Thương Thiên Phách Huyết

Chương 64

Hứa Hải Phong theo Phương Lệnh Thiên dẫn dắt chào qua mọi người, qua hồi lâu mới xem như ứng phó xong xuôi, Phương Lệnh Thiên nhìn hắn lần đầu tiên kinh nghiệm qua loại tình huống này, tinh thần có chút không thích ứng bèn nói: " Phong nhi, nếu sau này ngươi lập chí phát triển tiền đồ mà muốn có thành tựu, vậy có chút ứng xử là không thể né tránh. Ngươi còn trẻ, có con đường rất lớn phải đi, nên phải chú tâm học nhiều về phương diện này một chút."

" Dạ, con biết." Hứa Hải Phong cảm kích nhìn Phương Lệnh Thiên, chỉ nghe những lời này là biết hắn thật sự xem mình như con cháu mà đối đãi, lại nghĩ tới công phu do Tương Khổng Minh dạy cho, lập tức hiểu rõ trong lòng, có chút hiểu được nói: " Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình lão luyện tức văn chương( Hiểu biết chuyện thế sự cũng là một học vấn, làm người phải lão luyện tinh tế), những lời này con đã học qua."

Phương Lệnh Thiên ngẩn ra, ngừng chân, khóe miệng khẽ động, thấp giọng ngâm lại hai câu thơ kia. Rốt cục động dung, nói: " Hay cho câu thế sự động minh giai học vấn, nhân tình lão luyện tức văn chương. Nghĩ không ra Phong nhi ngươi còn thấu triệt hơn so với vi phụ a."

Nét mặt Hứa Hải Phong đỏ lên, nói: " Nghĩa phụ quá khen, hai câu này là do một thủ hạ của con nói, hắn thường xuyên niệm nháo bên tai của con, muốn không nhớ cũng khó."

" Ai, tiểu tử ngươi đó, thật sự đang ở trong phúc mà không biết phúc." Phương Lệnh Thiên âm thầm lắc đầu, như thế nào cũng nghĩ không thông vì sao lại có đông đảo kỳ nhân dị sĩ vì hắn hiệu mệnh như thế.

Ngoại trừ một thân quái lực như Tần Dũng, có thể ở ngoài ngàn thước lấy mạng người như Triết Biệt, hai vị nhất phẩm cao thủ khó gặp, còn có vị quân sư thần bí khó lường kia. Những người này dù một người cũng là nhân tài cực kỳ khó được, những thế lực khác nghĩ muốn chiêu lãm một người còn là muôn vàn khó khăn, cho dù thiên tân vạn khổ tìm được một người, cũng phải như hầu hạ đại gia mà hết lòng cung dưỡng.

Nhưng Hứa Hải Phong rõ ràng chỉ đối đãi với bọn họ như những thuộc hạ bình thường, mà bọn họ cũng là cam tâm tình nguyện, không nửa câu oán hận, càng khó chính là trung tâm cảnh cảnh, quyết không hai lòng.

Trong lòng Phương Lệnh Thiên đột nhiên toát ra một ý niệm, nếu thuộc hạ của Hứa Hải Phong bị một vị điện hạ trong nhị vị chiêu lãm đi qua, vậy ngôi vị hoàng đế phỏng chừng không cần tranh giành nữa. Trách không được nhị vị điện hạ mặc dù đã biết quan hệ của Phương gia và Hứa Hải Phong nhưng vẫn luôn muốn tiến đến thử xem một chút. Truyện được copy tại Truyện FULL

Đúng lúc này, ngoài cửa đi vào mấy người, Hứa Hải Phong vừa nhìn thì ra đều là người quen. Dưới sự suất lĩnh của đương triều thừa tướng Mẫn Trì Đường và đại nguyên soái Cổ Đạo Nhiêm, đám người Trình Anh Hào cùng chậm rãi đi vào.

