Thương Thiên Phách Huyết

Chương 55

Đại bộ đội nhiễu quanh kinh thành một vòng, rốt cục đi tới đại giáo trường. Tuy hoàng gia tuyên bố cùng vui với dân chúng, nhưng vị trí của đại giáo trường có hạn, dung nạp không hết dân chúng toàn thành, huống chi quan viên phú hào cùng với thân hữu hạ nhân của họ đã chiếm đi hơn phân nửa vị trí. Vì thế chân chính mở ra cho dân chúng chỉ có đài quan sát phía bắc.

Bộ đội vừa tiến vào đại giáo trường, liền mang đến hoan hô kinh thiên động địa, dân chúng Đại Hán là dân chúng biết đủ nhất trên đời này, yêu cầu của bọn họ đối với quân đội của nước mình cũng không cao, chỉ cần một thắng lợi nho nhỏ, bọn họ đều có thể cao hứng vui mừng, huống chi là buổi khánh điển to lớn hiếm thấy này.

Từ sau khi Phương Lệnh Thiên thay mặt Hắc Kỳ quân báo danh tham gia lễ duyệt binh, đại thống lĩnh Lưu Chính Trung của Hoàng Long quân đoàn phụ trách phương diện này liền nói thầm trong lòng, hắn từng kiến thức qua thực lực của Hắc Kỳ quân tại thành Lâm An, dưới tình huống nhân số bằng nhau, bên trong cảnh nội Đại Hán không còn chi bộ đội nào có thể sánh vai cùng bọn họ, cho nên lúc an bài đội liệt diễu hành, cũng đã ra tay chân.

Tựa như thời khắc này, thương kỵ binh của Hồng Sắc Hải Dương cùng thiết kỵ của Hoàng Long quân đoàn cùng xếp hàng đầu, xa xa tránh khỏi Hắc Kỳ quân, mà Kỳ Lân quân đoàn cùng Thương Lang quân đoàn lại ngây thơ bị xếp ngay bên cạnh Hắc Kỳ quân.

Lúc này bên trong Hắc Kỳ quân, ngoại trừ Triết Biệt, còn có ba huynh đệ An Đức Lỗ, cùng với hơn trăm cao thủ đứng nhất, nhị tới tam phẩm giang hồ áp trận. Dưới sự dẫn dắt của ba huynh đệ An Đức Lỗ, đám võ học cao thủ này đem khí thế của chính mình ngưng làm một thể, hướng bốn phương tám hướng tản mát đi ra, ở trong phạm vi nhất định chung quanh đều bị khí thế của bọn họ bao phủ.

Loại tràng diện này tuyệt đối là kỳ quan có một không hai, không còn có chi bộ đội thứ hai hoặc là môn phái nào có thể làm được.

Cho dù có môn phái hoặc thế gia nào có thể có được hơn trăm cao thủ như thế, lại mời được ba cao thủ nhất lưu như huynh đệ An Đức Lỗ, cũng là vô dụng. Bởi trăm người trăm lòng, hết thảy những hạng người có võ công cao cường, đều tự xem mình rất cao, khinh thường cùng người liên thủ. Muốn bọn họ theo quy củ buông tha cho sự tôn nghiêm của chính mình, lại làm giống như một binh lính nhỏ gia nhập bộ đội, lại còn muốn vạn người một lòng, không ai làm ra sai lầm, đó là việc vạn lần không có khả năng.

Kỳ Lân cùng Thương Lang quân đoàn đứng ngay bên cạnh bọn họ, cảm xúc sâu nhất, hai vị tướng lãnh chỉ huy của hai chi bộ đội ở trong lòng đem Lưu Chính Trung mắng đến chó huyết vòi phun, nhưng thời khắc này cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngạnh chống không đi quản tới, đương nhiên, đối với động tác của bộ hạ cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, làm như nhìn mà không thấy.

Chứng kiến một đội quân lính hùng tráng uy vũ xếp hàng ngay trước đài cao, vô luận là Hán Hiền đế hay là văn võ bá quan đều tán thưởng không thôi.

