậy chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền, bán cho hắn mặt mũi là được."

" Ý tứ của Mẫn huynh là…" Cổ Đạo Nhiêm cũng là tuổi già thành tinh, vừa nghe lời này liền rõ ràng ý tứ bên trong, gật đầu nói: " Không sai, mượn đao giết người, đúng thật là biện pháp tốt."

" Chỉ là lần này phải có kế hoạch chu đáo, vô luận như thế nào cũng phải cho hắn táng thân nơi Hung Nô." Mẫn Trì Đường âm trầm nghiêm mặt nói.

" Đúng vậy, tiểu chất cũng nên bàn với gia phụ, thật vạn bất đắc dĩ, cho dù là thỉnh lão tổ tông ra tay, cũng phải nhất định diệt hắn." Trình Anh Hào hung hăng nói.

Chúng nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nếu có một trong thiên hạ tam đại tông sư Trình Huyền Phong Trình lão gia tử tự tay xuất thủ, vậy Hứa Hải Phong khẳng định là khó thoát tai kiếp.

Bình Luận (0)
Comment