Thân phận mấy người bọn họ cũng không phải chuyện đùa, tuy vị thừa tướng Mẫn Trì Đường trong thực quyền còn phải chịu sự ức chế của tam đại thế gia kia, nhưng trên danh nghĩa luôn đứng đầu trăm quan, bởi vậy người tiến lên làm lễ ra mắt quả thật không ít.

Bên này hàn huyên còn chưa chấm dứt, đôi mắt Hứa Hải Phong liền nhìn thấy một thân ảnh chợt lóe ngoài cửa, sau đó một dung nhan tuyệt thế khiến cho hắn hồn oanh mộng khiên xuất hiện trong tầm mắt.

Đường Nhu Nhi một thân trang phục lễ hội chậm rãi tiến vào diễn vũ thính. Sự xuất hiện của nàng phảng phất như một dòng suối mát chảy vào dòng sông khô cạn, làm cho tinh thần mọi người rung lên.

Trong diễn vũ thính không thiếu quý phụ thục nữ, nhưng sự xuất hiện của Đường Nhu Nhi, lại làm mọi người phải thất sắc, từng khóe mắt môi cười của nàng đều có vẻ tao nhã mà xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng cũng đã vượt siêu cực hạn, vô luận là nam hay nữ, đều bị tuyệt thế phương hoa của nàng hấp dẫn.

Phía sau Đường Nhu Nhi, đi theo là một vị tuổi trẻ trang phục như kiếm khách, khuôn mặt anh tuấn, bước tiến vững chắc, ở trong vô hình cùng làm cho mọi người có ấn tượng kiên nhẫn vô cùng, bởi vậy cũng thấy được người này không phải hạng người phàm tục.

" Hừ..." Một tiếng hừ lạnh vang lên bên trái Hứa Hải Phong, hắn quay đầu lại vừa nhìn, nguyên lai là ngũ vương tử Ngô vương Lưu Chính Khải.

Phương Lệnh Thiên kéo ống tay áo Hứa Hải Phong, dùng thanh âm thật thấp nói: " Ngũ điện hạ từ sau khi gặp qua Đường Nhu Nhi, liền bị sét đánh, một lòng thầm nghĩ nghênh đón nàng làm vương phi, cưới thành phi tử, vì thế cho tới nay còn chưa chịu lập gia đình. Chỉ là cho tới bây giờ Đường Nhu Nhi còn chưa để vào mắt."

Trong lòng Hứa Hải Phong thật khó hiểu chợt nhẹ đi, đột nhiên nghĩ tới thanh niên cùng đi vào với nàng, liền hỏi: " Người ở phía sau là ai?"

" Đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Trình gia Trình Anh Đào, võ công cao, nghe nói cách vị trí nhất phẩm cũng chỉ còn một đường mỏng manh, hắn cũng là một trong những lôi chủ của cuộc thi lần này, là đối thủ điện thí lớn nhất hôm nay của ngươi." Phương Lệnh Thiên trịnh trọng nói.

Trong lúc hai người họ đang thầm thì nói chuyện, ánh mắt Đường Nhu Nhi chuyển quanh một vòng trong đại sảnh đi tới trên người hắn. Tuy ngoài miệng Hứa Hải Phong đang nói chuyện với Phương Lệnh Thiên, nhưng đôi mắt vẫn len lén nhìn Đường Nhu Nhi. Biểu hiện này của hắn cũng không làm người ta chú ý, bởi vì thời khắc này ít nhất có một nửa người có mặt đang làm chung một động tác như hắn.

Nhìn thấy ánh mắt Đường Nhu Nhi nhìn về phía mình, Hứa Hải Phong tránh cũng không thể tránh, không thể làm gì khác hơn là đành khởi vẻ mặt tươi cười nghênh tiếp ánh mắt đẹp kia.