Theo sau chính do lễ bộ thượng thư chủ trì khánh điển, đầu tiên tuyên đọc thành quả lần đại tiệp này cùng với sự tưởng thưởng cho các đội quân, kế tiếp là những nghi thức hạn chế khác. Hứa Hải Phong nghe tới mơ màng buồn ngủ, thật vất vả đợi được nghi thức chấm dứt, mới tới bộ phận cao triều của khánh điển lần này, đó chính là quân đội hiến nghệ biểu diễn. Truyện được copy tại Truyện FULL

Loại tính chất biểu diễn tài nghệ này có tính thực dụng lớn hơn, các doanh biểu diễn đều có ưu điểm lớn nhất của mình, như Thiên Ưng quân đoàn thì có bách bộ xuyên dương( trăm bước trúng bia), thuật cưỡi ngựa của Hồng Sắc Hải Dương, hay bách nhân côn vũ( trăm người múa côn)….Ở phương diện này Hắc Kỳ quân kém cỏi hơn nhiều, ngay cả một tiết mục biểu diễn cũng không có. Chỉ là những nhân vật lớn trên khán đài không có ai dám can đảm xem thường đám hắc y nhân trầm mặc không hề lên tiếng này.

Từ chi bộ đội thứ nhất bắt đầu biểu diễn đã qua hai giờ, nhưng Hắc Kỳ quân vẫn đứng yên giữa sân, giống như năm trăm bức tượng gỗ được điêu khắc, không người nào nhúc nhích dù chỉ một chút. Chỉ bằng quân kỷ như vậy, liền đủ cho các vị tướng quân hâm mộ vô cùng.

Biểu diễn xong, chúng quân đội lục tục tản ra, chỉ để lại một khối đất trống ngay giữa, nơi đó được kiến tạo một tòa đài gỗ cao lớn. Lúc này, ai cũng biết buổi biểu diễn chính đã bắt đầu.

" Hoàng thượng có chỉ, luận võ chính thức bắt đầu. Ai lấy được danh trạng nguyên trong quân sẽ được thưởng một ngàn lượng hoàng kim, phong Thiên Hộ Hầu."

Lập tức lại một làn sóng hô to vạn tuế, người có năng lực cùng tin tưởng đều rục rịch chuẩn bị, thật sự kích động. Nếu ở trường hợp đang được vạn người chú ý có thể lực áp quần hùng, tiền đồ ngày sau sẽ không thể hạn lượng, cho dù không thể đoạt được khôi thủ, cũng có biểu hiện thật tốt thì đối với sĩ đồ ngày sau cũng có đầy tương lai.

Trong quân thật nhiều hào kiệt, không có tập tục gì bó buộc, không bao lâu, trên đài gỗ đã có người bắt đầu chém giết.

Dựa theo quy củ dĩ vãng, phàm là người có quân tịch hay quan viên ngoài ngũ phẩm đề cử cũng có thể tham gia tỷ thí. Nhưng từng người cũng chỉ có một lần cơ hội, nói cách khác một khi bị đánh bại, sẽ không được trở lên trên đài.

Mà người thủ thắng cũng tự động trở thành đài chủ, cần phải tiếp nhận sự khiêu chiến của người khác mà không thể cự tuyệt, chẳng qua, một khi thắng được liên tiếp bảy trận, sẽ thành công bảo vệ lôi đài, đạt được danh xưng lôi chủ, sau đó chen chân vào cuộc thi bên trong, cuộc thi này mới thật sự là địa phương khảo nghiệm năng lực một người.

Chủ yếu là bởi vì nhân số tham gia quá nhiều, hoàng đế cùng bách quan không có khả năng xem hết, một khi hoàng thượng không còn hăng hái xem tiếp, bãi giá hồi cung, cả triều văn võ cũng sẽ tản hơn phân nửa. Khi đó, cả đại giáo trường cũng sẽ chia thành năm lôi đài, tuyển chọn người thi đấu. Tỷ thí như vậy sẽ kéo dài ba ngày, sau ba ngày hoàng đế bệ hạ sẽ tự mình chủ trì cuộc thi trước điện.

Nếu lúc hoàng thượng còn xem mà còn có thể bảo vệ lôi đài, cấp cho hoàng thượng lưu lại ấn tượng thật sâu, vậy lúc thi đấu trước điện sẽ được chiếm cứ tiện nghi lớn lao. Đương nhiên, đạo lý này ai cũng biết, những người không có lòng tin tưởng nhiều sẽ cố ý tách ra khỏi giai đoạn này, chuyên môn đợi lôi đài chia ra làm năm mới thượng đài, khi đó lực cản cũng sẽ giảm bớt rất nhiều, chỉ cần có đủ thực lực, thì sẽ thuận lợi vượt qua kiểm tra. Bởi vì lúc đó cơ hội mỗi người đều nhiều hơn, tu vi lại sàn sàn như nhau nên cũng không cần phải liều mạng thi đấu.

Không qua bao lâu, hai người đả đấu trên lôi đài đã biến thành cao thủ đối quyết. Hai người giao thủ đều trên dưới ba mươi, Hứa Hải Phong kinh ngạc phát hiện, công phu của bọn họ không ngờ cũng không dưới mình, nói cách khác bọn họ đều đạt tới tiêu chuẩn nhất phẩm cao thủ trên giang hồ.

Bên trong triều đình, thật sự là đầm rồng hang hổ, tùy tiện chỉ hai vô danh tiểu tốt cũng đã có được công phu bậc này. Hai tên cao thủ kia đối quyết đã hấp dẫn sự chú ý của Hán Hiền đế, chứng kiến hoàng đế bệ hạ chuyên chú như thế, tiếng ồn ào gần bên cũng thiếu đi rất nhiều, càng nhiều chính là tiếng ủng hộ than thở liên tục.

Nhìn bọn họ giao thủ, Hứa Hải Phong cũng vô cùng cao hứng, thu hoạch không ít, đột nhiên cảm thấy thân thể Phương Lệnh Thiên chấn động, hắn kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Phương Lệnh Thiên lộ ra thần sắc lo lắng, không khỏi nhỏ giọng hỏi: " Nghĩa phụ, ngài làm sao vậy?"

Lấy thân phận địa vị lúc này của Phương Lệnh Thiên, tự nhiên là ngồi riêng một bàn, hắn cố ý đem Hứa Hải Phong lôi đến ngồi chung, chính là hướng mọi người tuyên cáo, Hắc Kỳ quân đã thuộc Phương gia, không nên tiếp tục đánh chủ ý gì.

Bây giờ nghe Hứa Hải Phong hỏi tới, ánh mắt hắn cũng không rời khỏi lôi đài, chỉ thấp giọng nói: " Hai người đang giao đấu bên trên, thủ lôi đài chính là tân tú Phương Hữu Lăng mới quật khởi của Phương gia ta, mà đánh lôi đài cũng chính là Trình gia Trình Khuê An."

Nguyên lai là vì con cháu nhà mình mà lo lắng, Hứa Hải Phong cũng không nói chuyện, dù sao có vị đại lão quân bộ như Phương Lệnh Thiên ở đây, cho dù Phương Hữu Lăng có thua, thành tựu ngày sau chắc cũng không thấp hơn Trình Khuê An.

" Trình gia thật sự là lấn hiếp người quá đáng." Phương Lệnh Đức ở bên cạnh hung hăng nói.

Hứa Hải Phong cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: " Nhị thúc( hắn nhận Phương Lệnh Thiên làm nghĩa phụ, tự nhiên phải gọi Phương Lệnh Đức là nhị thúc), ngài nói gì?"

Phương Lệnh Đức đầy mặt không vui nói: " Theo lý mà nói, nếu Hữu Lăng đã lên, thì tam đại thế gia còn lại sẽ không nên phái người lên đấu. Chính là khi Hữu Lăng vừa đánh bại ba người, mà Trình Khuê An lại cố ý đợi lúc nó tổn hao nhiều khí lực mà nhảy lên khiêu chiến, đây không phải rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi hay sao."

" Nga…" Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, nhưng trong lòng hắn cũng còn một câu chưa nói, nguyên lai là mấy đại thế gia các ngươi đã có ăn ý trước, chẳng trách mỗi lần thủ lôi thành công đều là con cháu của tứ đại thế gia.

" Không tốt, ai, Hữu nhi muốn thất bại, với võ công của hắn không ngờ không thể tiến vào vòng trong, thật sự là đáng tiếc. Lần này chứng thật là quá nóng nảy." Phương Lệnh Thiên tiếc hận nói.