Ánh mắt Đường Nhu Nhi tiếp xúc ánh mắt Hứa Hải Phong, nguyên bổn đôi mắt sáng ngời trong suốt lập tức nổi lên biến hóa, ngượng ngùng, tức giận, phẫn hận cùng với một tia mừng rỡ khó có thể phát hiện. Hứa Hải Phong mở miệng cười với nàng, Đường Nhu Nhi nhìn vào miệng của hắn, cũng không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên khóe miệng mỉm cười quay đầu đi, chỉ là trên gương mặt khó thể tránh khỏi một tầng đỏ ửng kinh tâm động phách.

Từ một khắc Đường Nhu Nhi bước vào, chính là tiêu điểm cho mọi người chú ý. Nàng cùng Hứa Hải Phong nhìn nhau, biến hóa trong ánh mắt cùng với vẻ mặt cuối cùng đều rơi vào trong mắt hữu tâm nhân. Nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Hứa Hải Phong lại thêm nhiều ánh mắt bất thiện.

Đặc biệt bên trong có hai đạo ánh mắt, vô cùng thực chất, Hứa Hải Phong thậm chí còn cảm thấy sát ý vô tận. Hắn như cố ý vô ý nhìn về phía chủ nhân của hai đạo ánh mắt này. Một là Trình Anh Đào đi cùng Đường Nhu Nhi vào đại sảnh, người còn lại chính là người có thân phận vô cùng tôn quý, ngũ điện hạ Lưu Chính Khải.

Trong lòng phát lạnh, Trình gia cũng thôi đi, dù sao đã cùng bọn chúng kết xuống oán cừu, chỉ sợ rơi vào cục diện không chết không thôi. Nhưng Lưu Chính Khải không ngờ cũng động sát khí đối với mình, điều này chỉ có một nguyên nhân, Đường Nhu Nhi. Hứa Hải Phong không khỏi thầm mắng một câu: " Hồng nhan họa thủy.", chỉ là nếu trở lại thêm một lần, hắn vẫn lựa chọn được thân thiết với mỹ nhân.

Biến hóa thật nhỏ này đồng dạng không thể gạt được lão gian cự hoạt Phương Lệnh Thiên, sắc mặt hắn khẽ biến, hỏi: " Phong nhi, chẳng lẽ ngươi cùng Đường Nhu Nhi có cái gì...cái gì liên quan sao?"

Hứa Hải Phong cười khổ nói: " Nghĩa phụ, cũng không có gì, chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi."

Phương Lệnh Thiên nhìn hắn nửa giây, rốt cục lắc đầu nói: " Ai, chuyện người tuổi trẻ các ngươi ta không muốn quản, chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, phàm là phải suy nghĩ mới đi, Đường Nhu Nhi chẳng những là nữ nhi mà lão Đường thương yêu nhất, còn là đệ tử duy nhất của một trong tam đại tông sư Lê Ngạn Ba. Cho nên nàng không thèm nhận sự theo đuổi của ngũ điện hạ, mà ngũ điện hạ cũng không dám làm gì nàng."

" Dạ, con rõ ràng."

" Hoàng thượng giá lâm." Một thanh âm như gà trống bị thiến âm nhu vang lên.

Theo tiếng tung hô vạn tuế của mọi người, Hán Hiền đế ngồi lên ngai vàng. Sau đó lễ bộ thương thư Thái Quân Mang tuyên cáo những người đoạt lôi chủ của lần thi đấu này, tổng cộng có bảy vị tuyển thủ, có thể nói là trước nay cũng ít có. Bởi vậy có thể thấy được, Đại Hán quốc vận xương long, vũ phong thịnh hành, có thể lấy được thắng lợi đối với Khải Tác nhân cũng không ngẫu nhiên. Đương nhiên hết thảy công tích này đều là do Hán Hiền đế bệ hạ anh danh thần vũ chỉ đạo mới có thể thuận lợi lấy được.

Tài văn bút của Thái Quân Mang thật tốt, không có một câu văn vỗ mông ngựa nào rõ ràng, nhưng tùy tiện làm cho người nghe như thế nào đều cảm giác được là đang vỗ mông ngựa cho Hán Hiền đế. Mà Hán Hiền đế ngồi trên ngai vàng, hai mắt khép hờ, khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên là cực kỳ hưởng thụ.

Suốt nửa giờ sau, Thái Quân Mang mới tuyên đọc xong, bên dưới mọi người cũng liên tục chúc mừng, đã đem Hán Hiền đế khen thành minh hoàng khai thiên tích địa đệ nhất.

Hứa Hải Phong ở bên dưới nghe xong hồi lâu, ngay cả bản thân cũng cảm thấy đỏ mặt, nhưng nhìn mọi người đều có vẻ thản nhiên, mà ngay cả Phương Lệnh Thiên cũng không ngoại lệ, không khỏi thầm cảm thấy xấu hổ. Xem ra Phương Lệnh Thiên nói đúng cực kỳ, nếu hắn muốn có tiền đồ tương lai, còn có một đoạn đường rất dài phải đi.

Cũng không biết có phải Hán Hiền đế nghe đến phiền muộn hay không, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, bên dưới lập tức an tĩnh, không một tiếng động.

" Bảy vị khanh gia giành được chức lôi chủ, đi ra cho trẫm nhìn một chút." Hán Hiền đế hồng quang đầy mặt nói.

Hứa Hải Phong được Phương Lệnh Thiên ám chỉ, vội vàng bước ra khỏi hàng, cùng sáu người đứng ngay giữa đại sảnh, hắn thoáng vừa nhìn, quả nhiên bên trong có cả Trình Anh Đào. Mà thời khắc này hắn dùng một loại ánh mắt khiêu khích không chút che giấu nhìn thẳng Hứa Hải Phong.

Hán Hiền đế liếc mắt nhìn bảy người trong sảnh, ngoại trừ Hứa Hải Phong, những người còn lại đều khí vũ hiên ngang, còn có vẻ đặc sắc của hảo hán nam nhi. Mà vị thủ lôi thành công Hứa Hải Phong cùng bọn họ đứng chung một chỗ, khí chất dung mạo bên ngoài lại kém cỏi không ngừng một bậc.

Một người hành vi cử chỉ cùng địa vị thân phận của hắn có quan hệ thật lớn. càng là người có cao vị thì càng tự trọng, có câu gọi phá bình phá té, nếu một người ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nơi nào còn chú ý đến lễ nghi cử chỉ.

Nội công của Hứa Hải Phong tu thành thời gian không dài, tuy thực lực của hắn đã đạt tới thứ nhất phẩm cao thủ tiêu chuẩn tuyến, nhưng tâm lí tố chất cùng ý thức hình thái không cách nào trong thời gian ngắn ngủn mà thay đổi được. Vì thế so khí chất, ngược lại Hứa Hải Phong kém cỏi nhất.

Hán Hiền đế nhướng mày, từ trước khi hắn tới đây, cũng đã quyết định, lần này đầu danh điện thí sẽ cấp cho Hứa Hải Phong. Nếu không phải dưới trướng có Tần Dũng là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, mà thống lĩnh chỉ là một lôi chủ bình thường, quan hệ như vậy sẽ làm toàn quân cười chê. Nhưng hôm nay vừa nhìn, biểu hiện của Hứa Hải Phong làm hắn thất vọng, trong mọi người không hề có chút nổi bật, nếu liền như vậy mà ban cho hắn danh hiệu đệ nhất, chỉ sợ không ai phục nổi.

" Phương ái khanh, ngươi là binh bộ thượng thư, chấp chưởng binh bộ nhiều năm, ngươi xem ai có thể đầu danh trạng nguyên lần này." Hán Hiền đế đem trái banh đá qua cho Phương Lệnh Thiên, ai cũng biết quan hệ giữa Phương Lệnh Thiên và Hứa Hải Phong. Chỉ nhìn Hán Hiền đế không hỏi người khác, lại chỉ đi hỏi Phương Lệnh Thiên, là cũng hiểu được ý nghĩ của hắn.

Bình Luận (0)
Comment