Hứa Hải Phong quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy thân hình cao lớn của Trình Khuê An đang hươ thiết kiếm, từng bước khẩn bức, mà Phương Hữu Lăng đúng thật là không còn đủ khí lực, đã không còn lực hoàn thủ, chỉ có thể toàn lực tránh né, rốt cục không kịp tránh thoát, bị một cước của hắn đá ngã xuống lôi đài.

Hứa Hải Phong cũng đáng tiếc cho hắn, Phương Hữu Lăng đã đạt tới tiêu chuẩn nhất phẩm cao thủ, ở trong quân có thể thắng được hắn cũng không có mấy người, không ngờ cũng không thể chen chân vào vòng trong, cũng chỉ đành trách hắn vận khí không tốt.

Phương Lệnh Đức nhìn Trình Khuê An giơ cao bảo kiếm, bộ dáng đầy mặt xuân phong, trong lòng tức giận, nhìn Hứa Hải Phong nói: " Phong nhi, ngươi phái người đi giáo huấn hắn một chút, nếu Trình gia không cho chúng ta vào vòng trong, ta cũng muốn bọn họ thua ngay tại chỗ này." Phương Lệnh Đức từng gặp qua thân thủ của Lâm Trường Không, biết lấy bản lãnh của hắn đối phó Trình Khuê An chỉ là chuyện nhỏ, nên mới nói ra nghe thật dễ dàng.

Hứa Hải Phong mỉm cười, nếu là thế gia khác hắn chỉ đành cười trừ, nhưng còn Trình gia sao?

Từ sau khi nghe xong tao ngộ của tỷ tỷ Lâm Uyển Nhàn, hắn đối với nam phương Trình gia cũng không có nửa phần hảo cảm.

Huống chi nếu đã động tới Trình Anh Kiệt, vậy đã cùng Trình gia hạ xuống huyết cừu không đội trời chung, tuy hiện tại bọn họ còn không biết, nhưng cũng không đại biểu ngày sau sẽ không phát giác, cho nên chuyện gì có thể đả kích Trình gia hắn đều vui vẻ đi làm. Hắn kề tai nói vài câu với Phương Lệnh Đức, hai mắt Phương Lệnh Đức lập tức sáng ngời hỏi: " Việc này là thật? Hắn thật có dũng lực như thế?"

Hứa Hải Phong gật đầu vỗ ngực, khẳng định nói: " Nhị thúc yên tâm, tiểu chất lừa ai cũng không dám lừa nhị thúc, thần lực của Tần Dũng quả thật là không thể tưởng tượng."

" Được, ta làm theo ý ngươi, để cho tiểu bối của Trình gia xem rõ, Phương gia ta không dễ trêu chọc như vậy." Phương Lệnh Đức nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, Hứa Hải Phong vội vàng gọi Tần Dũng đang ngồi nhét thực vật đầy miệng ở phía sau mình, phân phó vài câu, mới cho hắn đi theo Phương Lệnh Đức.

Cử động lần này của bọn họ đương nhiên không thể gạt được Phương Lệnh Thiên, hơn nữa với sự cao lớn của Tần Dũng, vừa đứng lên không muốn gây sự chú ý cho người cũng không có khả năng. Chẳng những đập vào mắt đám người Trình Anh Hào, mà ngay cả Hán Hiền đế cũng đều chú ý tới.

Nhìn thấy Tần Dũng đi theo Phương Lệnh Đức đang hầm hầm tức giận, bọn họ đều đoán được vị Phương gia lão nhị đã thật sự nổi giận, nghĩ muốn tìm về mặt mũi. Hán Hiền đế hăng hái nhìn Phương, Trình nhị gia, bỏ đi ý niệm hồi cung trong đầu. Lão thái giám bên người hầu hạ hắn nhiều năm, đối với cử động của vị chí tôn này hiểu rõ như lòng bàn tay, lập tức rót đầy rượu cho hắn, đồng thời ra dấu tạm hoãn khởi giá.

Đã từng gặp qua thần lực của Tần Dũng, Cổ Đạo Nhiêm cùng Trình Minh đều đồng thời biến sắc, Trình Khuê An tuy đã là chuẩn nhất lưu cao thủ, nhưng thần lực trời sinh của Tần Dũng đã đạt tới cảnh giới kinh khủng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hai người nếu tranh đấu, chỉ sợ Trình Khuê An sẽ gặp điều không may.

Bình Luận (0)
Comment